Thời học sinh oanh liệt
Chương 39
Còn vài phút nữa là vào lớp… thì tự nhiên nhỏ Nhi lay áo tôi…
– Hả gì vậy…
– Anh có bị sao không…
– Hhehehe… cô nghĩ tôi là ai chứ hehe…
– Uk… đi thôi…
– Hả đi đâu… tới giờ học rồi mà…
– Không… nay tôi không muốn học… anh đi dạo với tôi đi… – Nhỏ năn nỉ…
– À… thì… vậy theo ý cô vậy… – rồi tôi bỏ vào trong thay đồ…
– Hề hề đi thôi…
– Đường nay nhộn nhịp quá ông ha…
Nhỏ bắt đầu lên tiếng sau khi cả hai im lặng rời khỏi lớp judo…
– Uk… giờ cao điểm mà…
– Mà nè sao lúc nãy cô lại bị thằng Vương đánh vậy…
– Uk… thì ổng muốn tỉ võ với tôi… nên thành ra tôi cũng chấp nhận…
– Mà cô biết nó giỏi hơn… sao lại cứ lao vào vậy… – Tôi trách…
– Hì… tại vì tôi biết anh sẽ tới giúp tôi mà…
Nhỏ tinh nghịch quay sang nhìn tôi…
Sax… tôi cứng họng luôn… không nói được gì…
– Mà nè… tôi nói đùa đó… đừng có để bụng nhoa… hì hì…
– Ơ thì…
– Ơ nè Thành…
– Hử… gì nữa chị hai…
– Lúc nãy tôi bị vậy anh có lo cho tôi không…
– Lo chứ sao không… cô không thấy tôi… đánh nhau với nó lúc nãy à…
– Nhưng anh lo cho tôi như thế nào…
Lại một câu hỏi đầy ẩn ý…
– Uk… thì… là lo thôi… hì hì…
– Anh lo cho tôi với tư cách một người bạn hay… vì anh…
Lần này thì tôi đã hiểu…
– Hì hì… thì… tôi… tôi…
Tôi không biết trả lời sao… vì lo câu trả lời kia sẽ làm nhỏ tổn thương vì tôi mất…
– Hì hì… làm gì ngại ngùng vậy ông tướng… tôi biết ông là bạn thân mà…
Nhỏ như không muốn nghe được câu trả lời từ tôi… mà thay vào đó bỏ đi trước… tôi chạy theo thì thấy nhỏ đang đứng dán mắt vào những bộ váy cưới…
– Ơ sao… cô đi nhanh vậy…
Phát hiện ra tôi đang để ý nhỏ đang chăm chú vào những chiếc váy cưới rực rỡ… nên nhỏ cũng thôi không ngắm nữa… bỏ đi…
– Nè… sao không trả lời tôi mà cô cứ bỏ đi vậy… rồi tự nhiên có bàn tay nào đó lồng vào… tay tôi…
– Im lặng… nhé… cho tôi mượn cánh tay anh chút xíu…
Không đợi tôi trả lời thì…
– À… hì… nếu cô thích…
Tình cảnh của chúng tôi bây giờ giống như 1 cặp vậy… người ngoài nhìn về phía tôi và Nhi… có lẽ họ đang lầm tưởng hai người đang rất hạnh phúc…
– Nè…
– Gì vậy…
– Anh có thấy cái váy ở giữa lúc nãy… có… có đẹp không…
– Uk… đẹp mà… hì… người thiết kế chắc cũng phải công phu lắm…
– Vậy… anh… anh thấy thế nào nếu tôi mặc cái váy ấy…
Sax vậy là ý gì…
– À… thì… trông cô vừa cao với lại đẹp vậy… thì… thì… mặc gì mà chả đẹp…
– Hì hì… vậy hả… hay giờ ta quay lại chỗ đó… tôi diện chiếc váy đó cho anh xem nhé…
– Ơ… ơ… sao vậy… ý cô là gì…
Cái tên ngốc này… tôi nói vậy mà cũng tin à… tôi với anh vào đó họ tưởng nhầm 2 người là vk ck sao…
– Uk… hì hì… cô nói đúng…
Tôi gãi đầu cười… mà vẫn không hiểu nổi nay nhỏ bị làm sao mà toàn nói chuyện đâu đâu không à…
– Mà nè…
– Hử…
– Anh biết gì về tình yêu… không…
Lại nữa… sao nay nhỏ sến vây… thôi. Chiều nhỏ vậy…
– Hì… tôi cũng không biết… nữa…
– Sao vậy…
Nhỏ ngước mặt lên nhìn tôi…
– Anh trai tôi… họ hàng… bác trai… chú… cậu… tôi ngày xưa… có kể… tình yêu của họ đến nhanh lắm, tình yêu của họ chỉ qua trái bắp, củ sắn, bó hoa dại… lời tỏ tình còn không biết đánh vần sao cho đúng… nhưng như vậy… là quá đủ để làm trái tim người ấy… bị loạn nhịp rồi… Còn tôi hì hì… chỉ là kẻ thất bại…
Tại sao ngay lúc này tôi lại nghĩ về cô ta cơ chứ… quên đi… hì hì… tình yêu ngày nay khác quá… chán là bỏ… thật không thể lường trước được…
– Sao lại thất bại…
Tôi im lặng… không muốn trả lời câu hỏi đó…
– Nè sắp mưa rồi… về thôi…
Tôi đánh trống lảng rồi kéo tay nhỏ ra đường bắt taxi… tôi vẫn im lặng không nói gì… mà cứ đứng đó chờ xe…
Xe đã tới mà nhỏ vẫn còn muốn hỏi tôi câu lúc nãy…
– Nè… sao anh lại thất bại…
– Hì hì… không có gì đâu… chỉ là quá khứ thôi… cô về đi…
Tôi đẩy nhỏ vào chỗ ngồi… nhưng nhỏ vẫn còn nán lại không muốn về…
– Cô về đi… sắp mưa rồi… khi nào thích hợp tôi sẽ trả lời cho…
Nghe vậy nhỏ cũng thôi…
– Hì… vậy thì tôi về trước nha… nhớ là phải kể cho tôi đó…
Xe lăn bánh được một lúc thì trời cũng đổ mưa…
“Hộc… hộc…”
Tôi nhanh chóng hòa vào đám người đang vội vã… tìm nơi trú mưa…
Hiz… mưa lớn quá… sao về đây…
…
Còn tiếp…