Thời học sinh oanh liệt

Chương 48



Phần 48

Xong xuôi… chúng tôi ghé vào rạp phim lotte…

Lúc thằng Lộc mua vé xong xuôi… bỏng ngô… coca đủ hết rồi… thì…

– THÔI CHẾT RỒI…
– Chết gì mày…
– Sax… nay thứ 3… tao… tao phải ghé nhà nhỏ Dương học anh văn…
– Hiz… bà Hằng sẽ xé xác mình ra mất…
– Vl… Thành ơi là Thành sao mày tồ vậy… sao mày lại đợi tới lúc tao mua vé xong thì mới nói… mọe vé của mày bây giờ chẳng lẽ đem xé…

Cả bọn bu vào tẩn tôi…

– Ặc… tha cho tao… tôi cười cầu tài…
– D: Thôi để nó đi đi bay…
– … vậy tao đi nha… bữa sau tao hậu tạ mà hề hề…

Rồi tôi mượn xe thằng D…

Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Đến nhà Nụ… nhìn lại đồng hồ… vãi trễ gần cả 30p tiêu rồi… Mà còn không mang theo sách vở nữa chứ… không hiểu là tôi ham học hay… tôi sợ bà chị hắc ám… mà bỏ tụi thằng Lộc chạy tới đây… hay lý do khác chỉ là muốn đến đây để… gặp…

“KING… CONGGGGG…”

Tiếng dép loạt xoạt…

– AI ĐÓ… – là bé bắp…
– Ơ chú… – nhỏ ngạc nhiên…
– Uk… nay chú có việc nên chú tới muộn…
– Thật không… – nhỏ nguýt dài nhìn tôi vẻ đầy đa nghi…
– Ơ… con bé này… chú nói thật mà…
– Hì… con đùa chú á… chú vào đi…

… trời đất nó có phải con nít không vậy… quỷ thấy gớm…

Tôi dắt xe vào nhà…

– Ủa cô đâu rồi bắp… – tôi hỏi…
– Dạ cô đang ở trong bếp ạ… cô tưởng nay chú quên nên…
– Hì chú biết rồi… con ngồi đây đi… để chú vào trong nói với cô… – tôi xoa đầu nhỏ… cười…
– Hì… dạ… hay nay chú ở đây ăn cơm luôn đi ạ…

Tôi không nói gì… chỉ cười rồi vào bếp…

– BÔNG… Ơiiiii…

Im luôn… mùi thơm từ thức ăn phả vào căn nhà ấm cúng này… tôi đứng hình chôn chân tại chỗ… vì người đó…

Trước mắt tôi là hình ảnh người con gái mảnh mai ấy… em dường như không biết được sự có mặt của tôi… dù chỉ là nhìn từ phía sau… nhưng vẻ đẹp giản dị ấy… cũng đủ cho ai đó ngây ngất đến mê mẩn… ánh lửa của bếp làm ửng hồng lên gò má ấy… tóc em búi cao để lộ làn da trắng ngần… nhưng vẫn không thể tránh khỏi lấm tấm vài sợi tóc nhỏ đang dính bệt bởi mồ hôi… nhưng rồi…

– Cậu tới muộn…

Oái… tôi giật mình vì cứ tưởng rằng… Nụ không biết chứ…

– Ơ… mình có việc hì hì… – tôi cười…
– Vậy hả… mà cậu tới lâu chưa… hay ở đây ăn cơm luôn rồi về… – em không nhìn tôi vì đang bận lau chùi, dọn dẹp bếp…
– Uk… mình mới tới…
– Hì lại nói dối rồi… – em quay lại nhìn tôi cười tỉm…
– Ơ… sao… sao câu lại biết… – tôi hỏi…
– … hì hì… vậy lúc nãy ai đang đứng đó cả buổi nhìn lén mình… – em che miệng cười… đôi mắt nhìn tôi đầy trìu mến…
– Ơ… cậu biết rồi… hả… – tôi chỉ biết gãi đầu mà không biết nói gì…
– Thôi… Thành ngồi xuống đi… để mình dọn thức ăn ra rồi gọi bé bắp vào luôn…
– … uk… để mình phụ… – tôi xắn tay áo lên… lại giúp nàng…
– Mà Thành nè…
– Hở mình nghe nè…
– Thành với Tuyến có chuyện gì hả… – Em không nhìn tôi… vẻ mặt như hơi lo…
– Hả… sao cậu lại nói vậy… – tôi nói với Nụ như mắng… điều này khiến em giật mình…
– Sao… sao… sao vậy… Thành… mình chỉ hỏi…
– Cậu đứng nhắc tên hắn nữa được không… – tôi cảm thấy bực mình khi Nụ đề cập chuyện này… chỉ vì nó mà…

Em nhìn tôi vẻ ngạc nhiên pha lẫn chút sợ hãi trước thái độ của tôi…

– Bông nè… cậu đừng gặp nó nữa nhé… – tôi nói…
– Sao vậy Thành… có chuyện gì… mà cậu lại…
– Không sao gì hết mình… mình cấm cậu đấy… – tôi gằn giọng cắt ngang lời nói của em…
– Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy… mình… thấy cậu… khác quá Thành ơi… – em nhìn tôi lúc này mắt đã đỏ hoe… từ khi nào rồi…
– … mình… khác… chỗ nào… thằng Tuyến nó… nó… – tôi cứng họng vì muốn nói cho em rằng hắn là kẻ không ra gì…
– Không… cậu… cậu đã thay đổi rồi Thành à… cậu… cậu… khác lắm…

Trời ơi biết nói gì đây hả Thành… chẳng lẽ mày bêu xấu hết chuyện thằng Tuyến ra cho Nụ biết sao… thật sự ngày ấy khi nghe Nụ nói câu đó… tôi cũng ngẩn người ra vì… mày thay đổi rồi Thành à… mày đang căm ghét thằng Tuyến… chỉ vì nó mà bạn mày bị liên lụy… hay mày lo cho Nụ… mày quan tâm, lo cho ai hơn… tất cả mọi chuyện này do thằng Tuyến làm… hay… là do chính mày gieo lên…

– Bông nè… nghe mình giải thích đi… ý mình là… – tôi cố gắng giải thích… nhưng với tình cảnh này thì dường như là không thể…
– Cô… chú ơi… con đói rồi ạ… – tiếng của bé bắp làm tôi và Nụ dừng hẳn cuộc nói chuyện…
– Sao… cô chú lại cãi nhau… – nhỏ bắp hết nhìn Nụ rồi lại nhìn sang tôi…
– Không… không… phải như con nghĩ đâu bắp…

Nụ chạy tới vuốt mái tóc óng ả của nhỏ… tôi không biết nói gì… chỉ lại gần chỗ Nụ và bắp…

– Chú ơi… – nhỏ lay áo tôi…
– Hả… sao vậy… – tôi cười…
– Có phải cô chú cãi nhau là do… – nhỏ bắp cắn môi không dám nói…
– Hở… do gì… – Tôi hỏi… lại lần nữa…

Một hồi rồi nhỏ cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi…

– Là do cô kia phải không chú… cái cô trong hình đó chú… chú ơi…

Lại một lần nữa… hình ảnh cô ta lại xuất hiện trong tâm trí tôi…

Nghe tới đây thì tôi lạnh cả tóc gáy… trời đất… nhỏ sao nhớ lâu vậy… lúc này thì tôi nhận được ánh mắt vô hồn từ Nụ…

– Hì… không phải đâu bắp à… cô chú chỉ… – tôi cười trừ…
– Con không tin đâu… chú nói dối… có phải nay chú tới muộn là chú đi…
– Thôi nào bắp… cô chú chỉ nói đùa thôi mà… hì… con nghĩ gì vậy… – Nụ chạm kéo hai bờ vai nhỏ nhắn của bắp lại cười như hoa…
– Ăn cơm thôi… hì… con đói rồi phải không… nay cô… có làm món trứng cuộn mà con thích đó…

Tới đây thì nhỏ cũng chịu thôi…

Bữa cơm diễn ra trong im lặng… đến khi kết thúc thì tôi đứng lên phụ nàng… nhưng…

– Thôi muộn rồi… Thành về đi mình tự làm cũng được… em nói với tôi câu không thể nào lạnh nhạt hơn…
– Uk… mình… vậy… mình về nha…

Nụ không nói gì… có lẽ em lấy cớ mải làm mà không quan tâm tới lời tôi nói vừa rồi…

Về tới phòng mà tâm trạng của tôi nặng nề thôi rồi… Nụ đang giận mình sao… hiz… vì mình đã lớn tiếng với nàng… hay vì… vì cô ta…

– Sao rồi thằng hám gái… mê chim bỏ bạn… nhìn mặt mày sao đần thối ra vậy… – thằng Long nhìn tôi đê tiện…
– Tao làm… sao…

“BỐP…”

Tôi sút một cú vào mông nó…

– OÁI… cái thằng mát này…


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp