Thời học sinh oanh liệt
Chương 54
Hiz… sáng thứ 6… lại cúp… mệt thôi rồi…
Không những cúp đi học mà tới chiều… tôi cũng không tới lớp học judo với tụi bạn…
Mặc cho Thành Toác kéo tay tôi liên tục nhưng kết quả với tôi vẫn là không…
Hazzz… người buồn cảnh có vui đâu bao giờ… đến bao giờ tôi mới thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này đây… chứ cái hình ảnh tối qua kia nó cứ âm ỉ trong đầu tôi cả chiều nay… không được… ngày thứ 3 mình nhất định phải làm cho ra lẽ chuyện này…
Bước sang thứ bảy… nay tôi phải lên trường họp lớp… chán thật… tôi cứ nghĩ là bước chân vào đại học là lớp học và giáo viên chủ nhiệm sẽ không tồn tại nữa chứ…
Vào cổng trường… nay thứ 7 mà sao dưới sân trường ồn ào ghê… không quan tâm… lo lên lớp… báo danh xong còn về…
Mà nay lên lớp… xui thật… mọi người đang bàn về chuyện văn nghệ của khoa công nghệ thông tin… nếu lớp nào không tham gia sẽ bị trừ thi đua… sắc… có cả chuyện này nữa hả… mà cũng nói thật… bổ béo gì cái thi đua mà mấy người cứ nháo nhào vào.
Khi còn học cấp ba tôi mới kết luận ra một điều rằng… thi đua có gì nhỉ… chả có gì vui cả… nào là… tràn ngập những khoảnh khắc bị giáo viên thanh trừng… dành cho những thằng nào làm ảnh hưởng đến thi đua của lớp… những lần. Dẻo mồm mong thầy bỏ qua vì đi học trễ… hay mệt mỏi với đống bài tập để không bị ghi lên bảng tử thần… và thú vị nhất là ngày cuối tuần… nghe cải lương liên tục… tệ hơn nữa là… cong đít ôm mông về chỗ sau những cây thước ác ôn quật vào mà muốn cháy cả mông…
Ơ vậy thì có liên quan gì đến cái thi đua kia chứ… có chứ sao không… dù chúng tôi có nhất nhì cả trường thì kết quả vẫn thế… nghe thầy khen vài câu… tuần sau các em cứ thế mà phát huy nhé… may hơn thì nhận được tràng pháo tay. Khen ngợi… có bổ béo gì đâu… ăn được thì đã tốt… thế mà tuần nào tháng nào chúng tôi cũng phải chật vật vì cái vụ này…
Suy cho cùng… chúng tôi gắng cho lớp không đứng bét cũng chỉ vì… cái thân phận bèo bot này… hay cũng vì thương giáo viên chủ nhiệm mình. Cũng. Không muốn họ xấu mặt trước… những thầy cô khác…
Hết… lan man quá…
– Ai… ai sẽ tham gia… – nhỏ lớp trưởng đứng trước lớp… hô lớn…
– Thôi… về đi… có hô lớn cỡ mấy cũng chả ai tham gia đâu nàng ơi… dây dưa gì mấy chuyện này không biết…
Nhưng mà tôi đang đắc chí thì có con nhỏ sau lưng tôi… ác ôn thật…
– Hay đề cử bạn này nè lớp trưởng ơi… – nhỏ đó chỉ tay về tôi…
Sax… mình có thù oán gì với nó mà… cả lớp nhìn về tôi…
– Ơ… ơ… bạn này có nhầm không… – tôi gãi đầu nói khéo…
– Sao nhầm được… bữa trong câu lạc bộ anh văn bạn thổi sáo hay vậy mà… – nhỏ nhìn tôi cười tủm tỉm…
– Ồ… – một tiếng ồ lớn… thế là…
Như thấy tôi sẽ là người thế mạng nên tụi con trai kia cứ nhao nhao lên tiến cử tôi… lũ trời đánh… chờ đấy… anh sẽ báo thù…
Thế là phiên họp giữa các hào kiệt đã kết thúc… tôi cầm đầu tiết mục tiên phong… còn tiết mục thứ hai sẽ là hát song ca của hai anh chị kia… rõ xui… để rồi xem… chủ nhật tuần sau tôi phải lội lên hội trường…
Giải tán… tôi mang cái mặt không mấy là tức giận ra về…
Lúc này thì ngoài sân trường… cái đám đông có gì vui mà họ bu vào như kiến thế này… tôi len lỏi vào biển người nhộn nhịp đó… và tôi thấy…
Oái… là con nhỏ đó… con bé mà làm bên đoàn ấy… nhìn nó như đang gặp chuyện gì thì phải… và rồi khi nó nhìn thấy tôi cứ như là thấy được vàng vậy…
– Thầy ơi… em chọn bạn này ạ… – nhỏ chỉ tay về phía tôi… sax… ý gì đây…
Thế là nhỏ kéo tay tôi vào…
– Nè… nè… giúp tôi với… – nhỏ thủ thỉ vào tai tôi…
– Cái gì… giúp á hả… thế cái chuyện cô táng hẳn quả banh vào mặt tôi thì cho qua à…
Thế là con bé đó rủ tôi chơi đủ trò… nào là… nhảy bao bố theo đôi, cho tới… kéo co muốn bở cả hơi tai… hiz… sao bên kia toàn gái mà bọn nó khỏe thế không biết…
Cho tới khi trò… cuối cùng… lần này thì em chết với anh gái ơi… khà khà… tôi cười đê tiện trong đầu… lúc này nhỏ kia cũng đã thôi không tham gia nữa… đâu có dễ vậy… tính đánh bài chuồn hả em…
Trò đó cũng không khó gì… chỉ là hai người tham gia… người giả làm chiếc gương… người kia hoạt động sao cho người giả gương phải bắt chước sao cho đúng… cứ như là tam sao thất bản ấy…
Lần này thì tôi tham gia…
– Dạ thầy ơi… em muốn nhờ bạn vừa rủ em vào kéo co ạ… – tôi chỉ tay về nhỏ… you… hahaha… come here…
Trò chơi diễn ra… bên nào bắt trước sai thì bị phạt… heheh…
– Giờ cậu là gương… tôi là người… nhé… – tôi hả hê… con con bé này thì nó cũng chả vừa gì…
Đầu tiên… ngoáy lỗ mũi… hehhe…
– Ê… tôi dùng tay trái thì cô phải xài tay phải chứ… – tôi cằn nhằn…
Tiếp theo… gãi nách… khửa… khửa… lúc này nó cũng bắt đầu nhăn mặt rồi… trước mặt bao nhiêu người thế này… mà còn… tôi thì không sao… chỉ có nhỏ là ngại muốn đỏ cả mặt thôi…
Nhưng… lần này thì… tôi mới có dịp nhìn con bé đó rõ hơn… không biết là theo vô thức… tôi lấy tay… khẽ vuốt phần tóc mái của nhỏ lên… không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại hành động như vậy… vì tôi thích nhỏ sao… no hề… chỉ là tôi muốn chứng thực một điều…
Thấy hành động của tôi… con bé tròn đôi mắt nhìn… vẻ ngạc nhiên pha chút ngượng ngùng…
Giống quá… sao lại giống nhau như vậy cơ chứ… có lẽ nào… càng nhìn con bé thì cái cảm giác thân thương kia từ nhiều năm về trước lại ùa về trong tâm trí tôi… không chần chừ…
– Này… – tôi nói…
– Dạ… – con bé trả lời…
– Cậu có chị gái…
– Hở… sao anh biết… – Nhỏ ngạc nhiên…
– Chị cậu… có má lúm đồng tiền…
Lần này thì nhỏ đã nhìn tôi như không tin vào mắt mình…
– Và… có phải… chị cậu tên… tên Nguyên… hiện đang học… đại học ngoại thương phải không… – Một câu trả lời vô duyên nhưng… thật sự tôi rất muốn biết…
– Anh… anh… là ai… sao biết chị tôi… – con bé hoang mang nhìn tôi… vẻ hơi sợ.
– Có chuyện gì vậy…
“Huỵch…”
Một người thanh niên đẩy tôi ra… điều này làm tôi và con nhỏ đó giật mình…
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt không chút mấy thiện cảm…
– Ờ… không có gì đâu anh… chỉ là… em xin lỗi…
– Hai người quen nhau hả… – Anh ta nhìn nhỏ hỏi…
Không ạ… em không quen… – tôi trả lời… nói xong tôi cười nhẹ bỏ đi mặc cho những người xung quanh vẫn còn ngẩn ra không hiểu vì tại sao trò chơi vẫn chưa kết thúc mà tôi đã rút lui rồi…
Hiz… công nhận… ngần ấy năm mất tăm biệt tích… giờ lại hiện ngay trước mắt mình… tôi cười khổ…
Đó là em gái của cậu ấy sao… giờ mình mới biết đấy… học với nhau riết mà chả biết gì về cậu ta ngoài cái tên… mình thì nhớ người ta như in… còn họ không biết còn nghĩ đến tôi không…
…
Còn tiếp…