Thời học sinh oanh liệt
Chương 57
Phù mệt quá… về tới phòng mà đầu tôi cứ chật ních cái mớ suy nghĩ lung tung… oải quá…
– Ủa mới đi chơi về hả bạn… – là con nhỏ phơi đồ hồi sáng…
– … à ừ… hì… mình đi vừa đi học về… – tôi gãi đầu cười…
– Vậy hả… mà cậu học gì á… – nhỏ vẫn hỏi tôi…
– À… mình học anh văn… – tôi đáp… có khi nào con bé này kết mình không nhỉ… phải lắm à nha… thấy nó cứ cười cười hoài à…
– Uk… siêng ha… – nhỏ cười…
– À… hì… cũng chỉ là… là… ờ mà thôi… mình đi trước đây…
Nói rồi tôi cũng chả biết nói thêm câu gì… chỉ biết bỏ lên cầu thang về phòng…
Vừa mới vào thì giọng thằng Lộc đã í ới rồi…
– Má… mưa to vl… ướt hết mẹ giày bố rồi… sao mà mai đi đá banh đây…
Tôi bước vào nhìn thấy tóc thằng Lộc…
– Oái… sao tóc mày bị gì vậy… Nhìn…
Tôi không nhịn nổi cười vì cái quả đầu mới của nó… thằng khùng thế kỷ…
– IM MỒM… – nó quạu lên…
– SAO THẰNG NÀO CŨNG HỎI TAO VẬY…
– BỘ TAO LÀ CÁI MÁY TRẢ LỜI TỰ ĐỘNG SAO… – nó nổi khùng với tôi…
– Ơ thế mày làm quái gì mà có quả đầu bốc thế… Nếu không muốn thì nó quá xấu… – tôi ráng nhịn cười mà nói chuyện với nó…
– Ừ… thì do thằng cha thợ cắt tóc lỡ tay… mọe nó… nhắc lại thấy bực mình…
– OH HỐ HỐ… PHÒNG MÌNH CÓ THẰNG BỆNH HOẠN KÌA BAY… – tôi cười lớn…
– MÁ… MÀY… CHẾT VỚI TAO… – nó hùng hổ lao về phía tôi…
– Nè… nè… tính gây chuyện à… – tôi thủ thế…
– Ê… ê… không có đánh lộn trong phòng nha hai thằng kia… ra ngoài mà thể hiện…
– Hehehe… tao đùa chút thôi chứ nhìn cái đầu mày cũng… nhìn nó cũng đẹp đấy… – tôi ráng lắm mới nói được cái câu đó…
Tối đó bọn tôi không đánh bài như thường lệ mà là… tắt hết đèn… bật truyện ma nguyễn ngọc ngạn…
Câu chuyện mang tên…”căn nhà số 24″… má nghe cái tên mà thấy sởn da gà rồi… Hưng ghẻ thì thào…
– Im hết không nói chuyện… – thằng nào không nghe thì ngủ đi…
– Ờ ờ… từ từ nào… mở max loa lên đi long em…
– Ok chờ tẹo hehehe… – nó táy máy cái điện thoại…
– Xin mời các bạn hãy ráng banh lỗ tai ra mà lắng nghe câu chuyện… “căn nhà số 24”
– Nhanh đi… mày nhầy quá…
Tôi thì phim ma hay kinh dị thì xem cũng nhiều… còn truyện ma nguyễn ngọc ngạn thì đây là lần đầu tiên… thôi nghe thử xem…
Và sai lầm của tôi là đã nghe câu chuyện này tối đó… báo hại lúc kết thúc thì thằng nào cũng rủ nhau vào nhà tắm… mà lúc đó cũng 1h sáng… lại còn có tiếng mèo nhà ai kêu lải nhải làm tôi sởn cả da gà… hiz… chắc từ mai không dám ở nhà một mình quá…
Ngủ thôi mai đi học…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Ngày thứ 4…
– Ê Lộc em… lấy cái mũ lưỡi trai mà đội vào hahah… – Hưng ghẻ đá đểu…
– Im mồm… cái đó anh tự biết… cái đầu nhìn thấy gớm…
Hôm nay tôi không gặp con bé kia…
– Mà Thành…
– Gì D… – Tôi hỏi…
– Sao mày cứ nghỉ học judo hoài thế… tao thấy con nhỏ Nhi hỏi mày suốt…
– Bộ mày với nó có chuyện gì hả…
– Uk… thì tối nay tao đi rồi… hỏi nó sau… – tôi đáp cho qua chuyện…
Ngày hôm đó tôi nhận được một cuộc đt lạ…
– Alo… tôi nghe máy…
– Thành hả… – đầu dây bên kia như là giọng của Nụ… sao em lại có sdt mình…
– À… ừ… ai vậy…
– Ukm… mình Bông nè Thành ơi…
– À… là cậu hả… – tôi trả lời…
– Uk… chiều nay cậu có rảnh không… mình có chuyện cần cậu giúp…
– Hả… là chuyện gì vậy…
– Ukm… không có gì… Thành cứ qua nhà mình đi…
– Ơ cái này… tại chiều mình… mình – tôi ngắc ngứ không thể nói là tối nay đi học judo được…
– Hở… vậy cậu bận hả… – tôi có thể cảm thấy vẻ mặt buồn bã thất vọng tràn trề về tôi qua giọng nói đó…
– Uk… hì… cũng không sao đâu… nếu Thành bận thì… mình cũng không ép… hì vậy thôi nha…
– À… ừ…
“Tút tút…”
Cúp máy mất tiêu rồi, ẻm giận mình thật rồi…
Chuyện gì thế nhỉ… lẽ nào là… là anh ta sao… nhưng nếu không phải thì sao… đã tới chưa mà quả quyết là không…
Đấu tranh tư tưởng một hồi tôi cũng quyết định tới nhà Nụ… biết đâu cậu ấy có chuyện gì thì sao…
“King coong…”
– Bông ơi mình tới rồi nè… – tôi đứng từ ngoài cổng nói lớn…
Hiz… mà sao nhìn căn nhà của… Nụ, mặt trời cũng sắp lặn… bóng tối bắt đầu bao trùm lấy căn nhà của nàng… điều này lại làm cho tôi liên tưởng đến cái câu chuyện ma tối qua… chậc chỉ là câu chuyện hư cấu thôi mà… tôi lại nghĩ lung tung rồi…
Một lúc sau có tiếng dép loạt soạt quen thuộc ấy bước ra…
– Hở… Thành… sao cậu nói là bận mà… – em ngạc nhiên nhìn tôi…
– À… không sao hết… mình có bận gì đâu… – tôi cười…
– Thật không… như vậy liệu có phiền cậu không… – Em hỏi…
– À… có gì đâu… chỉ là bạn mình rủ đi uống nước thôi mà…
– Hì vậy hả… – vẻ mặt cảm kích của em lúc này trông xinh quá…
– Vậy… đi thôi… – Nụ nói…
– Hả đi đâu cơ… – Tôi hỏi…
– Ukm… tới đó rồi Thành sẽ biết mà… – lúc này thì tôi mới thấy Nụ… nàng đang diện cho mình chiếc váy đen đậm… nhìn xinh ghê…
– À… ừ… thì… thì… đi… – nói rồi Nụ vào trong dắt chiếc xe đạp điện…
– Nhìn gì vậy… bộ cậu muốn mình chở hả… – Em nhìn tôi cười tinh nghịch…
– À… đâu có… đâu có… mình chở cho… hì…
Đi được một đoạn mà tôi vẫn cứ theo hướng chỉ đường của Nụ… trời rốt cuộc là đi đâu đây ta…
– Tới rồi nè Thành… – Nụ níu áo tôi ra hiệu…
– Hả… tới rồi cơ à… – Tôi quay lại hỏi em…
– Ukm… tới rồi đó… mà quay đầu lại đi ông ơi không cả hai bị té giờ… hì…
– À… uk…
– Cậu có thấy căn nhà mà có cái cây ngả ra ngoài cổng không…
– À… ngôi nhà cổng màu đen đó hả… – Tôi hỏi…
– Ukm… đó đó Thành… hiz… sao mà to vậy…
– Ơ mà tụi con nít kia sao… giống thế nhỉ…
Xe tới gần thì tôi mới nhận ra trong đám con nít kia… con bé loắt choắt đo không ai khác là nhỏ bắp… khổ nỗi là mắt thì cận…
– Oa… cô Bông… chú nữa… sao hai cô chú lại tới đây… con…
– Hì… cô tới chơi mà… – Nụ rời khỏi yên xe… nhéo yêu vào gò má phúng phính của nhỏ…
Tôi nhìn vào căn nhà này… biết tả sao nhỉ… vườn có… gara có… hồ bơi cũng có… tôi bắt đầu choáng ngợp với cái khung cảnh xung quanh…
– Bộ nhìn lạ lắm hả tên kia… khửa khửa… – một giọng nói quen thuộc từ sau lưng tôi…
– Hả… là bà sao… – tôi ngạc nhiên… nhỏ Trang…
– Ơ… hỏi gì kỳ vậy… không phải tôi thì là ai… – nhỏ dửng dưng…
– Ơ… thì… – tôi cứng họng…
– Bông ơi… hì… – nhỏ chạy tới chỗ của Nụ…
Tôi cũng theo bản năng dắt xe vào trong… mà tự nhiên trước mắt tôi có con chó… hiz… giống gì mà bự thế không biết… rủi nó mà cắn thì chỉ có tỏi…
Nhìn thấy tôi… nó bắt đầu nhe răng nanh… như muốn xơi tái tôi vậy… óe… có ai giúp tôi không…
– Đừng sợ… nó không cắn đâu… vào trong… – một giọng Nam vọng lên xua đuổi con chó bự xác…
Tôi quay lại… HẢ… tôi bất ngờ thốt lên… đây là nhà của anh ta sao… ơ thế còn nhỏ Trang… họ là anh em ruột sao… ôi vãi bảo sao lúc đầu mình nhìn anh ta mà cứ ngờ ngợ… mà hai người từ một mẹ sinh ra… ông anh thì sao trong hiền vậy mà nhỏ kia nói sao nhỉ… à đúng rồi câu này mà max hợp hề hề… lỗi của tạo hóa…
Ơ mà… anh ta… mới hôm qua đã gặp tại nhà Nụ rồi… sao bây giờ… lẽ nào… Nụ nhờ mình đi chung tới đây cũng vì anh ta sao… lại nữa rồi… bộ não của tôi ngày thường thì rỗng tuếch… sao bây giờ lại hoạt động hết công xuất cho chuyện này… lại trăm ngàn lý do. Câu hỏi xuất hiện… haizz… đau đầu vậy nè…
– Này em… – anh ta gọi tôi…
– Ờ… hả… à không có… dạ anh… – tôi đáp…
– Lại gặp nhau nữa rồi… bữa không biết tên em… anh là huy nhé… còn em… – trùng tên anh của nhỏ Nhi…
– Hì dạ em là… T, – tôi cười toe…
– Ukm… anh cũng không biết là bé Bông lại đi với em nữa đấy… – anh Huy cười…
– Ơ… em… – tôi cũng chả biết nói gì…
– Mà thôi đưa xe đây anh dắt vào trong cho…
– À… dạ… phiền anh quá…
Anh Huy đi rồi… còn mỗi tôi đứng chôn chân tại chỗ… mà cứ đứng mãi thế này sao… thế là bỏ ra cổng… hình ảnh lũ con nít đang đùa vui với Nụ… họ đang chơi trò gì thế không biết… à là chơi ô ăn quan… tôi cứ tưởng cái trò này không còn tồn tại trên đất thành phố này nữa rồi chứ… nào ngờ…
Haizz… cảnh tượng này… mới đó đã ngần ấy năm trôi qua… thời kỳ phá phách… còn đi chân đất dưới cái thời tiết nắng gắt của mùa hè… đầm mình trong đất cát sình lầy với những niềm vui trẻ thơ… vậy mà giờ… tôi chả thể tìm lại được nữa… không bao giờ…
Tôi còn nhớ rất rõ ngày ấy… cùng thằng Tài bày ra đủ thứ trò phá làng phá xóm… còn nhớ gì nhỉ… à đúng rồi… là cái trò dải bùn sình lên đường… là ý của tôi và thằng Tài… hệ quả ai đi qua cũng bị dính. Họ cứ chửi đổng lên… càng nhiều người mắc phải thì tôi lại càng khoái… hay cái trò dọa nạt lũ con gái xóm trên… tôi biết con bé này là tiểu thư nhà giàu… nhỏ rất sợ ếch… hehe thế là có trò phá… ngày đó tôi cứ canh mẹ con bé đó đi qua đoạn đường này… mình thì ngồi vắt vẻo trên cây… nhỏ vừa đi qua thì tôi thả con ếch từ trên xuống… mà kết quả lại không như tôi mong đợi… tôi cứ tưởng nhỏ sẽ hét lên mà bỏ chạy… nào ngờ con bé đó sợ quá mà đâm ra xỉu tại chỗ… ngã cái bịch ra đất… ngày đó thì tôi có biết là nhỏ đó bị xỉu đâu… tôi hoảng lắm cứ sợ nhỏ chết cơ… báo hại tôi cõng nhỏ mệt muốn bở cả hơi tai lên trạm y tế… và sau đó thì các bạn cũng biết chuyện gì rồi… tôi bị gia đình mắng cho một trận tanh bành… thế là từ đó tôi cũng không dám đụng đến con bé đó nữa… rủi nhỏ bị gì thì tèo…
Còn nhiều… thế hệ 8x 9x ngày ấy phá hoại thì có kể đến sáng mai cũng chả hết đâu… có thể nói này ấy tôi học thì ít mà đi đánh nhau với xóm trên thì nhiều… chúng tôi cãi nhau cũng chả có gì to tát đâu… ấy mà ngày ấy lại cứ thích xé ra to cơ… chuyện cũng chỉ vì cái cây xoài bên đường… trái thì quả nào quả nấy bự thôi rồi… thằng nào nhìn cũng chỉ muốn tót lên mà hái… nhưng tận hưởng chưa được bao lâu thì cái lũ xóm trên nó đánh hơi được thành ra… xung đột… bên nó thì thằng nào cũng bự con… rủi mà ăn một đấm của bọn nó thì về ê ẩm cả tháng chứ chẳng chơi à… nhiều lần bị bọn nó hiếp đáp bọn tôi ức lắm… nhưng mà tôi cũng đâu có ngán bọn nó… không đánh lại thì ta dùng mưu… tối đến… tôi rủ bọn thằng Tài vác dao phay theo… không có chém lộn đâu nhé… mà là đi chặt bố cái cây xoài đó đi cho rồi… chứ mà để đó cho bọn nó hưởng thì ức lắm… thật sự là ngày ấy tôi chỉ có thể nghĩ được tới đó… – xin lỗi… tôi lạc đề mất rồi…
– Nè… đang nghĩ gì mà buồn thiu vậy… hì… – là Nụ…
– Ra đây chơi đi thành…
– Ra chơi đi chú ơi…