Thời học sinh oanh liệt

Chương 8



Phần 8

Ra tới đường lớn thì…

Nhìn thấy nàng đang ngồi ở trạm xe bus…

Tôi thắng xe lại…

– Nè sao giờ chưa về vậy bạn…

Em bất ngờ nhìn tôi…

– À Trang bị bệnh nên mình thăm…

“À ra là con nhỏ độc ác đó bị bệnh, mong sao nó bị nặng hơn đi” – tôi nghĩ trong đầu…

– Uk hì vậy à Trang giờ sao rồi – tôi giả tạo hỏi…
– Uk đỡ rồi, mà Thành đi đâu về vậy…
– Hì mình đi làm thêm á mà – ui gặp lại em sao mà vui ghê bao nhiêu bực bội ngày hôm nay mất hết đâu rồi…
– Mà cậu chờ xe bus à…
– Uk…
– Trời hơn 9h rồi không còn xe đâu – tôi tự hỏi em có phải người Sài Gòn không nữa…
– Vậy hả – nàng ỉu xìu…
– Thôi lên xe minh chở bạn về nek…

Nàng tròn mắt nhìn tôi…

– Sao Thành hả…

Nàng nhìn tôi như biết ơn lắm…

– Uk cũng khuya rồi mà…

Nói rồi nàng ngồi sau xe đạp…

Tôi đạp chạy đi – trên đường tôi mơ mơ màng màng cười 1 mình như thằng khùng…

– Thành ơi…
– Hả gì bạn – Thành biết nhà mình chưa mà chạy vậy…

Ặc tôi thầm rủa bản thân…

– À ừ mình quên…

Nàng ngước lên nhìn tôi tủm tìm cười tươi…

– Trời quay đầu xe lại đi ông tướng – tôi đần mặt làm theo…

Chạy tới nhà nàng thì thấy trước mắt tôi là một ngôi nhà cổ kính… cánh cổng bên ngoài sơn màu đen… cây cối trồng quanh nhà. Trời tối nhìn từ ngoài trong làm tôi cảm giác thể nhà nhỏ trông cứ như là nhà ma mà mình hay thấy trong phim vậy…

Nàng bước xuống xe…

– Hì cảm ơn Thành nha…
– Hì không có gì – tôi cười khoái chí…

Tôi chuẩn bị quay xe ra về thì…

– Thành ơi…
– Hả gì vậy…

Nàng nhìn tôi cười tinh nghịch…

– Thành biết tên mình chưa…
– À mình quên – tôi thầm rủa sao cái điều quan trọng thế mà lại quên cho được…
– Bạn tên gì vậy?
– Gọi mình là bông nhé…
– Hả boo… ông à…
– Uk hì…
– Đó là tên ở nhà của b hả…

Nàng không nói gì chỉ cười gật đầu…

– Tên thật mình là Thảo Dương nhé… hì…

Tôi cười tên nàng đẹp quá…

– Sao vậy…
– À không có gì…

Tôi ngắm lén nàng… nàng đẹp quá…

Đôi mắt đó, và… cái nụ cười duyên dáng kia lại làm tôi nghĩ tới Nguyên, giống ghê – haizz… lại nghĩ lung tung rồi…

– Thôi muộn rồi đó… Thành về đi…
– Uk hì hì mình về nha…
– Uk Thành về cẩn thận coi chừng lạc đường nha – em cười khúc khích trêu tôi…

Về tới phòng đã hơn 10h, công nhận nhà nàng xa thật…

– Adu về rồi à…

Tôi trả lại thằng D cây côn nhị khúc…

– Thank mày nha…
– Sao vậy có chuyện gì vậy, mày đánh nhau à…
– Uk…
– Có sao không mày, mày bị nó tẩn hay sao – Hưng ghẻ hỏi…
– Anh vẫn còn đây hề hề… sao mà bị tẩn cho được haha…
– Thôi về nguyên vẹn là ok rồi…
– Mà sao bọn nó đánh mày vậy…
– Chúng tưởng t là bồ của con bé t dạy kèm thành ra hiểu nhầm rồi đòi choảng tao luôn…
– He he…

Tôi nhẹ nhàng dựa vào tường xem vết bầm trên tay, ngó qua thì đập vào mắt là cây vĩ cầm méo mó… không biết nàng còn giận tôi chuyện này không nhỉ… có nên không, có nên tiến tới bước nữa không hay lại đau khổ như ngày xưa…

Tối đó tôi nằm mơ… không mơ về nàng đâu, có đã tốt mà tôi gặp thằng Lộc trong mơ…

Trong mơ nó làm hư cái dế yêu của tôi… cơ mà khi tôi tỉnh dậy thì mọi việc cứ như báo mộng ấy…

Đang sửa soạn đi học thì…

– Hãy cho anh những nụ cười để nhìn em… để cảm thấy… – thằng Lộc chết dẫm vừa hát vừa nhảy…
– Và thế là nó đạp trúng cái đt tôi…

“Bốp…”

“Vù…”

Dế yêu của tôi rơi từ trên gác xuống vỡ, bung cả nắp bay cả sim, bề cả màn hình…

– Ôi dcm, xong luôn…
– 1 Củ 2 của anh đấy mày…
– À ừ để khi nào có tiền t đền cho – thằng Lộc nói qua loa…
– Nhớ nha ku…

Cơ mà đt thì ngoài gia đình với cái lũ bựa nhân này thì cũng chả có ai để gọi cả, người yêu thì không, thành ra cô gái luôn quan tâm tôi nhất luôn bắt chuyện với lại nhắn tin cho tôi mỗi khi hết nước nóng với lại mì tôm không ai khác… ngoài chị tổng đài…

Mới sáng sớm mà xui gì đâu – thôi đi học…


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp