Thời học sinh oanh liệt
Chương 80
Về tới phòng, vì tối nay trời mưa lớn thành ra về tới nơi là thấy mấy đồng chí phòng trọ đang hất nước mưa ra ngoài nhìn khổ sở vãi đạn ra. Cũng may là phòng mình ở lầu hai…
Vất vả cởi chiếc áo ra khỏi người, cái vết bầm in hằn trên bụng, rát quá trời, tên lưu manh kia cũng không phải tay vừa gì, nhưng mà mình cũng đánh cho nó một cái nhớ đời vào mặt hề hề! Nhìn bộ dạng hắn lúc đó mà thấy hả dạ.
– Mày làm cái gì mà lâu thế? Sao tao tưởng mày đánh răng xong rồi! Tự nhiên thằng Công bước vào…
Tôi lúng túng đánh trống lảng tọng cái bàn trải vào miệng.
“Soạt! Soạt…”
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Mới mưa hôm qua, sáng nay trời mát quá trời. Thích thật! Giá như ngày nào thời tiết cũng dễ chịu như thế này…
Ngày hôm nay tôi có bài thi ở trường nên thành ra phải đi sớm, lên kiếm chỗ mà ngồi…
Nhưng cũng phải nói là hôm đó. Tôi gặp phải chuyện, không biết là sao quả tạ chiếu hay sao á! Tất cả cũng chỉ vì con bé Nhài mà ra hết!
– Ê! Đi đâu đó! [Giọng của một thằng con trai bố đời nhưng lại được đội lột trong một cô gái xinh xắn]
Dựng cả tóc gáy khi biết khắc tinh sắp tới, tôi làm ngơ lủi đi luôn…
Nhỏ Nhài bất ngờ chặn tôi lại…
– Nè! Không nghe tôi nói gì à? Anh có tai không thế? [Nhỏ làm mặt giận]
– Haizzzzz… để khi khác đi nhé! Nay tôi có chuyện rồi! [Nói thế mà nhỏ có tha cho tôi đâu]
– Đi đâu! Đứng lại! [Nhỏ chặn tôi lại]
Tôi hạ thấp cả hai vai, cúi đầu nói như van xin…
– Năn nỉ cô đó! Tha cho tôi đi mà! Tới giờ tôi phải vào thi rồi!
– Hừ! Ai biểu! [Nhỏ cằn nhằn]
– Thế chuyện gì nào? [Tôi hỏi]
– Thì… là chị tôi…
– Chị cô thì sao…
Nhỏ giận…
– Cái tên này! Muốn chết hả? Anh có biết tôi vào trường này mục đích cũng vì chị tôi không?
Tôi há hốc mồm ra vì ngạc nhiên, ơ nhưng mà sắp thi rồi…
– Thôi cái đó để nói sau đi nhé! Giờ tôi còn vào thi nữa…
Nói thế mà nhỏ vẫn không tha…
– Không được! Nói cho mà biết! Đáng lẽ tôi không có học trường này đâu nhưng tôi cũng vì chị…[nhỏ ngừng lại]
Thấy bực quá nên tôi cũng đành…
– Thế lúc trước cô tính không vào trường này thì tính đi đâu hả? Hay là mơ ĐH ngoại thương. Rồi ao ước bách khoa. Hay là muốn mon men cả “y Hà Nội”, à không! Cỡ cô thì chắc học công an là hợp đấy, nhìn cái tính lém lỉnh như con trai vậy [tôi cười mỉa mai]
– Im đi! [Nhỏ lớn tiếng cắt lời]
– Ừ! Không đùa nữa! Tôi phải vào thi đây…
– Không được!
– Uầy! Tha cho tôi đi! Tôi phải vào thi mà…
– Làm gì mà vội thế? Còn gần mười phút lận mà! Cái phòng thi có biến đi đâu mà sợ. Mà anh đừng có vô trách nhiệm khi tôi đang hỏi nghiêm túc chứ…
– Hừ! Hỏi mà cái thái độ kiểu đó [tôi nói thầm]
– Thế nói gì thì nói đi! [Tôi chịu thua nhỏ rồi]
Nhài đưa ánh mắt lém lỉnh nhìn tôi…
– 4H chiều nay anh rảnh không…
– Có à không!
– Nói dối! [Nhỏ giơ nắm đấm ra dọa]
– Ờ ờ có rồ sao?
– Hì! Vậy hẹn ở chỗ đó nhé!
– Ừ biết rồi 4h ơ mà chỗ nào?
Nhài che miệng cười tỉm…
– Chỗ mà tôi tọng banh vào mặt anh đó hihihi…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
“King coong!”
Chuông báo hết tiết. Tôi ra đúng chỗ mà nhỏ Nhài hẹn.
Hàng ghế đá nay gần như kín hết, cũng may là còn chừa một chỗ cho mình. Một mình một ghế, hai tay chống cằm chờ người không muốn gặp. Oải ghê! Giá như sáng ngày mình chọn đường khác mà đi thì cũng đâu phải ngồi ru rú ở đây chứ. Nhưng! Nếu giả sử nay tránh được thì ngày mai nhỏ sẽ mò đến lớp thì sao.
Nhắc mới nhớ! Không ngờ nhỏ lại là em gái của nguyên chứ! Chậc! Đưa tay lên mặt xoa, cảm giác cái chỗ đau mà bị gái nó sút banh vào mặt như vẫn còn đây vậy! Haizz!!! Thật đáng xấu hổ mà.
Lâu vậy! Ngồi thừ một lúc thì…
– Hù! [Một bàn tay đập nhẹ vào vai tôi]
– Oái! [Tôi giật mình bật ra khỏi chiếc ghế đá]
Con bé cười khúc khích…
– Làm gì mà sợ vậy? Hì hì!!!
Tôi sửng cồ…
– Thử là tôi đi rồi biết!
Con bé tắt điện không cười nữa…
– Ừ! Đùa có chút xíu mà zữ thế?
Lắc đầu than…
– Thế bây nói tôi đợi ở đây làm gì? Tính rủ đi đâu thế?
Tự nhiên Nhài nổi giận…
– Trời! Lúc sáng tôi nói khản cả cổ muốn toạc cả họng mà anh vẫn không hiểu hả?
Tôi nhăn mặt…
– Lằng nhằng! Thì… giờ cũng đứng ở đây rồi! Giờ đi đâu?
Nhỏ ra vẻ bí hiểm.
– Ừ! Theo tôi.
Nhỏ dắt tôi đến khu nhà xe. Nơi này có một khoảng trống khá rộng, có thể chứa tới chục người. Không nhìn thẳng mà tôi cứ đá ánh mắt sang phía bên trái bởi thế mà tôi cứ có cảm giác như Nhài đang nhìn tôi cười khúc khích thì phải. Không biết Nhài tính giở trò gì với tôi chứ lần nào gặp nhỏ là nó làm cho tôi hết chột lần này rồi lại đến lần khác.
– Tới rồi nè! [Nhỏ gọi tôi]
Tôi nhìn về chỗ đông người mà nhỏ chỉ. Khá đông người “nhưng mà nhiều girl lắm”. Giờ thì mình đã biết là nhỏ dắt tới đây làm gì rồi. Phải! Sinh viên đang làm đèn trung thu. Haizzz! Nhắc mà nhớ, thời mình còn đi học thì hằng năm vẫn thấy sinh viên tự tay làm lồng đèn, còn tới thời thằng em học thì nghe nói là năm nay bỏ làm, mua về cho khỏe! Đỡ mất công làm. Hay cũng có thể là con nít bây giờ không thích đèn làm từ giấy kiếng khung tre nữa mà thay vào đó là đèn điện tử.
Tôi tròn mắt…
– Này! Rủ tôi qua đây làm lồng đèn à?
– Ừ! Thấy rồi mà còn hỏi, thôi đứng đó làm gì! Vào đây ngồi đi [Nhài dắt tôi lại gần cạnh một cô gái, cô nàng cạnh bên để xõa tóc nên không nhìn rõ mặt, tôi cũng không quan tâm mà đặt mông ngồi xuống. Lúc này thì cô gái ngồi cạnh đã gọi tên tôi, chắc các bác cũng biết là ai rồi chứ]
– Thành!
Tôi há mồm tròn hai con mắt ngạc nhiên, tự hỏi tại sao nguyên lại ở đây?
– Trời! Nguyên! [Tôi cười lúng túng]
Nàng che miệng cười e thẹn, hình như nguyên cũng bất ngờ vì tại sao tôi lại ở đây. Giờ thì tôi mới để ý cái vẻ mặt của Nhài [Nụ cười có gì mờ ám], chắc các bạn cũng đoán ra được điều gì rồi chứ [chuyện! Khắc tinh có khác].
Tôi gãi đầu cười, bối rối. Quay sang Nhài đưa ánh mắt viên đạn.
– Anh làm gì mà nhìn tôi zữ thế? Để tôi giải thích cho mà.
Nhỏ từ tốn thốt từng lời bé xíu lên tai tôi.
– Đừng nghĩ bậy nhé! Tại mấy hôm nay cái tên Thái kia vẫn không chịu tha cho chị tôi, hắn cứ bám theo riết à…
– Ra vậy! Nên cô đưa nguyên qua đây tránh bão chứ gì?
Nhài tròn mắt gật đầu.
– Ừ! Nhưng hắn cũng biết chị tôi đang ở bên này rồi.
– Ơ! Thế rồi cô lại tính đưa nguyên đi đâu nữa?
Nhài lắc đầu.
– Tôi hết cách rồi, nên mới rủ anh tới đó. Nhưng mà anh chuẩn bị đi! Lắt hắn qua đó.
Chợt tôi thấy hơi lạnh gáy, lại phải sắp đụng độ với nó sao – ngảnh sang cô chị, nàng đang chăm chú vót từng thanh tre, tôi hỏi…
– Nè!
Nàng nhìn tôi đáp lại…
– Gì Thành?
– À! Cậu… cậu… đến lâu chưa?
– À! Nhài đưa mình qua đây được mấy hôm rồi hì [nàng cười]
– À hì! Ra thế [tôi lại cười khổ]
Nguyên hỏi tôi…
– Chuyện hôm trước mình xin lỗi nhé, tại Thái… mà cậu… [ra là con bé Nhài có kể với Nguyên rồi…]
– À! Không sao hết, chuyện bình thường mà!
– Thằng à nhầm. Thái nó còn làm phiền cậu nữa không? [Tôi hỏi]
Nàng thở dài bỏ thành tre làm dở xuống.
– Còn Thành! Lúc mới vào học thì cậu ấy có làm quen với mình, lúc đầu mình tưởng Thái tốt lắm, nào ngờ sau chuyện Thái xích mích với cậu…
– Ừ! Mà thôi. Nếu nó còn làm phiền nữa thì cậu nói với người nhà đi!
– Mình cũng tính nói với bố lắm nhưng mà, bố mẹ mình hay đi công tác lắm với lại Nhài có nói là “chị để em lo cho”
– Ukm! Mà thôi, đừng nói chuyện này nữa. [Tôi cắt ngang]
– Ừ! [Nàng cười tươi với tôi]
…
Còn tiếp…