Thời học sinh oanh liệt

Chương 94



Phần 94

Trước khi Tỉnh dậy tôi có mơ một giấc mơ kinh dị, một nụ cười khả ố, nó ám ảnh tôi cho đến khi tỉnh dậy “có lẽ khi nào rảnh! Tôi cũng sẽ kể giấc mơ này cho ai đó nghe thử”. Tôi nhận ra căn phòng mà mình đang nằm, nó chính là căn phòng kín mà ngày hôm trước tôi lén lút tò mò. Khác với những lần trước, thay vì sợ sệt với những thiết bị y tế máy móc lạnh lẽo ở đây, nhưng còn bây giờ thì khác, căn phòng này đâu chỉ có một mình tôi ở đây, có tới tận hai người mà. Không gian thật bình yên.

Một mảng tóc đen óng dài xõa đang đổ gục xuống cạnh giường, em vẫn còn nắm hờ lấy tay tôi, chắc là tôi hôn mê cũng khá lâu đây, đầu vẫn còn đau nhức, như thể muốn nổ tung ra vậy. Nhẹ nhàng bước xuống, vô tình làm cho em thức giấc, một tiếng gọi sau lưng.

– Anh tỉnh rồi hả?

Buồi cười thật! Nụ gọi tôi là anh đấy, nghe lạ mà hạnh phúc. Tôi quay lại hỏi…

– Ừ! Anh nằm ở đây lâu chưa?
– Hình như là 3 tiếng lận!

Em nở nụ cười nhìn tôi…

– Hả? Tận ba tiếng ư! Ơ nhưng mà nãy ai dìu anh lên đây vậy?

Nàng tiến lại gần tôi cười tủm tỉm…

– Xuống ăn cơm đi anh! Xuống rồi em kể lại cho anh nghe nhé!

Mải say đắm trong nụ cười đó mà tôi quên luôn cả hỏi về căn phòng này.

Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Ăn cơm xong, tôi cũng không muốn về sớm, tôi muốn ở lại để tận hưởng thêm những giây phút hạnh phúc này. Hai đứa ngồi trước sân nhìn trời toàn là mây đen, tuy chỉ có ánh trăng là lúc sáng lúc tối len, em gục tựa đầu vào vai tôi nhẹ nhàng thủ thỉ.

– Ngoài này lạnh lắm, anh rủ em ra đây làm gì?
– Anh không biết!
– Hở… hì! Nhưng… anh gọi em là Nụ từ khi nào vậy…
– À… anh cũng không nhớ…
– Anh không nhớ?

Biết em giận, tôi vội giải thích, luồn nhẹ khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em.

– Anh đùa đấy! Sao mà anh quên được…
– Vậy… là từ khi nào? [Nụ hỏi lại ngay]
– Từ khi… em nói tên ở nhà của em cho anh biết, nghe đến từ Bông là anh đã nghĩ đến Nụ rồi… – .

Nói xong em cười khúc khích.

– Cái tên này! Lại nói dối nữa rồi… hì.

Tôi xoa gò má, thấy vẫn còn rát, khẽ rùng mình tôi làm em ngạc nhiên.

– Anh sao vậy? [Em tròn mắt nhìn tôi]
– À… ừ… sao… ban nãy em đánh anh mạnh vậy… bộ lúc đó đáng ghét lắm hả? [Tôi suýt xoa phàn nàn]

Nói tới đây em buông tay tôi ra, cười trách, Nụ đặt hai bàn tay xoa nhẹ khuôn mặt của tôi, nhẹ giọng xao xuyến.

– Đáng đánh lắm, anh dám làm cho em buồn, cả Nhi nữa, và cả chị Hằng nữa… tội của anh giờ ngập đầu rồi đấy!
– Ừ! Tội của anh lớn lắm! Anh xin lỗi.
– Biết lỗi là tốt! Nhưng giờ là quá muộn rồi anh có biết không?
– Hì! Chẳng phải có ai đó vừa tha thứ cho anh mặc dù đã quá muộn sao! [Tôi cười tinh quái đáp trả một cách gọn lỏn, làm cho em ngượng ngùng không thèm nhìn tôi]
– Anh… anh đi đánh nhau với cái người tên thái đó đúng không?[Khuôn mặt em giờ lạnh giá như băng]

Tôi biết là em đã có tìm hiểu trong lúc tôi còn hôn mê, nhưng dù sao Nụ vẫn muốn nghe lời nói từ chính miệng tôi thốt ra. Không do dự…

– Ừ! Anh đánh nhau với nó đó!
– Hức! Sao anh lại đánh nhau với gã đó làm gì… anh không sợ chuyện gì sẽ xảy ra sao? Anh không nhớ chuyện lần trước hắn đến trường mình gây chuyện hả.
– Dĩ nhiên là anh nhớ chứ em! Nhưng! Anh thật sự không thể nhịn được, anh xin lỗi, bạn anh bị nó đánh cho như vậy thì anh thật lòng không thể nuốt trôi cơn giận được.

Nụ mím môi khẽ chạm nhẹ lên từng vết thương của tôi nói.

– Vậy cuối cùng, anh thắng hay là tên thái đó thắng?
– Hì! Nghĩ anh là ai hả? Dĩ nhiên là anh rồi [tôi đáp lại một cách lộ liễu]

Người ta nói đúng thật, càng yêu thì cái khờ khạo nó lại ngày càng lộ ra, thậm chí lấn chiếm vẻ thông minh của con người, làm ta lẫn sâu vào lửa tình, hay chỉ tôi và em ngay lúc này, ngồi cạnh nhau, cô gái thông minh mà tôi từng biết nay lại cả tin dễ sợ, thay vì cô ấy luôn chín chắn trong nhiều trường hợp thì đến khi này, mọi lời giải thích ngô nghê của tôi bỗng chốc làm dập tắt hẳn mọi nghi ngờ trong em.

À mà khoan, bề lề một chút, nhắc lại chuyện thằng thái, tôi xin đính chính một điều rằng, nó quả là cao thủ, học nghệ tinh thông nhưng chỉ tiếc là đạo đức lại đi xuống quá thể, vả lại trận chiến trong căn phòng ngày hôm đó, nói thật, người chiến thắng không phải là tôi, mà thật ra phải là thằng thái. Chuyện là sau khi nó gục ngay dưới chân tôi, thì lập tức tôi cũng ngã khụy xuống ngay sau đó, nói thật là, trong cơn say đó, người tỉnh dậy trước chính là thằng thái, nó bị thằng Tài bạn tôi đánh ngã ngay trước khi nó có ý định dung gậy sắt đánh gãy chân tôi, sau này khi nghe thằng Tài kể lại mà tôi cũng không phiền mà táng mạnh một cái vào nhà thuyết giải. Nhưng mà chú tài à! Anh là anh thua trong vẻ vang nhé! Chú không biết là anh đã chiến đấu như thế nào đâu? Nhưng dù sao, tao cũng biết ơn mày ghê.

Tôi vòng tay ra sau khẽ đẩy nhẹ muốn em tựa vào vai tôi thêm một lần nữa, thầm vui mừng cảm nhận sức nặng đang tì nhẹ lên bờ vai mình.

– Thật ra! Anh cũng không muốn đánh nhau, em đừng hiểu nhầm, chỉ là anh không muốn nhìn bạn mình bị hại mà không biết làm gì ngoài bất lực chứng kiến thôi…

Nụ trấn an bằng câu nói thì thầm vào tai tôi.

– Em biết mà! Anh đừng dằn vặt bản thân nữa.

Chết thật! Cả đời này anh chỉ muốn yêu mình em thôi Nụ à.

– Cầm tay em đi anh!

Hả… tôi bất động không hiểu lời đề nghị của Nụ, nhìn em. Không đợi câu trả lời, em nắm lấy tay tôi cúi đầu nhẹ nhàng xòa vào lòng tôi. Chính ngay lúc này, tim tôi đập thình thịch như gõ trống liên hồi.

– Anh…
– Hả?
– Sau này nếu có chuyện gì thì anh đứng giấu em nữa nhé, đừng tự mình anh xử lý nhé…
– Ừ! Anh biết… anh…
– Còn nữa nè…
– Hả? Còn gì?
– Anh đừng nói dối em nữa nhé? Em không thích đâu.
– Ừ! Biết rồi, biết rồi.
– Còn nữa hì!
– Hả anh còn tội gì nữa?
– Không!

Em lắc đầu.

– Em… nhớ anh nhiều lắm đó… anh có biết không? [Nàng cười khúc khích tựa như khóc trong lòng tôi]

Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Biết gì không? Tôi lại nhớ ra một điều quan trọng rằng mình chỉ có thể gặp Nụ vào ngày mai nữa thôi, tôi phải về nhà, đó là nhiệm vụ chính và cô nàng ngồi cạnh tôi cũng biết điều đó. Tự nhiên trong lòng thấy buồn man mác, chốc chốc tôi lại nhìn em rồi lại cười buồn thở dài. Thời gian dường như là không đủ cho cả hai, Nụ cũng phải về nhà bác gái sớm, anh Huy sẽ qua đón, một cảm giác thất vọng như thể tôi sắp mất đi một người quan trọng.

Nhưng! Đúng là lỗi do tôi hết. Kẻ đã không dũng cảm thành thật nói câu “anh yêu em” sớm hơn, để bây giờ khi thời gian không còn dài. Tiếng trống ngực lại từng hồi nhức nhói. Tôi hối hận…

Ngay sau đó, em nói với tôi.

– Không muộn đâu anh! Chúng mình còn ngày mai nữa mà hì!
– Ngày mai… ngày mai thì sao?
– Ngốc! Ngày mai sẽ là ngày hẹn hò đầu tiên của tụi mình…

Tôi bật cười khổ vì câu nói của em. Duy chỉ còn ngày mai nữa thôi, gật đầu đồng ý tôi nói.

– Ừ! Vậy ngày mai mình làm gì nhỉ?
– Hì đi chơi nhé!
– Đi chơi! Mà đi đâu?
– Ừ… em cũng không biết mai rồi tính hì!

Quái! Tôi cứ tưởng là Nụ đã nghĩ ra rồi…

Tối hôm đó tôi nằm xuống ngủ với những suy nghĩ vẩn vơ, nàng chủ động rủ mình đi chơi sao? Tự nhiên khác với vẻ buồn bã như lúc còn ở nhà em thì bây giờ lòng tôi vui đến náo nức chờ đợi ngày mai.

Sáng hôm đó, chuẩn bị vài mươi phút, tôi khoác balo đi đến điểm hẹn mà Nụ chờ.

Trời hôm nay nắng nhẹ, gió trời mát rượi mang theo cả hơi ẩm, có lẽ vẫn còn dư âm của cơn mưa tối hôm qua, mặt đường những chỗ trũng vẫn còn đọng lại một vài vũng nước…

Em thật là đẹp trong mắt tôi. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, quần jean áo sơ mi trắng, ngoài ra em còn mặc kèm thêm áo len để giữ ấm, đúng là thời tiết hôm nay cũng khá rét.

Ra là vậy! Chúng tôi chọn xe bus vẫn là ý tưởng đúng đắn. Đã từ rất lâu rồi, à mà không, là lần đầu tiên, ngồi chung xe với một người mà mình yêu, tay trong tay, đeo chung tai phone, nghe những bài hát của riêng mình, tôi ngẩn ngơ vừa nhìn nàng vừa nhìn ra cửa sổ nhìn thế giới bên ngoài đang xảy ra tiếp diễn, chưa bao giờ tôi cảm thấy một không gian bình yên như thế này, nó khác hẳn so với những khi tôi đi xe bus một mình, im lặng của thế giới bên trong và ồn ào của thế giới bên ngoài, ngủ gật hóng chờ thời gian mong nhanh đến trường, tại sao bây giờ mình mới nhận ra nhỉ? Có lẽ do lối sống thành thị đã làm thay đổi con người nhà quê tôi đi rất nhiều.

Xe dừng lại ở quận nhất. Biết Nụ dắt tôi đi đâu không, không phải là những nơi sầm uất, shopping mua sắm xa xỉ, cũng không phải là những quán café lãng mạn mà tôi đã từng tưởng tượng, mà là dinh độc lập, nhưng không sao! Nụ dắt tôi đi đâu cũng được, chỉ cần em luôn mỉm cười vì điều đó mà không phải lo âu bất cứ điều gì, cuộc hẹn hò đầu tiên mà tôi không bao giờ quên. Nơi này tôi đi cỡ chục lần rồi, hầu như đa số bất kỳ nơi nào đẹp của thành phố tôi đều đã đi hết từ hồi còn học năm nhất, nhưng lần này thì lại khác, dinh độc lập trước mắt tôi thật mới mà lạ, có lẽ là do có em bên cạnh sao, không hỏi em đi lần nào chưa, mà chỉ cười tươi, tôi nắm tay Nụ bước vào, cả hai lượn lờ qua những con người đến từ nửa địa cầu bên kia, và cả những người đến từ đất nước mặt trời mọc, khá nhiều du khách nước ngoài vào giờ này, dường như dinh độc lập không bao giờ vắng du khách tham quan.

– Nè! Anh nhìn gì ế?

Chợt nghe thấy giọng em, tôi giật mình.

– À ừ! Anh nhìn chiếc xe tăng [tôi gãi đầu]
– Thật không đó? Hay là nhìn chị hướng dẫn viên kia hả?
– À… ừ… đâu có…
– Hừ! Lại còn chối nữa, anh đúng là đáng ghét mà [nàng nguýt dài rồi đấm thùm thụp vào tay tôi]

Con gái đúng là càng lớn thì lại càng thông minh, đúng là tôi cũng đang dõi mắt nhìn theo chị ấy, cô gái trạc độ tuổi 26, 27 gì đó, mặc áo dài truyền thống kèm thêm ánh mắt biết cười, chị ta thật xinh đẹp và rạng ngời mỗi khi cười thật tươi, nhưng mà! Con trai người ta mà không ngắm con gái đẹp thì đúng là người đó có vấn đề rồi. Một anh khách nói trêu chị ấy.

– Này chị hướng dẫn kia ơi? Chị xinh quá! Em vẫn còn độc thân, chị có bạn trai chưa?

Câu nói của anh chàng tinh quái kia thật thâm, làm chị ấy chỉ biết đỏ mặt che miệng líu ríu ngại ngùng. Chấp nhận thôi! Người ta đẹp thì phải có kẻ say chứ…

Hết đi bảo tàng di tích chiến tranh, chợ bến thành, em dắt tôi đi ăn, uống những thứ nước mát lạnh, tôi đã mặc định nếu có đến nơi này rồi thì nhất định phải đến nhà thờ đức bà một lần, thời đó, đa số người Việt Nam thường ưa chuộng dòng điện thoại nokia máy nút, chất lượng camera còn hạn chế, tính năng xử lý ảnh còn kém, hay nói toẹt ra ứng dụng photoshop và 360 vẫn chưa có mà nếu có thì cũng ít người biết đến, ai giàu lắm thì sử dụng iphone, hay những loại máy cảm ứng. Nếu muốn chụp ảnh thì có lẽ nên dùng máy ảnh thì tốt hơn. Nụ cũng vậy, em lấy từ túi balo ra chiếc máy ảnh.

– Hì chụp hình đi anh!
– Hả? Chụp hình?
– Ừ! Nhanh đi anh!

Tôi không thích chụp hình một chút nào, bởi mỗi khi lên ảnh, đa số là trông tôi khá ngố, nhưng nói vậy thôi, Nụ đã nói rồi thì tôi cũng đành miễn cưỡng cười thật tươi trước ống kính.

– Nụ nè!
– Dạ…
– Em… quay lại đi…
– Hả? Là sao anh?
– Em… cứ quay lại đi…

Nàng dù không hiểu nhưng cũng nghe theo quay lưng lại, đầu vẫn ngoảnh lại nhìn tôi không hiểu…

Tôi lùi lại sau vòng tay qua eo làm cho nàng giật mình đỏ mặt nhìn tôi.

– Em có nhìn thấy hai người ở kia không?

Tôi chỉ tay về phía cặp cô dâu chú rể đang chụp ảnh cưới. Như biết tôi chuẩn bị nói gì, nàng thẹn thùng tránh ánh mắt của tôi quay đi hướng khác.

– Anh xin lỗi! Nhưng anh cũng muốn sau này, hai đứa mình sớm như vậy đó, rồi anh cũng muốn đặt tên cho con của mình, anh… anh… anh yêu em nhiều lắm! Anh xin lỗi vì thời gian qua ngộ nhận tình cảm với em mà lại không dám nói, anh không phải là con người lãng mạn bời vì lời nói của anh khô khan, anh ít nói với em là vì anh bối rối vụng về mỗi khi gặp em, anh sợ nói sai điều gì đó sẽ vô tình mất em mãi mãi, cảm ơn em đã đến bên anh ngay lúc này. Anh thật sự rất hạnh phúc! Hãy hiểu cho anh…

Tôi thủ thì nhẹ nhàng vào tai Nụ, những lời nói mà tôi đã mong chờ muốn bộc bạch suốt thời gian qua dù không mấy chút cầu kỳ và nghiệp dư. Nhưng còn đỡ hơn là hôm nay mới có dịp được nói hết…

Nàng bất ngờ gỡ tay tôi ra nói.

– Anh nghĩ gì vậy? Mình mới chỉ là sinh viên thôi mà! Sao chưa gì anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi… lại còn… sinh con nữa chứ?

Nàng không giận, có lẽ là ngượng lắm nên mới bỏ đi để tôi ngẩn ngơ đứng chôn chân tại chỗ, cười khổ tôi ngẩng đầu lên nhìn chúa.

– Con đã làm gì sai hả người?

Nhưng đối với tôi thì khác, tôi cho rằng điều mình làm như vậy là đúng. Nắng cũng đã gắt lên, chúng tôi đi bộ khép vào hàng cây xanh mát, nắng rớt chi chít len lỏi qua từng kẽ lá, lúc này cũng đã 9h hơn, tôi cũng bắt đầu thấy mệt, chỉ riêng Nụ là nàng vẫn hí hửng cười mỉm bước bên tôi không một lời than vãn.

– Hì vậy em trước nhé! Tên Dương…

Nàng nghĩ nhanh thật, chọn ngay cái tên của chính nàng, đúng là thằng bạn mình cũng tên là Dương. Tôi gãi đầu.

– Giỏi lắm! Tới lượt anh, Diệp, Hoàng, trúc, và cả tên Nguyên nữa…
– Oa! Một lúc cả 4 tên luôn. Tới em, Minh, Anh, Phương, Tâm nhé!

Tôi chưa kịp kiếm ra cái tên nào có thể hợp với cả nam lẫn nữ thì nàng đã trả lời nhanh rồi, khổ ghê! Chính mình bày trò mà giờ lại lâm vào thế bị động, ấp úng lúc à ừ, lúc cốc nhẹ vào trán ráng nghĩ, cho tới khi máu dồn lên não thì mới nghĩ ra.

– A! Có rồi hì. Thanh, Triệu, Tuyền, Ngọc…

Nàng trả lời…

– Quỳnh, Huyền, Bình, và cả Ánh nữa hì…

Nhật, Xuân, linh, Hà, Thịnh, Ánh, Giang, những cái tên liên tục được chúng tôi đề ra, tỉ số của trò chơi liên tục được thay đổi, hầu như không ai chịu ai.

– Con trai thì làm gì có ai tên là Hồng? Anh ăn gian!
– Hả! Sao lại anh gian, con trai tên Hồng cũng có mà…

Nàng không chấp nhận câu trả lời của tôi, có lẽ là do ở nước ngoài nhiều năm, kèm thêm cuộc sống ít được người ta biết đến và thông cảm cũng đôi phần làm cho vốn từ tiếng việt trong Nụ cũng hạn chế.

Trò chơi kết thúc khi chúng tôi bắt đầu lặng im bắt chuyến xe về nhà! Tỉ số thì không biết ai thắng ai thua, chỉ biết rằng chúng tôi tranh luận nãy giờ mà không biết rằng đã quá trưa.

Nắng gắt quá, tôi lấy sau túi chiếc nón lưỡi trai đội cho em, và cũng tiện thể lấy cớ ngắm cô nàng đáng yêu của mình.

– Hì! Ghê ha! Biết nghĩ cho em luôn à?
– Chứ sao hì…

Thế là hết một ngày hẹn hò, tôi đinh ninh hít thở ngắm nhìn dòng xe tấp nập, ánh mắt đảo liên nhìn từng cái cây, người bán hàng… bất chợt ngay khi đó, tôi phát hiện ra có một đôi mắt tròn long lanh như giọt nước đang nhìn trộm mình, tôi biết, nàng đang nhìn tôi cười tủm tỉm, không biết là khuôn mặt mình có bị dính dì không mà em cứ nhìn tôi chằm chằm, cho đến khi tôi quay lại nhìn Nụ thì nàng lại ngoảnh đi chỗ khác như thể cố gắng giấu giếm Nụ cười khả ái. Giữ bình tĩnh tôi hỏi chưa chắc em đã trả lời, nên…

– Cười gì vậy?

Nụ vẫn không phản ứng gì! Có lẽ là nàng không nghe thấy sao. Tôi mạnh dạn hơn.

– Em cười anh gì vậy hả Nụ?

Lần này tôi gọi địch ngay tên em, thì nàng mới lên tiếng.

– Ư! Em có cười gì anh đâu!
– Không cười sao lại nhìn anh chằm chằm vậy? Chắc anh đẹp lắm chứ gì khửa khửa!

Tôi tự mãn cười trêu em. Nàng nguýt dài…

– Hừ! Anh đâu có đẹp trai, nhìn ngố thấy mồ!
– Ừ ngố nhưng cũng có người yêu anh đấy!

Như được nước tôi nói tiếp.

– Anh nói nè! Em cứ nhìn anh thoải mái đi, anh cho phép mà, không cần phải lén lút nhìn trộm anh đâu hahaha…

Bị tôi nói trúng tim, nàng hậm hực nhăn mặt trông đáng yêu biết nhường nào.

Đó chỉ là buổi sáng hẹn hò của chúng tôi, nhưng tới tối thì lại khác, người con gái cạnh tôi lại mang một tâm trạng khác hẳn so với vẻ tinh nghịch lúc sáng, tối nay em mặc váy liền trắng, bước dạo mà cứ nhìn thấy nàng buồn thiu, trong bộ dạng của em, tôi nói thật, nó cứ như thể người sắp rời khỏi thành phố này là em chứ không phải là tôi nữa.

Nụ muốn Tôi dắt em đi xem phim, cả rạp cười mà chỉ có em là không phản ứng gì, điều này cũng khiến tâm trạng của tôi cũng bị kéo theo tụt dốc như thể rơi vào một khoảng không gian tăm tối nào đó.

Tôi gửi xe ở gần đó, lúc này cũng đã gần 10h tối, cơn gió lạnh thổi mạnh phía sau gáy tôi, không một ai nói điều gì, cứ thế bước vô thức dưới ánh đèn vàng, ngày cuối cùng tôi được bên em, lòng tự nhiên thấy trống trải, bất ngờ nàng nhìn tôi cười ấm áp.

– Đi ăn kem đi anh!
– Hả? Anh kem?
– Ừ!
– Giờ này lạnh vậy! Ăn kem không sợ.

Dù chỉ là ánh đèn nhạt nhòa, nhưng cũng quá đủ để tôi nhìn thấy mắt em đang đỏ hoe, nàng lắc đầu.

– Không! Không lạnh đâu anh, hì!

Nói rồi nàng dắt và kéo tay tôi đi, bước thật nhanh, tôi cũng không hiểu là tại sao em lại chạy nhanh như vậy, tôi cố gắng chạy theo sao cho bằng với tốc độ của Nụ bời vì nàng đang nắm chặt lấy cổ tay tôi, chỉ cần hụt một bước thì cả hai sẽ ngã.

Dù người vẫn còn nhức nhói sau cuộc chiến sinh tử với thằng thái, nhưng điều đó không ngăn cản tôi chạy theo em…


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp