Thời sinh viên oanh liệt
Chương 3
Ngày học thứ 3 là ngày học lý thuyết. Lại mớ kiến thức ngán ngẩm mà tôi nghĩ chắc từ giờ đến cuối đời tôi cũng chả bao giờ có thể áp dụng vào cuộc sống. Vẫn bộ đồng phục xanh lè đóng thùng cùng mũ tai bèo ngáp ngắn ngáp dài nghe ông thầy giảng. Mãi chả thấy hết giờ tôi lại lôi quyển tập cái bút ra ngồi vẽ vời lung tung cho hết thời gian. Phù! Cuối cùng cũng đến giờ giải lao. Tôi với bao thuốc lá đi ra ngoài hành lang châm điếu thuốc hút. Khúc hành lang này cũng ít người qua lại hơn chỗ hôm kia. Đang phì phèo điếu thuốc thì có một giọng đàn ông trung niên trầm trầm vang lên. Chất giọng khá giống với miền quê tôi.
– Anh có biết ở đây cấm hút thuốc không?
Tôi ngoảnh lại thì thấy ông thầy vừa dạy tôi đang đứng sau lưng tôi. Tôi nhìn thấy trong túi áo ổng có vật gì hình hộp giống gói thuốc lá nên tôi đành chữa cháy.
– Em mời thầy ạ. Vừa nói tôi vừa rút bao thuốc lá mời ổng.
– Thôi Jet nặng lắm tao không hút được, tao hút mèo quen rồi. Nói xong ổng rút trong túi áo ra gói mèo và châm một điếu.
– Dạ vâng thầy. Vậy là êm rồi không bị chửi hay bị phạt gì cả.
– Anh người Xxx à? Ổng quay qua nhìn tôi.
– Dạ em ở Xxx.
– Ừm vậy là cùng quê với tao. Mới Vào SG à? Nhả khói xong ổng quay qua hỏi tôi.
– Dạ em cũng vào được năm rồi.
Tôi với ổng đứng hút thuốc nói chuyện với nhau một lúc. Ổng sau vài lần luân chuyển công tác thì về công tác ở đây. Hiện có vợ và hai đứa con. Đứa lớn cũng đi làm rồi còn đứa nhỏ năm nay mới cấp 3. Ổng cũng hỏi sơ qua qua về tôi vài câu. Âu cũng hay, đồng hương đồng khói gặp nhau giữa Sài Thành cũng có nhiều cái để nói hơn. Hút xong mấy điếu thuốc tôi với ổng cùng đi vào lớp. Lớp đã yên vị chỗ ngồi hết nhìn tôi với ổng đi vào đứa nào cũng nhìn tôi trô trố. Do cũng có thiện cảm hơn với ổng nên tiết học cũng trôi qua đỡ nhàm chán hơn. TV thì lâu lâu liếc qua nhìn tôi rồi lại nhìn lên bảng.
Giờ nghỉ trưa bọn tôi xuống khu nhà ăn mua phiếu cơm rồi ra lấy khay thức ăn tự ra xúc cơm. Thằng nào giộng khỏe thì cứ xúc nhiều nói chung là cơm đéo thiếu cho chúng mày đói. Tôi cầm khay thức ăn ra chỗ bàn trống ngồi ăn. Đúng là đang đói ăn cái đếch gì cũng thấy ổn. TV cầm khay thức ăn đi lại phía tôi đang ngồi, dặt khay thức ăn xuống TV nhìn tôi cười rồi nói.
– Ngồi chung được không?
– Bàn ghế của nhà trường chứ có phải của mình đâu mà cấm. Tôi ngừng ăn nhìn sang TV cười nhẹ cái.
– Nay quen luôn cả giảng viên cơ à? Xem ra bạn cũng quan hệ rộng nhỉ? TV cười nói với tôi.
– À ổng cùng quê nên dễ nói chuyện hơn. Tôi vẫn cúi mặt ăn.
– Không cùng quê khó nói chuyện à? TV lại xoáy tôi tiếp.
– Không hẳn. Nhưng có nhiều điểm chung dễ nói chuyện.
– Ví dụ như là…
– Giọng nói, bản sắc, lối sống, ẩm thực…
– Nói vậy chắc chỗ bạn nhiều món ngon lắm nhỉ? Nào mời mình nếm thử với nha.
– Nếu có dịp, có duyên. Thôi ăn đi kẻo nguội.
– À ừ.
Tính tôi không chắc chắn cái gì thì không hứa. Hứa mà làm không xong hay không được thì lại ái ngại ra. Thà để tùy duyên cho nó khỏe. Đời mà Ai biết được ngày mai sẽ ra sao chứ. Quen còn chưa dám hứa huống chi mới nói chuyện. Bụng cũng no rồi thì tôi cũng chào TV đi trước kiếm chỗ nào mát mẻ nằm ngủ giấc. Lên phòng mấy thằng bạn thì giường chiếu đầy đủ nhưng chúng nó lại đánh bài ầm ầm cả trưa không ngủ được. Tôi ra chỗ ghế đá dưới gốc cây ngủ giấc chiều tính tiếp. Đang lim dim thì nghe tiếng mấy đứa con gái buôn chuyện cách đó mấy bước chân làm tôi tỉnh giấc. Có tiếng con gái nói với mấy đứa kia nói nhỏ cho người khác nghỉ trưa. Giọng nói nghe quen quen nhưng tôi cũng chả để ý. Lấy cái mũ tai bèo úp lên mặt rồi ngủ tiếp. Tỉnh giấc tôi thấy tôi nằm mình giữa ghế đá. Nhìn xa xa thì có mấy lớp đang học thực hành dưới bóng im tán cây. Móc điện thoại ra thì thấy trễ giờ học 10p rồi. Tôi lật đật bò dậy chạy lên giảng đường. Cái chân đỡ hơn rồi nhưng chạy vậy vẫn chưa được thuận lắm. Vẫn còn nhói nhói. Bước đến cửa lớp tôi trễ 15p.
– Dạ xin phép thầy cho em vào lớp. Tôi cúi đầu chào Ổng thầy rồi định đi vào chỗ ngồi.
– Lính lác thế này đấy. Có biết kỷ luật là sức mạnh của quân đội không? Ổng thầy nhìn tôi nghiêm mặt. Cả lớp im phăng phắc không một tiếng động.
– Thôi vào đi, lần đầu tôi tha nhớ rút kinh nghiệm lần sau. Ông thầy lắc đầu nhìn tôi.
– Dạ em cảm ơn. Tôi lý nhí đi về chỗ ngồi. Tay quẹt mồ hôi còn chảy ròng trên trán dưới cổ.
Lần sau rút kinh nghiệm phải cài báo thức mới được. Tôi nói thầm trong bụng.
Thằng Xêkô níu áo tôi thì thào hỏi.
– Mày hú hí đâu giờ mới mò lên? Coi chừng bị bắt được thì rạng rỡ mặt mày đấy con.
– Hôm sau tao với mày đi rình nó xem sao Xêkô ơi. Thằng Lé cũng hùa theo. Thằng này cũng y chang thằng Xêkô nhưng lại được cái có con bồ khá xinh.
Tôi chả buồn quay lại mà chỉ giơ ngón tay thối lên đủ để cho hai thằng đó thấy.
– Ê mày tối ở lại mua rượu lên phòng tao nhậu mày. Thằng Xêkô lại níu áo tôi.
– Đéo, về. Tôi trả lời cụt lủn nhưng sung tích và đầy ý nghĩa, đầy tính nhân văn chí ít là với hai thằng này.
– Con nhà người ta cũng ở lại. Tối say say qua kiếm nó biết đâu nên cơm cháo. Thằng Xêkô lại nham nhở.
– Con nào? Con nào? Thằng Lé lại chen vào hóng hớt.
Lần thứ 2 ngón tay thối được đưa ra trước mặt hai thằng này. Với hai thằng này thì tốt nhất không nên đôi co dây dưa. Cho nó nói chán nó nghỉ.
… Bạn đang đọc truyện Thời sinh viên oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-sinh-vien-oanh-liet/
Tôi ném cái balo lên bàn nằm ngửa ra giường. Về phòng cái cảm giác nó thoải mái hơn hẳn. Bà chị tôi vẫn chưa về nên hôm nay tôi là người đi chợ nấu ăn. Với kinh nghiệm ăn nhậu bao nhiêu năm tích lũy của tôi thì việc nấu ăn với tôi không thành vấn đề. Tôi khuyên chị em chọn chồng nên chọn thằng nào biết nhậu. Bời hơn 60% trong số những thằng đó là biết nấu ăn và nấu ăn ngon là đàng khác. Tôi nấu ăn xong thì bà chị tôi cũng về. Sau bữa tối thì bà chị tôi lại ra thư viện. Không biết làm khóa luận tốt nghiệp gì mà đi miết tôi cũng chả quan tâm lắm. Tôi mở máy tính lên ngồi chơi chơi lúc rồi lượn lờ xóm trọ xem có gì vui không. Ngày gì mà cha con nhà nó đi đâu hết vắng tanh. Lủi thủi về phòng mở Facebook lên xem có gì mới không.
Một vài bình luận dưới cái status hôm qua tôi đăng. Toàn của mấy thằng bạn vào chọc phá. Kéo xuống thấy có bình luận của TV cách đây 30p.
“Khác hẳn trên sân bóng nhỉ:)”
Tôi chỉ like bình luận đó mà không trả lời gì cả. 5p sau TV nhắn tin đến.
– “Không ngờ cũng văn thơ ghê hén”
– “À cái đó copy của người ta đăng thôi”
– “Thì ít ra cũng có chút tìm hiểu về văn thơ”
– “À ừ. Thì lâu lâu đọc”
– “Nay chân chưa khỏi để đi chơi với người yêu à?”
Phải chăng đây là một câu hỏi bình thường hay là sự thăm dò về tôi đây nhỉ. Tôi cũng nghỉ chắc TV có một chút gì đó thiện cảm với tôi nên muốn biết cũng là bình thường. Có sao nói vậy chứ có gì đâu mà giấu. Ế mạnh dạn nói ế.
– “Một mình. Không có người yêu”
– “Hi. Thế đã yêu ai chưa?”
– “Đã từng”
– “Sao lại chia tay vậy?”
Tôi thực sự không thích ai hỏi sâu về chuyện của tôi. Đôi khi tò mò quá không tốt. Thà để tôi nói ra. Mà chắc khi đó tôi phải say lắm rồi tôi mới nói ra. Cái gì qua rồi cho qua nên tôi cũng không muốn nhắc lại. Tôi không trả lời tin nhắn của TV. Với điếu thuốc châm lửa đốt. Bà chị không ở phòng nên tôi có thể ngồi chơi máy tính hút thuốc. Chứ bà ấy mà ở nhà là tôi tha hồ nghe ca nhạc rồi.
“Ngủ gì mà ghê thế? Quên cả lên lớp luôn. Hihi” là đuôi gà nhắn tin cho tôi.
“Sao bạn biết?” Chẳng lẽ người con gái la lũ bạn lúc đó là đuôi gà sao.
“Mình mà. Mà chân đỡ hơn chưa?”
“Ổn rồi. Mà sao bạn có Facebook mình?”
“À mình tìm theo cái bảng tên hôm qua bạn đeo ý”
“À thì ra là vậy”
… Bạn đang đọc truyện Thời sinh viên oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-sinh-vien-oanh-liet/
Nói chuyện vu vơ một lúc thì tôi cũng chào đuôi gà rồi đi ngủ. Nói là ngủ chứ tôi lười nói chuyện. Nằm lim dim trên giường thì chuông điện thoại tôi đổ. Là một số lạ không có trong danh bạ. Bình thường ít khi tôi nghe số lạ lắm vì ái ngại đa cấp rủ rê phiền hà. Nhưng không hiểu sao lần này tôi lại bấm nghe. Đầu kia là một giọng người con gái mà tôi quen. Chính giọng nói đó là thứ hai năm nay tôi vừa muốn nghe vừa không muốn nghe.
… Bạn đang đọc truyện Thời sinh viên oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-sinh-vien-oanh-liet/
– Anh dạo này khỏe không?
– Anh vẫn ổn. Em thì sao?
– Em vẫn vậy.
– Vậy thì tốt rồi. Cứ vậy mà phát huy…
– Anh… Giọng người yêu cũ tôi bắt đầu sụt sịt…
– Em nhớ anh. Nhiều lúc buồn em muốn gọi cho anh… Giọng người yêu cũ tôi rung rung vì khóc…
– Em này. Tôi lên tiếng cắt lời.
– Chúng ta chia tay được hai năm rồi. Hai năm đủ để thay đổi mọi thứ. Giữa anh và em bây giờ ai cũng có cuộc sống riêng, mối quan hệ riêng. Anh không phủ nhận là chưa thể quên được em. Nhưng ngày đó là em chọn chia tay là có lý do riêng của em. Giờ đây chúng ta đủ lớn để biết mình phải làm gì. Hai năm qua làm được thì cứ tiếp tục như thế mà làm thôi. Cái gì qua rồi cho qua đi em.
– Anh… Em xin lỗi vì đã làm phiền anh.
– Không sao đâu em. Bạn bè hỏi thăm tí cũng không sao. Thực sự khi dùng từ bạn bè tôi thấy có một cái gì đó chạnh lòng cũng như tiếc nuối.
– Thôi anh có chút việc. Nói chuyện với em sau nhé.
… Bạn đang đọc truyện Thời sinh viên oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-sinh-vien-oanh-liet/
Tôi tắt máy vứt sang một bên. Không hiểu sao sau cuộc nói chuyện này lòng tôi lại nhẹ hơn rất nhiều khi nghĩ về người yêu cũ. Cuộc nói chuyện như khẳng định tôi đã từng có một mối tình đẹp khiến hai năm rồi vẫn không thể quên. Cũng khẳng định rõ ràng là chuyện gì đã qua thì không thể quay lại nữa. Ngày xưa mọi thứ tôi đã cố hết sức rồi. Giờ là lúc tôi sống cho thực tại và tương lai.
– Làm tí vitamin hung hăng không chú? Lão Nát ôm thùng bia đứng trước cửa phòng tôi.
– Ngồi đâu anh?
– Phòng chú. Phòng anh thằng L đang học.
– Vậy vác ra vỉa hè ngồi đi huynh. Lát phòng em bà chị về giờ.
– Ok chú.
Hai thằng tôi ôm thùng bia với ít mồi khô khô đi ra ngoài chỗ vỉa hè ngồi. Lão Nát này giống như cây nhậu của xóm tôi. Lúc nào cũng rủ rê anh em xóm trọ tụ tập nhậu nhẹt. Xóm trọ mà vắng lão thì cũng mất vui. Hai thằng tôi vừa cụng ly vừa ngồi ngắm gái đi lại trên đường. Đa phần là sinh viên vì khu tôi ở là ở giữa mấy cái trường đại học. Có hai đứa con gái đi lại gần phía tôi đang ngồi ăn mặc khá là xì teen. Quần sooc jean ngắn khoe cặp đùi trắng muốt. Áo thun rộng khá là cá tính năng động. Do đang khoảng cách xa nên tôi cũng không nhìn được rõ mặt mũi thế nào.
– Ngon. Uống chú. Nói xong Lão Nát đưa ly cụng với tôi. Không biết hắn ta khen bia ngon hay gái ngon nữa.
– Vì bia ngon. Tôi đưa ly lên cụng với hắn ta rồi đưa lên miệng uống.
– Nãy kêu đi ngủ sớm rồi mà bạn? Một trong hai đứa con gái nhìn tôi hỏi. Tôi nhìn lên hóa ra là đuôi gà…
– À ừ… Nãy đang ngủ nhưng ông anh qua rủ rê. Tôi nói xong hướng ánh mắt về phía Lão Nát.
– Tao qua mày còn thức mà. Đm lão này lúc cần hùa thì không hùa cho.
– Hai bạn đi đâu thế? Rảnh không ngồi chơi cho vui. Tôi lảng qua chuyện khác.
– Ngồi chơi cho vui em ơi. Lão Nát cũng chen vào. Thấy gái là cứ tơm tớp.
– Da… Đuôi gà cùng con bạn ngập ngừng. Chắc cũng ngại vì chưa quen biết gì.
Cũng chào hỏi làm quen đủ kiểu. Lão Nát thì cứ hơm hớp vồ vập lăm. Anh học này nọ lọ chai, anh còn độc thân bẩn tính các kiểu… tôi nhìn bãi đáp của tôi với Lão Nát thì chỉ toàn có bia với mấy con khô mực. Mời gái ngồi mà cũng chả có gì cả.
– Hai bạn ngồi đi. Anh Nát ngồi với hai bạn chút em lại mua thêm ít đồ. Nói xong tôi nhổm đít dậy.
– Mình đi với. Đuôi gà có vẻ ngại khi ngồi lại với Lão Nát.
– Mày đi tao cũng đi. Bạn đuôi gà cũng phụng phịu đòi đi theo…
– Mày ngồi với anh chút đi T đi tí quay lại.
Đuôi gà quay lại nói với con bạn rồi chạy theo tôi. Tôi mua ít nước ngọt với trái cây bánh kẹo cho cánh con gái chứ tôi với Lão Nát chừng đó là quá đủ để uống rồi. Đuôi gà lon ton giành trả tiền nhưng tôi bảo thôi. Có bao nhiêu đâu với lại là tôi rủ ngồi chơi nên tôi trả là đúng rồi.
– Bạn hay nhậu lắm à?
– À ừ cũng lai rai.
– Con trai cũng hay hén. Thích là nhậu. Buồn vui gì cũng nhậu được.
– Bạn cũng có thể nhậu mà. Tôi thủng thẳng đáp rồi cầm tiền thừa từ cô bán tạp hóa.
– Nhậu vậy mai sao đi học?
– Cũng quen rồi nên không sao.
– Bạn cho mình sđt đi. Mai đi học mình gọi.
– 09XXXXX.
– Lưu là gì đây. Bus 33, Ngủ quên hay bợm nhậu nè? Đuôi gà chọc tôi rồi nhìn tôi cười khúc khích.
– Gì chả được.
– Cách bạn nói chuyện cứ sao sao ấy nhỉ. Đuôi gà nhìn tôi kiểu khó hiểu vl.
– Sao là sao bạn?
– Kiểu ngang ngang bất cần sao sao ý.
– À ừ. Mình cũng không biết nữa. Thôi về kẻo hai người kia chờ.
Rượu vào lời ra trí thông minh giảm lòng can đảm tăng cao. Bao nhiêu câu chuyện sống ở xóm trọ của tôi được Lão Nát phun ra hết. Từ những trò đùa bẩn bựa hay những thói quen dở người của tôi cũng được Lão Nát nôn ra. Thậm chí mấy cái chuyện đề đóm nợ nần, gây gổ hay thông chốt hắn ta cũng không chừa. Đuôi gà thì cứ say sưa chăm chú nghe lão kể. Có lẽ thế giới sống của bọn tôi với đuôi gà khác nhau nên những điều như thế là mới mẻ với đuôi gà. Cảm giác hòa đồng hơn, như những người bạn lâu ngày gặp lại chứ không phải là người bạn mới quen biết nữa.
– Anh thấy chú với đuôi gà có vẻ đẹp đôi đấy. Triển đi chú. Giọng Lão Nát ngà ngà đưa cái ly lên cụng tôi. Đuôi gà thì ngại đỏ mặt cúi xuống. Mẹ cái lão không bị chửi vô duyên là may rồi. Con nhà người ta có phải rau dưa ngoài chợ đâu mà muốn nói triển là triển. Triển mà lão nói là yêu chứ không phải là địt bọp gì đâu nhé.
– Say chưa? Say thì về ngủ. Tôi cắt ngang lão trước khi lão nói xàm.
– Ợ… Thôi chú đưa bạn về đi. Anh cũng bê rồi.
– Bọn em tự về cũng được anh ạ. Đuôi gà nói với Lão Nát. Tôi thì cũng chả có ý là đưa về. Phải người yêu tôi đéo đâu mà đưa với chả đón.
– Ga lăng tí thằng em. Ai để con gái đi khuya như vậy. Lão vỗ vai tôi lè nhè. Lão này nhìn vậy chứ cũng tâm lý phết.
– Thôi anh về cho chó ăn chè đi. Mai gặp. Tôi vỗ vai Lão Nát. Tôi dọn dẹp vứt rác tí rồi đưa đuôi gà cùng bạn về.
Hai đứa không ở chung nên đi được đoạn bạn đuôi gà vào phòng nó trước. Tôi đưa đuôi gà thêm đoạn nữa mới tới phòng đuôi gà.
– Hôm nay vui lắm. Đuôi gà nhìn tôi cười.
– Có gì vui à?
– Ngồi chơi nghe chuyện thấy vui. Mình chưa khi nào như vậy cả. Chắc là mấy cái Lão Nát kể ý mà.
– Bạn có vào chơi cho biết phòng không? Đuôi gà nhìn tôi cười.
… Bạn đang đọc truyện Thời sinh viên oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-sinh-vien-oanh-liet/
Vào gì giờ này nữa. Mới quen biết vào làm gì. Nếu mà tôi bây giờ em nào mời tôi vậy thì tôi cũng vào biết đâu có cơm cháo. Kkkk. Lúc đó tôi cũng nghĩ đuôi gà mới tôi xã giao vậy thôi.
– Muộn rồi. Để khi khác đi.
– Bạn về cẩn thận.
– Ừ.
Tôi chào đuôi gà rồi về ngủ giấc đến sáng. Tuần học cứ tiếp tục như vậy chẳng có gì khác biệt cả. Sáng đi học tới tối về phòng. Không đánh bài thì nhậu nhẹt. Từ bữa tôi đau chân xóm trọ tôi cũng không cáp kèo đá bóng sợ thua vì lực lượng sứt mẻ. TV với đuôi gà thì vẫn nhắn tin cho tôi nhưng tôi trả lời câu được câu mất. Loáng cái cũng đến chiều thứ 7. Đang ngồi hút thuốc thì lão Lợn lù lù cái mặt trước cửa phòng tôi nhăn nhở.
– Làm gì không chú? Qua hồ đá câu.
– Đi coi phim à. Tôi cười cười điếm thúi.
– Câu cá là chín xem phim là mười. Lão Lợn cười vuốt vuốt mấy sợi râu mọc từ nốt ruồi dưới cằm lão. Nhìn cái bản mặt đê tiện của lão tôi nghĩ không đóng phim thì hơi phí.
Câu cả tiếng mà không được con nào tôi với lão Lợn thu cần. Trời cũng bắt đầu nhã nhem. Hồi đó thằng nào hay qua khu Hồ Đá sẽ biết. Lúc đó người ta còn chưa làm hàng rào chắn nên chạy xe thoải mái vào cái đường dọc bờ hồ. Sau này do chết đuối nhiều quá nên người ta mới rào lại. Giờ chập choạng là cứ cặp cặp chở nhau ra bờ hồ ngồi trên xe chim chuột. Tôi với lão Lợn cứ rón rén nhìn mấy đôi ngồi trên xe hun hít móc cua bắt sóc massage ngực cho nhau. Đúng là xem trực tuyến nó phê. Có lần tôi với lão Lợn còn rình một đôi phi ngựa sau lùm cây. Lão Lợn còn khốn nạn lén lấy trộm của đôi đó được cái quần rồi ném lên trên ngọn cây. Sau đó hô to làm cặp kia luông cuống dậy mặc quần áo. Tôi với lão Lợn ôm bụng cười rồi bỏ chạy. Rình mò lúc rồi tôi với lão Lợn cũng quyết định về. Bọn tôi dắt xe lên tính về thì phía sau có tiếng con gái la lên.
– Anh làm cái gì vậy. Bốp… Nghe như tiếng bạt tai. Vì đôi này nãy giờ ngồi nói chuyện không làm gì nên tôi với lão Lợn không rình. Giong con gái tôi nghe quen quen.
– Em… Em làm cái gì vậy. Thằng con trai lên tiếng.
Tò mò tôi với lão Lợn lại quay lại coi xem sao. Trời gần tối nhưng nhờ đèn xe lão Lợn tôi nhận ra đứa con gái đó là TV. Tôi vẫn không lộ diện xem tình hình như thế nào. Lão Lợn cũng tò mò nên cũng không lên tiếng.
– Tui luôn coi anh như người anh người bạn mà anh lại làm những hành động vậy à. TV nói rưng rưng.
– Nhưng mà anh yêu em. Thằng con trai lên tiếng.
– Tui không yêu anh. Hôm nay tui ra nói chuyện là muốn nói rõ cho anh biết để sau này đừng theo đuổi tui nữa. Nói xong TV quay lưng bỏ đi.
– Em không được đi. Thằng con trai níu tay TV lại. Níu mạnh quá nên TV loạng choạng tí thì ngã.
– Bỏ ra. TV vùng giật tay ra nhưng không được. Hai bên cứ dùng dằng vậy.
– Cầm cần câu hộ em. Tôi đưa cần cho lão Lợn rồi đi lại phía TV.
– Để cho người ta về đi bồ. Tôi nhìn thằng con trai rồi nhìn TV.
– Ờ… T. TV nhìn tôi rồi cúi mặt như không muốn tôi thấy cảnh này.
– Đm chuyện của mày à. Thằng con trai trừng mắt nhìn tôi.
– Chuyện đéo gì đâu. Ngứa mắt tao phá đám cho vui vậy thôi. Tôi nhìn mặt thằng con trai với vẻ mặt khiêu khích. TV giật mạnh tay thoát ra khỏi thằng kia.
– Đm mày cút đi. Thằng con trai chỉ thẳng tay vào mặt tôi.
– Không cút thì làm gì nhau bồ. Tôi vẫn thủng thẳng.
– Cạch… Mày thích chơi không? Lão Lợn mở cốp xe cầm khúc tuýp chỉ thẳng mặt thằng con trai.
– Đm mày nhớ mặt tao đấy. Thằng con trai thấy yếu thế nên hậm hực lên xe vọt đi…
– Nhiều người quá tao không nhớ được đâu. Tôi với cổ nói theo.
Xe chạy xa rồi mà tôi vẫn nghe thằng ml đó chửi đổng. TV thì nhìn tôi vẻ mặt ái ngại. Tôi thực ra chả khoái kiểu làm người hùng này kia, nhiều khi nó xiên cho cái thì lại về ngắm gà sớm. Chẳng qua gặp người quen với lại tôi không thích kiểu tán không được lại còn cố làm này kia thậm chí sàm sỡ con nhà người ta. Mà thằng ml này chắc cũng đang sinh viên nên tôi cũng chả sợ. Bên tôi hai thằng lận mà. Tôi nhìn TV một lượt rồi nói.
– Về đi. Tối rồi.
– Cảm ơn T. TV cúi đầu lý nhí rồi quay lưng đi bộ về.
– Người quen chú à. Lão Lợn hỏi tôi.
– Ừ học cùng lớp với em.
– Lấy xe anh đưa bạn về đi. Để đi bộ vậy nhìn tội. Lão này nhìn vậy chứ tính hay thương người.
– Ờ vậy đứng đây tí em quay lại đón.
– Đm tao về ăn cơm chứ chờ mày cho chết đói à. Lão vừa nói vừa đưa chìa khóa rồi cởi nón bảo hiểm cho tôi.
– Lên xe mình chở về.
– Ơ… T. TV nhìn tôi ngượng ngùng. Rồi cũng leo lên xe…
– Về đâu? Ktx qs hay về phòng.
– Ktx giờ này người ta về hết rồi. Bạn đưa mình về phòng được không?
– Chỉ đường đi.
TV ngồi sau đầu dựa vào lưng tôi mà không nói gì. Tôi cũng kệ cứ chạy xe. Lâu lắm rồi tôi không chở con gái sau xe. Cuối tuần nên chạy xe cũng kẹt. Chạy từ hồ đá về quận 9 mà cũng mất hơn 20p. Dừng xe trước cửa dãy trọ TV xuống xe nhìn tôi rồi nói.
– Cảm ơn nhé. Nếu không mình không biết làm sao nữa.
– Không có gì. Vào nghỉ ngơi đi.
– T vào phòng chơi, TV ở một mình nên không phải ngại.
Không hiểu sao tôi cũng dắt xe đi vào rồi bước theo TV vào phòng. Phòng con gái có khác sạch sẽ thơm tho khác hẳn phòng mấy lão trong xóm trọ tôi. Tranh ảnh, gấu bông chuông gió đủ mọi thể loại được sắp xếp khá là tỉ mỉ. Chắc chắn chủ nhân của căn phòng cũng là một người mơ mộng thích lãng mạn điều mà ở tôi lại không có.
– Nhìn gì mà ghê vậy? TV đưa ly nước cho tôi.
– Không có gì. Tôi cầm ly nước gật đầu cảm ơn.
– Nhìn T vẫn không thay đổi mấy sau một nhập học nhỉ? TV nhìn kỹ tôi một lượt. Câu nói của TV làm tôi suýt sặc nước. Sau một năm. Vậy có nghĩa là TV đã biết tôi từ một năm trước. Còn tôi thì chả biết đứa con gái nào sau một năm đi học cả.
– Một năm là sao? Tôi tò mò hỏi lại.
– Có sinh viên nào mới nhập học dám hái trộm trái cây của nhà trường đâu, còn bị bảo vệ đuổi chạy. Lại chửi tài xế xe bus rồi ném vé không thèm đi chuyến đó vì tài xế láo làm ăn bát nháo. (Hồi đó thằng nào đi xe bus 93 sẽ biết mấy có thằng tài láo như thế nào)
– À thì… tôi cũng chỉ biết cười trừ. Hóa ra mấy “việc tốt” của tôi đều bị TV nhìn thấy.
– TV cũng tò mò về T nhưng giờ mới có dịp nói chuyện. TV cười nhìn tôi dường như quên hết chuyện hồi nãy ở Hồ Đá rồi.
– Có gì đâu tò mò. Mà sao không kiếm bạn về ở ghép cho đỡ tốn. Tôi lảng qua chuyện khác.
– Ở mình thoải mái hơn, làm gì cũng tự do.
– À dẫn người yêu về không ai nói gì. Tôi đùa đùa chứ không có ý gì.
– T là người con trai đầu tiên đến phòng TV. TV ngại ngùng trả lời. Hố mẹ rồi. Phun ra câu không hợp lý rồi. Nói vậy người ta lại tưởng tôi nghĩ họ là kiểu người này kia. Ở TV tôi cảm thấy có một cái gì đó khá là khó hiểu. Đôi mắt đẹp nhưng có chút gợn buồn. Kiểu như là người sẵn sàng nghe mày tâm sự, đồng cảm với mày. Dù tôi chưa hề tâm sự hay kể gì với TV. Khác với kiểu năng động đáng yêu của đuôi gà.
– Nói chuyện với T cũng vui, ngồi sau xe T cũng có cảm giác khá là bình yên.
Đùa à. Cách nói chuyện của tôi bốp chát thì chỉ hợp với mấy thằng bẩn bựa bạn tôi. Nếu tôi mà là con gái tôi cũng đéo nói chuyện với mấy thằng có cách nói chuyện như vậy. Còn bình yên thì sau khi gặp chuyện khó xử có người giải vây cho thì tâm trạng nó tốt hơn. Tôi không nghĩ đó là bình yên. Ít ra là với suy nghĩ của tôi lúc đó.
– Nhưng ở T có cái gì đó bất cần và khó giãi bày. Còn có vẻ láo láo không sợ gì nữa chứ. TV vừa nói vừa cười.
Ờ cái này tôi công nhận. Nhưng sợ thì tôi sợ nhiều thứ trên đời lắm. Sợ thất bại, sợ phụ sự kỳ vọng, sợ cảm giác bất lực…
… Bạn đang đọc truyện Thời sinh viên oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-sinh-vien-oanh-liet/
Xàm xàm ba láp lúc tôi cũng về trả xe cho lão Lợn. Thấy mấy lão trong xóm tôi đang ngồi thuốc nước chém gió trước cửa phòng tay Lợn. Chuyện chả có gì mà qua lời chém gió của lão nào là mã phớ sang choang thiếu cảnh máu me đầm đìa nữa thôi. Mấy lão kia ngồi nghệt mặt nghe như vịt nghe sấm. Vậy mà cũng tin được, đến chào thua với mấy lão này. Xong mấy lão còn quay qua hỏi tôi đã chè chén được gì em nó chưa, rồi lại quay qua chê tôi kém này kia. Đến thua với mấy lão này. Làm bạn với nhà tắm miết mà đi chê người khác kém. Tôi cũng chả buồn phân bua với mấy lão làm gì. Hóng hớt lúc rồi cũng giải tán ai về nhà nấy. Tôi cũng về tắm rửa rồi kiếm miếng gì ăn. Bà chị tôi vẫn chưa về. Cơm thì để phần cho tôi nên tôi cứ vậy mà ăn một mình. Ăn xong chơi chơi lúc rồi ngủ một mạch đến gần trưa mới dậy.
– “Hôm nay làm gì không?” TV nhắn tin cho tôi…
– “Chủ nhật chắc ở nhà ngủ cho lành”
– “Đi xem phim không?”
Thực sự từ lúc mới vào SG cho đến lúc đó tôi chưa bao giờ đi xem phim. Chỉ nghe mấy lão xóm tôi kể lại là đi xem phim nhiều cái thú vị. Nào là vào đó tối đen, ôm hôn nắm tay thoải mái, rạp vắng còn làm được nhiều cái khác nữa… Có lần thằng Xêkô với Lé rủ tôi đi xem mà tôi bảo mấy thằng đực rựa đưa nhau vào đó làm gì. Đợi ít bữa lên mạng tải về xem. Bọn nó chửi tôi quê mùa không cập nhập xu thế này kia. Mà với tôi lúc đó ngoài tiền mua bia với thuốc là ra thì mọi chi phí khác đều là tốn kém. Tôi cắt giảm việc mua quần áo hay đi chơi để tiền đi nhậu. Chắc cũng nhiều thằng lúc sinh viên giống tôi. Tiền nhà gửi cũng cạn dần rồi, dạo này cũng không đi làm thêm được gì nên cũng chả có thêm đồng thu nào. Trong đầu tôi lúc đó phân vân nên đi hay không đi. Không đi hay đi. Lúc đó lão Lợn đi qua tôi mới kể lại với lão rồi hỏi lão nên đi hay không. Lão Lợn bảo:
– Đi cho biết cũng được, anh mày đây muốn đi mà chả có con nào rủ.
– Ờ. Vậy em trưng dụng xe anh nha. Tôi cười cười ngỏ ý mượn xe lão.
– Ok chú. Đi về có hối lộ cho anh là được.
– Cái này được không anh? Tôi dơ nắm đấm lên thổi thổi.
– Đmm. Lão chửi thề tôi cũng chả để ý. Quen rồi. Giờ mà nói chuyện lịch sự nghiêm túc lại thấy sao sao ý.
– “Giờ qua phòng đón à?” Tôi trả lời tin nhắn TV…
– “Ok T. Hihi”
Tôi vào thay quần áo rồi xỏ đôi giày vào. Tôi thì ăn mặc không cầu kì mà chỉ quần jean áo thun với giày thể thao. Tối giản hết mức có thể. Lấy xe lão Lợn tôi vọt đi luôn mà không nghe lão gọi với gì gì mà xăng bia gì đó. Chỗ tôi chạy qua cũng mất hơn 15p. Lần này tôi biết phòng rồi nên tôi vào thẳng phòng chứ chả ngu gì mà đứng đợi ngoài đường cho nắng. Con gái nói đợi chút thì cứ coi cái chút đó cả tiếng đi. Cửa phòng mở tôi đứng trước cửa thì TV quay ra cười nói vào phòng ngồi đợi chút. Nhìn TV hôm nay khá là xinh. Tóc thả xõa xuống lưng. Mặc chiếc quần sooc màu trắng để lộ cặp dò dài và trắng ngần. Hôm nay do không mặc đồng phục học quân sự tôi mới nhìn kỹ được. TV cao khoảng 165 cm gì đó. Dáng người thanh thoát eo thon. Cặp mông tròn trịa được bó sát bởi chiếc quần soóc. Phía dưới là cặp dò dài thẳng tắp. Theo cách đánh giá hiện tại của tôi là ngon. Tô son trát phấn xịt nước hoa gì xong xuôi cũng mất mẹ 10p rồi. Lên xe tôi hỏi giờ xem ở đâu. Tôi đã đi xem lần nào đâu mà biết. TV chỉ đường sau một lúc lạng lách tôi cũng đến được cái rạp chiếu phim. Do xem giờ trưa nên cũng không nhiều người lắm.
Vào mua vé mà tôi cứ ngớ ngớ. Đéo biết mua chỗ nào phim gì giờ nào ghế nào. Đúng kiểu đông ki lên thành phố. Thà bảo tôi mua bia đâu mồi gì tôi còn biết. Con trực quầy cứ nhìn tôi cười tủm tỉm. TV thấy tôi gãi đầu gãi tai bèn lại nói với con đó.
– Lấy cho em phim xxxx suất xg ghế xyz.
– Anh chị dùng thêm gì không ạ?
– Coca với bỏng ngô nhé chị.
– Của anh chị hết xxx mời anh chị lại ghế ngồi chờ. Chúc anh chị xem phim vui vẻ. Tôi trả tiền nhưng TV giành trả tiền luôn. Đỡ tốn. Hehe…
Ngồi chờ lúc thì cũng đến giờ chiếu. TV cầm tay tôi kéo đi vào rạp. Vào bọn tôi ngồi ngay ghế đôi ở hàng cuối cùng. Bộ phim hôm đó hình như là phim gì của hàn quốc thì phải. Nội dung thì đại khái khá là ngôn tình nên tôi cũng không khoái lắm. Tôi chỉ thích xem mấy kiểu đấm đá túi bụi chưởng bay ầm ầm. Ngồi xem được gần 30p thì tôi lim dim ngủ gật bơi nội dung thì nhàm chán diễn thì toàn nói chuyện.
Đang dim dim thì tôi thấy vai tôi nặng nặng ngoảnh qua thấy TV đang dựa đầu vào vai tôi. Mùi thơm từ tóc bay vào mũi tôi. Cũng lâu rồi từ ngày chia tay tôi không gần con gái như thế này cảm giác xốn xang ghê. Tôi định đẩy TV ra nhưng rồi lại thôi. Kệ ngủ tiếp. Nói là ngủ nhưng tôi ngồi dựa lưng vậy chứ không ngủ được nữa. Tới cảnh nam chính với nữ chính hôn nhau tôi thấy TV khoác tay vào tay tôi nhưng không có nắm tay.
– “Nếu sau này mình thích bạn thì sao” tiếng TV nói thầm nhưng vẫn đủ để tôi nghe được. Chắc TV nghĩ tôi ngủ rồi nên mới nói.
Tôi vẫn vờ như đang ngủ. Chuyện sau này cứ để sau này. Cái gì tới nó sẽ tới. Không tới thì có cầu nó cũng không tới được. Mà mọi thứ đang ở chứ nếu chứ có phải thật đâu mà phải suy nghĩ cơ chứ. Với tôi thì TV có chút cảm tình trên với tình bạn chút. Chắc do hai năm nay không tiếp xúc với con gái nhiều nên dễ sinh ra cảm giác vậy.