Thụ tinh

Chương 8



Phần 8: Áp lực… và kết quả

Thời điểm này Thảo là người mang một gánh nặng vô hình về việc sinh con đẻ cái, đôi lúc cũng khá áp lực và buồn bã, tuy nhiên là một cô gái luôn mang trong mình một năng lượng tích cực nên Minh chẳng bao giờ biết Thảo đang giấu bí mật về kết quả khám của mình, khi Thảo nói muốn lấy mẫu tinh trùng Minh mang đi khám và hứa hẹn về kỹ năng, kiến thức thượng thừa của mẹ con bé Linh thì Minh rất rất hy vọng đến một kết quả khả quan, bởi vì Minh cũng đâu kém gì Thảo, anh cũng muốn lắm một đứa con rồi, chẳng qua anh luôn giấu nhẹm cảm xúc của mình về vấn đề đó trước mặt mọi người vì căn bệnh vô sinh. Cuộc sống vẫn diễn ra bình thường nhưng ai biết thẳm sâu trong tâm lý mỗi người đều đang rất áp lực và vô vọng.

– Sao hôm nay con thấy bố cáu kỉnh thế ạ? – Thảo vừa phơi đồ ngoài ban công vừa nói.
– Không có gì đâu con… – Ông Vũ ngồi ở sofa xem tivi mặt hơi cau có, Thảo thấy hôm nay không bắt chuyện với mình mà chỉ hằm hằm nhìn vào tivi, chắc chắn là có chuyện.
– Chuyện mẹ Hiền đúng không ạ? – Thảo đoán mò.
– Hmm, việc bố phải sang ở với bọn con, một phần cũng do đứa này gây ra… – Ông Vũ bắt đầu dốc bầu tâm sự, chuyện này ông chẳng biết chia sẻ với ai, may thời gian gần đây cũng hay tâm sự với con dâu nên ông cũng không ngại mà nói ra, nhỡ đâu lại cưa kéo được điều gì.
– Chuyện gì vậy ạ? – Nghe ông Vũ nói vậy Thảo quay hẳn người lại hóng, với bản tính tò mò thì những câu chuyện kiểu này rất cuốn hút Thảo.
– Nhưng con không được nói với thằng Minh.
– Vâng! Con hứa hihi… – Thảo bỏ dở việc phơi quần áo mà chạy vào sofa ngồi đối diện ông Vũ, vẫn vẻ mặt xinh xắn, mình dây trắng trẻo, bộ ngực to không áo lót ẩn hiện sau chiếc áo phông, chiếc quần đùi ngắn lộ ra đôi chân dài thẳng tưng như người mẫu lúc nào cũng khiến đầu ông Vũ phải có sạn.
– Chỗ làm của bố có một con bé, không biết bao lần nó “khủng bố” bố bằng nhiều cách…
– Ở ngân hàng ý ạ, anh Minh bảo bố làm giám đốc mà bị khủng bố ư hihi – Thảo cười mỉm.
– Thế bố mới bảo cần giữ bí mật – Ông Vũ thở dài.
– Dạ…
– Nó là cái đứa không biết bao giờ có điểm dừng, tham lam vô độ…
– Thế có chuyện gì ạ?
– Nó là người khiến bố mẹ cãi nhau, nó đến tận nhà đưa một đoạn clip cho mẹ con, thế là bà chẳng cần biết đầu cua tai nheo ra sao chửi và đuổi bố… – Ông Vũ đập đùi một cái thể hiện sự tức giận.
– Trời ạ, ai lại ác vậy, chia rẽ tình cảm gia đình người ta, con nghĩ họ có mục đích bố ạ. – Thảo nhíu mày đồng cảm.
– Chứ còn gì nữa con, mà con bé này mới vào làm, rất là ác độc…
– Nhưng là clip gì vậy bố… – Thảo tò mò…
– Bố… Haizz. Thực ra bố đã phạm sai lầm, clip… trong khách sạn của bố với con bé đó… nhưng chưa làm gì… mẹ con tức lắm… – Ông Vũ thở dài, nhưng vẫn đang theo dõi phản ứng của con dâu, vì đây cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì nói ra, sợ nó còn quay ngoắt lại ghét mình thì sao…
– Trời… Bố ngoại tình ư? Lại bị người ta quay clip lại thì chắc chắn có sự chuẩn bị từ trước bố ạ – Thảo hơi nheo mắt lại, thực ra cũng nhiều lần nghe Minh nói ông Vũ trước đến nay mấy lần ngoại tình rồi, là phận con dâu nên Thảo cũng không dám tham gia nhiều, nhưng bây giờ lại được chính bố chồng tâm sự vấn đề này, không biết nên phản ứng ra sao.
– Lúc đó bố say rượu… cũng là lỗi của bố… bây giờ để ra nông nỗi này, không biết phải nói gì với mẹ con, hôm qua nó lại nhắn tin cho bố. – Ông Vũ đưa điện thoại cho Thảo. Thảo mắt mở to, nàng hết sức ngạc nhiên vì chẳng phải đây là đuôi số của con bé Trang bạn mình sao, cái văn này cũng là của nó luôn.
– Bố… có phải bố làm ở ngân hàng quốc tế đúng không ạ… – Thảo nhìn ông Vũ vẻ mặt bất ngờ.
– Ừ! Bố tưởng con biết rồi chứ? – Ông Vũ ngạc nhiên.
– Dạ, à… vâng… thực ra bố nên quyết đoán hơn với cô ta… – Thảo bẻ lái ngay, vậy là rõ rồi, con Trang đang làm ở đây, cả cái thành phố Hà Nội này có duy nhất một ngân hàng quốc tế to đùng, Thảo trước nay chỉ nghĩ bố chồng mình làm ở những ngân hàng bình thường thôi, nhưng không ngờ ông lại là người tầm cỡ thế này, là một người không mảy may về vật chất nên Thảo không bao giờ hỏi quá sâu vào công việc của gia đình chồng nên không biết ông Vũ là giám đốc ngân hàng quốc tế cũng là điều hiển nhiên.

Câu chuyện hôm trước con Trang kể không ai khác chính là bố chồng nàng. Thảo hơi sốc khi biết cái Trang lại làm đúng ngân hàng bố chồng mình, và mọi chuyện Minh kể có lẽ đều chính xác, trái đất này… thật là tròn… bỗng mặt Thảo đỏ lên khi nghĩ đến lời con Trang kể về dương vật ông Vũ, ngay lúc này đây trước mặt nàng như hàng ngày vẫn cộm lên một cục to tướng giữa háng ông, ông Vũ luôn cố tình ngồi mấy cái kiểu vô duyên thế này, nhưng dần dần thì có lẽ cũng có tác dụng, điều vô duyên đó lại làm con dâu ông bắt đầu có chút suy nghĩ… đúng là ông Vũ cáo già.

– Con không ghét bố chứ? – Thấy Thảo ngồi đơ ra một lúc ông Vũ liền hỏi.
– Con…
– Ý bố là một người đàn ông tồi con có ghét người bố này không?
– Dạ, thực ra bố đã tâm sự với con có nghĩa bố đang rất khó xử, nếu là anh Minh con cũng sẽ rất tức giận nhưng vì bố là bố chồng con nên con chỉ đưa ra những lời khuyên thôi ạ. – Thảo khéo ăn khéo nói, thực ra nàng cũng chẳng bận tâm đến việc ông Vũ ngoại tình hay không, vì nàng cũng nghe Minh kể nhiều rồi, nên cũng không bất ngờ cho lắm, chỉ bất ngờ sao lại rơi vào đúng con bé Trang, tính con Trang Thảo rất rõ, ở ngân hàng nào nó cũng làm trò này, trước sau Thảo sợ bạn mình sẽ bị quả báo mất.
– Tiện bố cũng tâm sự với con luôn, mong con đừng chê cười người bố già này… – Ông Vũ liếc nhìn phản ứng của Thảo.
– Dạ…
– Việc bố có những hành động không đúng với mẹ con là bố sai rồi… tuy nhiên… nói đi cũng phải nói lại… từ khi mẹ con mãn kinh, bà không cho bố động vào người… nên… – Ông Vũ ấp úng, thật sự rất mất mặt khi nói mấy điều đó với con dâu…
– Dạ, bố nói vậy con cũng hiểu một phần… thực ra nhu cầu của con người thì khó có thể nhịn được ạ… Um thì… như uống nước cũng là một nhu cầu, bố uống hết nước ở bình này, và bố khát lắm rồi thì bố phải đổi bình khác để uống đúng không ạ… Làm sao có thể nhịn uống nước được ạ… – Thảo an ủi ông Vũ, nhưng nàng nói xong thì ngớ người ra không hiểu tại sao mình lại nói vậy, như kiểu nối giáo cho giặc, cái dại của Thảo là quá thông cảm cho người khác, luôn đồng cảm với những người tin tưởng tâm sự với mình. Nghĩ đi nghĩ lại Thảo cũng không hiểu sao bố chồng lại nói những lời này với mình, hay đó đơn giản chỉ là lời ngụy biện cho những hành động xấu hổ của ông Vũ mà nàng bắt gặp được, nếu vậy… Thảo bỗng đỏ mặt… nếu vậy trong thang máy, chắc hẳn bố chồng nàng sẽ rất khó chịu… Càng nghĩ càng đỏ mặt, Thảo lại ngợ ra một điều rằng bố chồng nàng có cảm giác với nàng, không đơn giản như tình cảm bố con thông thường…
– Cảm ơn con… nên con đừng giận bố… vì những hành động sai lầm ở tuổi này… nhiều lúc bố… cảm thấy lạng lõng, không biết phải làm gì với những hành động quá khích… những cảm xúc nhất thời… – Thấy hai má Thảo ửng đỏ, ông Vũ biết Thảo cũng có gì đó cuốn vào câu chuyện nên ông tiếp tục dùng kinh nghiệm lâu năm của mình để đưa đẩy con dâu mình.
– Vâng… nếu… nếu thôi bố nha, con chẳng biết an ủi bố thế nào… con xin phép được khuyên bố một chuyện ạ… – Thảo ấp úng.
– Uh, con đừng ngại, bây giờ tư cách bố con mình như hai người bạn, con cứ nói đi, bố phải cảm ơn con nhiều…
– Thì con nghĩ… nếu như bố thực sự có nhu cầu thì cũng không nên làm thế ạ, ở một vị trí cao như bố chắc hẳn sẽ rất nhiều người kính nể, mà nhỡ như những việc đó bị lộ ra ngoài thì…
– Bố cảm ơn con… – Ông Vũ chưa nói hết Thảo đã cắt lời.
– Nhưng… nhưng như con nói, nhu cầu của con người không thể nín nhịn mãi, sau này nếu như bố có thể… tự xử ở nhà… chứ đừng quan hệ linh tinh bên ngoài… cái con lo là… bệnh ý ạ, với lại như thế bố cũng không có lỗi với mẹ… – Thảo lắp bắp nói, mắt không dám nhìn ông Vũ, nàng đang đưa ra những lời khuyên chân thành với bố chồng, điều này làm hai má nàng đỏ ửng, nàng tự nghĩ bản thân mình hôm nay hơi “to gan” khi nói với bố chồng những điều tế nhị như vậy, nhưng một guồng xoáy nào đó đã khiến nàng bị cuốn vào…
– E hèm… thực ra thì… bố cảm ơn con đã quan tâm đến sức khỏe cho bố… nhưng tự xử khó lắm con không biết đâu… mà… – Ông Vũ cũng lắp bắp, ông hơi mỉm cười vì thấy sự ngây thơ của con dâu mình, như thế này chẳng phải rất dễ nói chuyện sao.
– Bố có thể xem phim người lớn… con nghĩ hai tuần một lần mới có nhu cầu chứ ạ… – Thảo thấy ông Vũ vừa nói vừa cười cũng khiến nàng đỡ ngại mà mở lòng hơn.
– Ha ha ha… con gái của bố ngây thơ quá… hai tuần thì có mà chết à con… bố… ngày nào cũng có… hahaha – Ông Vũ cười to để nhằm che dấu câu nói dâm đãng của mình, như một lời thủ thỉ rằng ngày nào bố cũng thủ dâm. Nhưng ông tỏ ra không quá lố để Thảo cảm thấy thoải mái chứ không ái ngại.
– Con đã tự xử bao giờ chưa mà biết? – Ông Vũ thấy Thảo không nói gì liền hỏi một câu như sét đánh bên tai Thảo.
– Eo… sao bố hỏi con câu đó… – Thảo giật mình, là một người con gái đoan trang nàng nghĩ nói chuyện thế này sắp đi hơi quá giới hạn rồi, nên nàng nheo mắt nhìn ông Vũ.
– Ý bố là… tự xử khó lắm… không phải xem phim là tự xử được đâu… – Ông Vũ cười nhạt gãi đầu, thấy con dâu mình có phản ứng ông liền nói đỡ.
– Cũng muộn rồi, con chuẩn bị nấu cơm nha, bố không được nói mấy chuyện này với anh Minh đấy, con sợ anh ý nghĩ… – Thảo liền đổi chủ đề, nàng cảm thấy mình không nên đưa đẩy như thế này với bố chồng, như vậy là không nên. Ông Vũ chỉ ừ một cái rồi cười tươi, Thảo đứng lên trước nhìn thấy bố chồng ngại vì phản ứng của mình nhưng nàng phải dứt khoát.

Nàng đi ra phòng bếp, nghĩ kỹ thì cảm thấy nhiều lúc quần lót nàng phơi ngoài ban công có dấu hiệu lạ, nàng chắc chắn đã giặt hôm trước, đến hôm nay đãng lẽ phải khô, đằng này có một cái ướt còn lại mọi cái đều khô, một hai lần như vậy rồi, chẳng nhẽ… Thảo quay đầu ra nhìn ông Vũ, thấy ông Vũ vừa xem tivi vừa gãi chim, Thảo rùng mình một cái quay đi thở dài… Có lẽ đúng như nàng nghĩ rồi… Việc bố chồng nàng nhu cầu cao như vậy hẳn là một vấn đề, như những đứa trẻ dậy thì, người già hồi xuân cũng vậy… Chuyện này có nên nói cho anh Minh không? Suy nghĩ một hồi Thảo quyết định sẽ nói chuyện với cái Linh trước, dù gì nó cũng là chuyên gia, đây là một vấn đề khó xử trong gia đình nàng, nói với Minh là thất sách, gây chia rẽ tình cảm. Tiện hay ngày mai cũng là ngày Linh hẹn Thảo ra nói chuyện về vấn đề của nàng.

Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thu-tinh-2/

19h00 cả nhà ngồi ăn cơm, hôm nay Minh về sớm, nhìn Minh vui vẻ không biết có chuyện gì nhưng Minh đã lan tỏa niềm vui đến cho cả gia đình, ba người ngồi nói chuyện vui vẻ.

– Bố ạ, sắp tới có lẽ bọn con sẽ dừng kế hoạch mà chuẩn bị đẻ em bé ạ. – Minh cười nói, làm Thảo ngồi kế mở to mắt ngạc nhiên kiểu “đẻ kiểu gì vậy bố trẻ”.
– Thật ư? Tốt quá rồi, ha ha tốt quá… – Ông Vũ vui mừng khôn xiết, nhìn sang Thảo. Thảo chỉ ăn cơm không nói gì. Nàng cũng không hiểu sao anh Minh lại nói vậy, chẳng lẽ anh ấy có cách gì đó, con người này khó đoán thật…
– Vâng, dạo này công việc cũng ổn bố ạ, nên con quyết định đẻ em bé. – Minh vui lắm, khẳng định chắc chắn vậy dự là rất tin tưởng vào phương pháp của Thảo đưa ra. Chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, sau khi ăn cơm xong, Thảo vào phòng thay đồ ngủ và nằm lên giường nhìn Minh chằm chằm.
– Vợ ơi… Tình hình thế nào? – Minh lại gần mặt hớn hở hỏi Thảo.
– Ủa, em tưởng anh có cách gì chứ? – Thảo bĩu môi.
– Thì em đi xét nghiệm thế nào rồi, mấy hôm nay anh tìm hiểu về phương pháp em nói và bệnh viện chỗ bạn em làm, nghe nói họ đã giúp rất nhiều cặp gia đình thành công, có đứa bà con đồng nghiệp anh, cũng đã thành công đó… – Thảo nhìn Minh, hóa ra anh ấy chẳng có cách gì, mà chỉ đang quá hy vọng vào phương pháp của Thảo, điều này càng làm Thảo lo lắng, hết sức lo lắng, chỉ sợ anh ấy càng hy vọng càng thất vọng… Nàng nên làm gì đây…
– E cũng chưa thấy nó nói gì, nhưng nó chắc lắm, anh yên tâm, kiểu gì cũng có cách mà… – Thảo nhìn Minh mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhìn chồng một cách lo lắng, điều này làm áp lực đè lên Thảo càng nặng. Ngày mai chỉ hy vọng có điều gì đó khả quan đến từ cái Linh không thì biết phải làm sao, điều này có thể làm quan hệ của nàng và Minh trở nên rất tệ.

Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thu-tinh-2/

Sáng hôm sau Thảo đến gặp Linh tại quán café cũ.

– Haizzz… – Linh nhìn Thảo thở dài.
– Có tiến triển gì không mày… – Thảo nhíu mày, biết có chuyện không vui.
– Mày biết tính tao hay nói thẳng, mẹ tao đã trả lời… haizz bà bảo trường hợp của chồng mày không còn gì vớt vát… tao rất tiếc… – Linh ngước mắt lên nhìn Thảo, ánh mắt nghiêm túc.
– Tao biết cũng chẳng hy vọng được mấy, mà hóa ra thành vô vọng…
– Mày nên nói thẳng với anh Minh, rồi hai vợ chồng tìm cách thôi chứ thế này… tao lo…
– Không được! – Thảo ngắt lời Linh.
– Tại sao?
– Mày không biết hôm qua ông ấy về hy vọng thế nào vào kết quả khả quan không, anh ấy tìm hiểu rất kỹ và rất tin tưởng chỗ mày đó, lâu lắm rồi tao mới thấy ông ấy vui như hôm qua… bây giờ mà nói khác gì tát một gáo nước lạnh vào anh ấy…
– Nhưng ông ấy nhất quyết không chịu lấy tinh trùng người khác thì còn cách nào nữa mày… – Linh nhíu mày lại.
– Tao… cũng chẳng biết nữa… chắc bọn tao toi rồi… cứ thế này quan hệ bọn tao sẽ chẳng đi đến đâu, rồi gia đình nhà chồng tao, gia đình tao… họ sẽ chỉ đổ lỗi cho tao… – Thảo buồn bã nói.
– Tao cũng chịu ý, hay bọn mày đi nhận con nuôi…
– Mày nghĩ con nuôi sẽ ổn? Không đời nào… – Thảo khẳng định.
– Thế tao cũng bó hai tay…
– Thôi kệ đi đến đâu thì đến, à mà tao hỏi mày chút… – Tuy rất buồn nhưng Thảo vẫn muốn suy nghĩ một cách tích cực hơn bằng cách nói sang chuyện khác.
– Mày có nghĩ mấy người già mà nhu cầu cao quá, kiểu hồi xuân ý, họ có bị điên lên không nếu như lâu lâu không động vào phụ nữ…
– Ừ cũng có đấy, nhiều người còn bị cáu bẩn nếu không được thỏa mãn đó, mà sao mày hỏi thế? Linh tò mò.
– Thì mày cứ trả lời tao đã, kiểu có họ có điên lên mà hiếp dâm người khác không?
– Ngon như mày tao hiếp liền á… – Linh cười nhìn Thảo.
– Mày điên à, trả lời tao đi… – Thảo xị mặt với vẻ nhơn nhơn của Linh.
– Có đấy, mày không biết bao vụ hiếp dâm xuất phát từ nhu cầu không được thỏa mãn đúng lúc à, cái này mày phải tự biết chứ!
– Đến mức đó cơ à… À mà để tao kể cho mày nghe, nhưng phải giữ bí mật…
– Okee, tao mày còn phải lo, nói đi con hâm.
– Mày nhớ câu chuyện hôm nọ con Trang kể về sếp nó không?
– Rồi sao? – Mắt Linh chớp chớp.
– Là bố chồng tao đấy mày, tao không thể tin được luôn ý… – Thảo nói nhỏ nhìn ngó xung quanh.
– Cái gì? Thật á!!! Sao lại là bố chồng mày được??? – Linh ngạc nhiên, nói to.
– Suỵt! Con điên này, mồm to thế??? – Thảo dơ một ngón tay lên miệng.
– Thật luôn, vậy bố mày là ông sếp đó, sao lại trùng hợp thế được???
– Tao cũng không tin nhưng chính mồm bố tao nói ra, cả cái Hà Nội này có mỗi ngân hàng quốc tế đó, mà bố chồng tao làm sếp ở đó tao còn chẳng biết ý.
– Bố chồng mày vẫn gân quá nhỉ, mà mày kể bố chồng mày đang ở cùng vợ chồng mày đúng không?
– Ừ! Thì đấy, tao hỏi mày về vụ hôi xuân… chẳng qua… – Thảo nhìn ngó xung quanh.
– Chẳng qua… – Linh tò mò mớm lời, tính của Linh rất thích nghe những chuyện hơi bệnh bệnh chút nên rất lắng nghe.
– Ông ý… mày nhớ không được nói đấy!!! – Thảo nheo mắt nhấn mạnh, nàng rất muốn tâm sự với Linh vì nó rất hiểu những vấn đề này và là người kín tiếng, chứ một mình Thảo quanh quẩn với những suy nghĩ ấy, nàng nghĩ sẽ không tốt nếu để lâu.
– Rồi! Con điên này, nói đi tò mò chết được à… – Linh ngồi sát lại với Thảo, hai đứa thủ thỉ.
– Tao thấy bố chồng tao thủ dâm…
– Errrrr thật á??? – Mặt Linh với Thảo đỏ lên.
– Ừ, thế tao với bảo với mày… hỏi mày đấy…
– Mày sợ… bố chồng… hiếp dâm mày á? – Linh nheo mắt lại với suy nghĩ bậy bạ trong đầu.
– Mày điên, không đến mức đó đâu, nhưng nhu cầu cao quá ý, ở công ty thì thế nhá, về nhà thì thủ dâm, mày xem thế có phải bất thường không?
– Ừ vậy bố chồng mày cặp với con nào ở chỗ làm rồi, còn để con Trang nhìn thấy… mà kể ra hàng bố chồng mày to khiếp đấy nhỉ? – Linh cười nhìn Thảo.
– Mày nhìn tao kiểu gì vậy…
– a! a!!! THẢO!!! TaO CÓ CÁCH RỒI! – Linh bỗng ôm chầm lấy Thảo và hét lên làm mọi người trong quán café quay lại nhìn.
– Cái gì thế? Bỏ tao ra!!! – Thảo đẩy Linh ra cau mày cười, không biết có cách gì mà nghe cũng vui tai.
– Nhưng… cái này… lại phải nhờ mày về… nói chuyện với bố chồng mày… – Linh vuốt vuốt cằm suy tính.
– Chuyện gì vậy má… – Bỗng Thảo đỏ mặt, nàng chắc đoán được ý của Linh rồi.
– Tao có một tia sáng cho mày, nhưng… tia sáng này là tia sáng lừa dối, sự lừa dối ngọt ngào… mày đủ can đảm không? – Linh nhìn thẳng vào mắt Thảo tỏ rõ sự nghiêm túc.
– Tia sáng? Lừa dối? – Mày nói rõ ra xem nào.
– Có phải anh Minh sẽ không đồng ý với việc lấy tinh trùng người khác không? Và không nhận con nuôi? Nhất quyết phải là anh ấy…
– Ừ… – Thảo chăm chú nghe, giọng run run trả lời Linh, vì nàng đoán chín mười phần Linh nó sẽ nói gì tiếp theo.
– Tao sẽ lấy tinh trùng của bố chồng mày cấy cho mày!
– Cái gì? – Thảo biết Linh nói gì nhưng vẫn hơi sốc, mắt mở to, hơi thở nặng hơn.
– Chỉ còn cách đó thôi, yên tâm, đây là thụ tinh nhân tạo, không động chạm gì đâu… Còn mày với bố chồng mày phải nói dối anh Minh, vì anh Minh cũng đang chờ kết quả từ mẹ tao, mày về cứ nói với anh Minh tình hình rất khả quan, khả năng thụ tinh thành công là 75% cho ông ý vui, rồi mày lấy tinh trùng bố mày đưa cho tao, dù gì huyết thống gần đẻ ra tao chắc chắn giống anh Minh như đúc. – Linh giải thích cặn kẽ.
– Hmmm… vậy tao phải về nói chuyện với bố chồng và nói dối anh Minh, liệu có ổn không? – Thảo nhíu mày lo sợ khoản nói dối sẽ làm Minh tổn thương.
– Thế mày có nói toẹt ra với anh Minh được không? Chỉ còn cách đó thôi, lời nói dối ngọt ngào mà… quyết định là ở mày… tao không còn cách nào ngoài cách đó…
– Hmmm… – Thảo không nói gì, chỉ thở dài nghĩ về nhiều điều, kể ra nhìn mặt anh Minh với ông Vũ cũng giống nhau nên cách đó có lẽ ổn, nhưng điều quan trọng nàng không muốn dối chồng mình, nhưng với tính Minh thì không còn cách nào khác thật… Chợt nàng cảm thấy có chút ánh sáng lóe lên… Thiên chức làm mẹ, trách nhiệm làm vợ, con của nàng bỗng làm cơ thể Thảo nóng rực lên, hai tay nàng run run bấu vào nhau… Thực ra cách này đã lướt qua đầu nàng một lần, nhưng không ngờ bây giờ nó lại trở thành sự thật…
– Đừng do dự Thảo ơi, bây giờ mày bao nhiêu tuổi rồi, bạn bè mày có con đã vài tuổi, mày còn chưa có, mày đặt cái tôi của chồng mày cao hơn đứa con của mày sao? Cao hơn tương lai của mày sao? Nếu thực sự yêu mày anh ấy sẽ hiểu cho mày thôi…
– Tao… Nhưng mà chỉ lấy tinh trùng của bố chồng tao và cấy vào trứng của tao đúng không… – Thảo vẫn do dự.
– Ừ đúng rồi, chỉ vậy thôi, con hâm này, mày nghĩ tao bắt mày với bố chồng ngủ với nhau chắc!
– Ơ mày điên à!!! – Thảo đỏ ửng mặt.
– Thôi! Mày suy nghĩ đi, nếu được thì cầm cái lọ tinh trùng của bố mày đến cho tao, tao phải về viện bây giờ. – Vừa nói Linh vừa xách một túi khoảng 10 ống nghiệm cho Thảo.
– Ừ! Thế mày về đi… – Thảo ngồi lại một lúc, nàng ôm mặt suy nghĩ, cái áp lực này của nàng bấy lâu nay, nên kết thúc đi thôi, nàng mệt mỏi quá rồi, chỉ hy vọng tinh trùng bố chồng nàng vẫn còn đẻ được…

Chương trước Chương tiếp