Tột đỉnh giàu sang

Chương 107



Phần 107: ĐẾN GẶP TUYẾT LOAN

Bình hẹn Lê Thanh Tân ở đúng nơi đã từng xảy ra vụ cưỡng hiếp.

Gã không đến một mình mà huy động cả Quân cùng đội quay phim, chụp ảnh đến.

Thiên Phát là tập đoàn giải trí cực kỳ hùng mạnh, sở hữu lực lượng kỹ thuật, đội ngũ quay phim, dựng phim đông đảo, chuyên nghiệp và kinh nghiệm hơn hẳn các công ty giải trí khác.

Theo yêu cầu của Bình, Quân tức tốc dẫn theo hai quay phim, hai chuyên viên kỹ thuật phụ trách mảng âm thanh, ánh sáng và một đạo diễn hình đến khu nhà trọ. Về thiết bị thì có hai máy quay phim chuyên dụng kèm chân máy, hai máy ảnh dùng để chụp ảnh và ghi lại các cảnh quay không đòi hỏi tốc độ chuyển động gấp gáp mà lại có ưu thế về độ mịn hình, dàn đèn chiếu sáng, thiết bị thu âm và một máy tính để kiểm tra hình ảnh tại chỗ. Với số lượng nhân sự và thiết bị hùng hậu như thế này, cả đoàn phải thuê hai chiếc xe taxi mới chở đủ hết được.

Khu nhà trọ vẫn còn hoạt động, nhưng rất vắng người.

Bình đến khu nhà trọ, mất chừng nửa tiếng để thuyết phục bà chủ trọ kể lại đầu đuôi vụ việc.

Gã áp dụng chiêu thức đã dùng để hạ gục Lê Thanh Tân, nghĩa là đấm tiền tấn vào mồm.

Ban đầu bà chủ trọ sợ hãi không dám tham gia, nhưng khi Bình đặt hết chồng tiền này đến chồng tiền khác lên bàn thì bà xao động dữ dội.

Đây chính là sức mạnh của tiền bạc. Khi sử dụng đúng cách sẽ mang lại hiệu quả ghê gớm.

Số tiền trả cho Tân và bà chủ trọ Bình lấy từ chỗ bà Thảo. Gã cam kết sẽ trả lại cho bà nguyên vẹn.

Thông thường những việc như thế này cần sự chuẩn bị kỹ càng, nhưng thời gian lại chính là thứ mà Bình thiếu nhất. Gã buộc phải bù đắp sự thiếu chuẩn bị bằng số lượng nhân sự và kinh nghiệm của đội ngũ kỹ thuật.

Bình tóm tắt vụ việc lại cho Quân nghe. Khi đã hiểu ra rồi, Quân thay gã truyền đạt lại cho đội ngũ kỹ thuật. Họ nhanh chóng lên kịch bản và tiến hành quay phim.

Một máy quay theo chân Lê Thanh Tân tiến vào khu nhà trọ, đến thẳng nơi Trần Thúy Loan từng thuê phòng. Tại đây, Tân bắt đầu kể lại chi tiết vụ việc. Khi kể đến đoạn Quang Đại tát vào mặt cô liên tiếp để buộc cô đầu hàng, giọng nói của người đàn ông trở nên run rẩy, nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt chai sạn.

Ống kính máy quay zoom sát đôi mắt biết nói của Tân, ghi lại những giọt nước long lanh.

Tân nghẹn ngào nói:

– Lúc đó tôi có bảo: Dừng lại đi. Nhưng Quang Đại quát tôi câm mồm. Nhân lúc hắn đang mải cưỡng hiếp cô gái, tôi lấy điện thoại ra ghi hình lại.

Tân cúi đầu xuống, do xúc động quá mà không nói tiếp được nữa.

Đạo diễn hình hỏi:

– Quang Đại có biết anh ghi hình lại không?
– Lúc đó thì không. Sau đó tôi bị ám ảnh tội lỗi nên hai tuần sau xin nghỉ việc và up video lên mạng.
– Sao anh không báo công an?
– Hắn có người quen bên công an, tôi không dám tố cáo trực diện, phải thông qua dư luận. Tôi cảm thấy mình thật hèn nhát.

Tạm ngừng phần của Tân, tiếp đến là câu chuyện của bà chủ trọ. Bà đã thông tư tưởng rồi, nói hăng lắm, thái độ cực kỳ phẫn nộ.

– Tôi thấy con bé rấm rứt khóc mãi, mấy ngày không ra khỏi phòng nên hỏi thăm. Nó không nói gì, chỉ khóc thôi. Sau đó thằng kia lại tìm đến hai lần nữa. Nó khóa cửa bên trong, tôi không mở được, chỉ đập cửa gọi. Mãi sau nó mới ra, khóa quần còn chưa kéo. Bên trong con bé nằm trần truồng, quát áo đang mặc bị xé rách toàn bộ, cơ thể xước xát chảy cả máu đỏ, thương lắm. Tôi phải gọi cho bố mẹ lên đón nó về. Nghe nói sau này nó hóa điên.

Máy quay tập trung vào chiếc giường ọp ẹp nơi đã xảy ra vụ tấn công. Bình đề nghị tung chăn màn ra để thể hiện lại bối cảnh lộn xộn lúc đó, nhưng đạo diễn từ chối, nói rằng hành động đó sẽ phản tác dụng. Trong những vụ việc như thế này, hình ảnh càng chân thực càng tốt. Cần hết sức tránh xếp đặt vì sẽ làm giảm độ tin cậy. Một khi đã tin vào câu chuyện, khán giả sẽ tự động điền vào đầu những hình ảnh mà họ tưởng tượng ra.

Sau khi ghi hình xong ở khu nhà trọ, cả đoàn lập tức xuất phát đến Bắc Giang. Thời gian di chuyển kéo dài hàng tiếng đồng hồ, tất cả đều im lặng, nhớ lại những gì mà họ vừa nghe được.

Câu chuyện buồn thảm khiến ai cũng trở nên lặng lẽ.

Không khó để tìm được nhà của cô gái.

Trần Thúy Loan đang ngồi trên giường, dáng vẻ tiêu điều, bộ dạng thất thần, xem ra đã thực sự mất trí.

Bình nói chuyện với bố mẹ của Loan, trình bày ý định của gã là đòi công lý cho con gái của họ. Ban đầu họ xua tay, bảo rằng không cần. Bình biết họ sợ rắc rối, thêm vào đó Quang Đại đã chi ra mười triệu đồng để ỉm vụ này đi. Gã liền đặt lên bàn một trăm triệu đồng.

Cả bố lẫn mẹ của Loan đều sửng sốt trước số tiền quá lớn.

– Hai bác trả lại tiền cho Quang Đại, số còn lại dùng để lo liệu việc nhà. Vụ này mà thành công, Đại sẽ phải trả số tiền lớn để chữa bệnh cho chị Loan, các bác đừng sợ.

Bố Loan lắp bắp:

– Có thật không?
– Cháu cam đoan vụ này chắc chắn thành công.

Bình là người mồm mép lại sẵn tiền, hễ gặp khó lại ném cả cục tiền ra, cuối cùng việc nào cũng giải quyết được hết.

Bố mẹ Tuyết Loan bị Bình ấn tiền vào tay, không chịu đựng được, bèn nhiệt tình hợp tác.

Máy quay sẵn sàng. Bình lấy ra bức hình của Quang Đại cho Loan xem. Cô rú lên một tiếng khủng khiếp như lên cơn động kinh. Cô tự giật tóc mình, vừa giật vừa la lớn: Đại, Đại.

Máy quay thứ hai lúc đó chĩa về gương mặt bố mẹ của Tuyết Loan, thu lại hình ảnh khổ tâm của hai người. Bố của Tuyết Loan không chịu được, tự đập đầu vào tường, trong khi bà mẹ khóc nức nở.

Phân cảnh này chắc chắn sẽ có lực tác động khủng bố.

Tuyết Loan chạy ra khỏi nhà, tựa như chạy trốn. Đoàn quay phim hộc tốc chạy theo.

Chỉ thiếu chút nữa Tuyết Loan đã lao đầu vào xe ô tô tải. May mà Bình nhanh chân, liều mạng lao đến đẩy cô ngã xuống đường, cứu cô một mạng.

Lúc chiếc xe lao vọt qua, Bình vẫn còn thấy hú vía.

Tí nữa thì gã đã thành người thiên cổ rồi. Mà nếu không chết cũng tàn tật suốt đời.

Chương trước Chương tiếp