Tột đỉnh giàu sang

Chương 120



Phần 120: CHÁU CẦN CÓ PHE CÁNH

Đã lâu không gặp, Bình không ngờ ông Đức lại yếu sức như vậy.

Ông nằm trên giường, xung quanh có hai người phụ nữ trung tuổi phục dịch. Bích Thủy cũng ở bên cạnh để chăm sóc bố.

Nhìn ông thở còn khó khăn, Bình biết rằng ông không còn sống được mấy nỗi nữa.

Ông Đức vẫn nhận ra gã. Ông hỏi, giọng thều thào:

– Có chuyện gì vậy?

Bình đến đầu giường, ngồi xuống và nói:

– Phạm Tiến Đạt đe dọa cháu. Hắn sắp có quyền lực lớn, cháu không biết phải chống trả thế nào.
– Ta đã biết điều này nhất định sẽ xảy ra khi cháu đứng về phía Thảo để chống lại hắn. Cháu đi lên nhờ đàn bà, nhưng cũng sẽ chết vì đàn bà.
– Thảo là… – Bình ngắc ngứ khi nhận ra người đang nói chuyện với mình là ai.

Ông Đức mỉm cười:

– Thảo là nhân tình, là vợ không biết đứng thứ mấy trên thực tế của cháu. Cứ nói đi, việc gì phải ngại. Chuyện đó hai chúng ta đều biết rõ mà.
– Nói vậy sẽ là vô lễ với ông.
– Ta không để ý đâu, đừng sợ. Dạo này sắc mặt hai đứa con gái ta rất tốt, chúng hay cười và vui vẻ hơn nhiều so với lúc trước khi gặp cháu. Ta biết rằng cháu đã chăm sóc chúng chu đáo, điều này làm ta rất hài lòng.
– Cháu sẽ giữ đúng lời hứa với ông.
– Ta đánh giá cao điều đó, bởi thật không dễ dàng khi xung quanh cháu xuất hiện ngày càng nhiều người đẹp. Những người trẻ hơn và xuất sắc hơn những đứa con gái xấu xí của ta vạn lần. Nghe này, ta muốn giúp cháu, vì giúp cháu cũng là giúp con cháu của ta. Cháu muốn chống lại Tiến Đạt thì bản thân cháu cũng phải có phe cánh, những người sẽ đứng bên cháu để chặn bàn tay của hắn lại.
– Làm thế nào để có phe cánh bây giờ?
– Cháu hãy đến gặp ông Thành. Tên đầy đủ của ông ta là Lê Văn Thành, Cục trưởng Cục 20 Bộ Công an. Thành với Đạt rất ghét nhau. Ông ta sẽ bày cho cháu con đường để đi.

Ông Đức mệt mỏi xua tay, báo hiệu rằng mình không đủ sức khỏe để tiếp tục trò chuyện.

Ngày hôm sau, qua sự thu xếp của ông Đức, Bình đến gặp ông Thành ở nhà riêng.

Nhà ông Thành hóa ra rất bình dị. Người này tuy có tiền nhưng không dám sống quá xa hoa, sẽ gây ra nhiều sự chú ý.

Lê Văn Thành có ánh mắt đủ sức áp chế người đối diện. Sau khi nghe Bình trình bày, ông ta nhíu mày, bảo:

– Chuyện này quá khó, tôi không giúp được.

Bình đặt lên bàn chiếc túi da, bên trong có một triệu đô la Mỹ.

– Đây chỉ là món quà ra mắt, cho dù bác có nhận lời hay không nhận lời thì cháu vẫn xin phép để ở đây. Sau này có duyên làm việc với nhau, cháu sẽ gửi các món quà khác lớn hơn nhiều.

Ông Thành nhìn túi da, lại nhìn Bình, hỏi thẳng:

– Tài sản của cậu lúc này là bao nhiêu?
– Một nghìn ba trăm tỷ đồng.

Đó là sự thật. Thị trường chứng khoán và tiền kỹ thuật số đều đang tăng lên, Bình đầu tư lớn, thu lợi nhiều. Từ một nghìn tỷ ban đầu đã tăng thêm ba trăm tỷ nữa chỉ trong thời gian rất ngắn.

Ông Thành cười khổ:

– Từ một thằng khố rách áo ôm chỉ sau chưa đầy một năm đã trở thành một trong những người giàu nhất nước, giàu hơn cả ta nữa, thật khó tin. Xem chừng cậu là một thương vụ đáng để đầu tư.

Ông cầm cốc nước, ngần ngừ một lúc rồi uống cạn.

– Được, ta nhận lời giúp cậu. Nhưng cậu phải thề sẽ trung thành với ta.

Bình vội nói:

– Cháu thề.
– Tốt lắm. Phạm Tiến Đạt vào Bộ chính trị là điều đã được quyết định, không thay đổi được, nhưng cũng cần nửa năm nữa mới chính thức công bố. Trong thời gian này cậu cần phải tìm được người chống lưng mạnh hơn cả hắn ta.
– Ai có thể mạnh hơn hắn?
– Không nhiều, nhưng có một người mà tất cả đều sợ, ấy là Tổng bí thư Vũ Thế Kỷ.
– Ông ấy chức to quá, cháu sợ không với tới được.
– Đúng vậy, việc này không đơn giản. Anh Kỷ hiện tại đang giới hạn các mối quan hệ, người bình thường không tiếp xúc được. Ta trước đây đã từng phục vụ nhiều năm cho anh Kỷ mà bây giờ cũng rất khó gặp. Người có thể gặp mặt thường xuyên chỉ có mỗi chủ tịch Thiên Hạ mà thôi.
– Chủ tịch Thiên Hạ?
– Chưa bao giờ nghe tên phải không? Là chủ tịch Thiên Hạ Lâm Quốc Khánh. Hãy tìm cách tiếp cận anh Vũ Thế Kỷ thông qua Lâm Quốc Khánh. Tôi không thân thiết với Khánh nên chỉ có thể bày vẽ đến thế, cậu làm thế nào là việc của cậu. Hãy nhớ rằng Khánh là một trong hai người giàu nhất Việt Nam, tài sản vượt cậu rất nhiều, không thể dùng tiền mua chuộc được đâu.

Bình cảm ơn ông Thành, để lại túi da đựng tiền, rồi sau đó ra về.

Gã biết rằng thời gian còn lại không nhiều, cần phải nhanh lên mới được.

Tiếp cận với Lâm Quốc Khánh tuy khó nhưng không phải là điều bất khả thi, trước mắt gã đã nghĩ tới Đàm Hoa Trà là một trong những nhà quản lý cấp cao và rất được tôn trọng ở Thiên Hạ.

Giá trị của Đàm Hoa Trà trong mắt gã vốn đã lớn, bây giờ càng tăng vọt lên.

Thật vừa khéo, hôm nay gã lại có buổi hẹn hò với các nàng đẹp ở nhà Hoa Trà.

Chương trước Chương tiếp