Tột đỉnh giàu sang

Chương 143



Phần 143: HIỆU TRƯỞNG DƯƠNG NGỌC ÁNH

Bình đưa cho bà Ánh một bản thiết kế, nói:

– Em đã thuê công ty tư vấn thiết kế số một Việt Nam làm ra bản vẽ này, đảm bảo được cả khía cạnh thẩm mỹ lẫn công năng không chê vào đâu được. Làm theo bản vẽ này, ngôi trường của chúng ta sẽ là điểm đến hấp dẫn không chỉ với các em học sinh mà còn với cả khách du lịch nữa.

Bà Ánh đón bản vẽ, cực kỳ hân hoan.

Cô Hòa nhìn bản vẽ, thắc mắc:

– Sao trong này có vị trí ghi phòng chủ tịch là sao?

Bình cười, giải thích:

– Tình cảm của em với trường hết sức sâu nặng, muốn về thăm thường xuyên, nhưng lại ngại làm phiền các thầy cô giáo. Em muốn thiết kế một cái phòng nhỏ biệt lập để mỗi khi về thăm trường em lại được nghỉ chân ở đó, hy vọng các cô không chê cười.
– Phòng này những một trăm mét vuông cơ đấy.

Cô Hòa là giáo viên dạy tiếng Anh mà đọc được bản vẽ thiết kế, lại nhìn ra ngay vấn đề mấu chốt, thật không tầm thường chút nào.

Bà Ánh gạt đi:

– Em Bình có lòng tốt, cho không chúng ta những một trăm tỷ đồng, chỉ yêu cầu mỗi một phòng nghỉ chân, có gì mà không được?

Cô Hòa không dám nói gì thêm nữa.

Bình lại bảo:

– Hôm nay em được gặp thầy cô giáo cũ, đều là những người rất tử tế và nhiệt huyết trong việc trồng người, lòng em xiết bao cảm kích. Chiều nay em muốn mời hai cô đến nhà hàng cao cấp nhất Hà Nội ở tầng bốn mươi lăm tòa nhà Imperial, mong hai cô không từ chối ạ.

Cô Hòa còn chưa kịp trả lời, bà Ánh đã vui vẻ nhận lời thay.

Bữa tiệc diễn ra lúc bảy giờ, đầu bếp chính của nhà hàng tự tay làm món ăn cho ba người.

Bình diện toàn đồ hiệu, đẹp trai không bút nào tả xiết.

Qua vài tuần rượu, bà Ánh thấy gã tuấn mỹ như vậy, không khỏi cất lời khen ngợi. Bà hỏi:

– Bình đã có người yêu chưa?

Bình đáp:

– Dạ thưa cô, em vẫn chưa.

Bà Ánh ngạc nhiên:

– Trông như thế này mà vẫn chưa có người yêu à?

Bình tủm tỉm cười:

– Em vẫn đang đi tìm người yêu trông giống như hai cô mà chưa được ạ.

Cô Hòa nhăn mặt khó chịu, trong khi bà Ánh cười phá lên:

– Em thật khéo nói.

Người bà Ánh lâng lâng. Bà giải quyết được vấn đề nhức nhối đã bao năm là việc xây trường học mới, lại được uống rượu ngon, ngồi cạnh chàng trai đẹp đẽ và giàu có như Bình, bắt đầu không còn tự chủ được nữa.

Mấy lần Bình cố tình chạm vào người bà mà bà chẳng hề phản ứng gì cả.

Cô Hòa thấy ngứa mắt không sao chịu được, muốn bỏ ra về, nhưng lại nghĩ để chị Ánh ở lại một mình với thằng bé này thì thật không hay, nên đành ráng ở lại.

Một lúc sau, Bình vuốt mái tóc của bà Ánh, khen tóc bà dày và đen.

Gã cầm tóc bà lên ngửi, vẻ mặt hít hà thèm muốn.

Cô Hòa tức giận quát:

– Bình, em đang làm gì đấy? Không được vô lễ.

Bà Ánh gạt đi:

– Hòa, đừng nặng lời với Bình thế em. Có vấn đề gì đâu?

Bình cười cười, thân mình tiến sát bà Ánh, một tay vòng ra đằng sau ghế như muốn ôm lấy bà.

Bà Ánh vẫn cười rổn rảng.

Hai người uống hết cốc rượu này đến cốc rượu khác. Cười đùa cợt nhả như nhân tình.

Cô Hòa đập tay xuống mặt bàn, không thèm ngồi ăn nữa, đứng dậy ra về.

Bà Ánh sửng sốt, định chạy theo giữ lại, nhưng Bình đã ấn bà ngồi xuống.

– Đừng lo, chỉ là hiểu lầm thôi, em sẽ nói chuyện với cô Hòa sau.

Gương mặt hai người kề sát nhau, bà Ánh có thể ngửi thấy mùi đàn ông của gã, mùi ấy làm bà nao nao.

– Bình dùng nước hoa gì đó?
– Cô Ánh nghĩ vậy à?
– Ừ, mùi không thơm mà quyến rũ không sao chịu được.
– Thế cô theo Bình ra chỗ này, Bình chỉ cho loại nước hoa ấy.

Bình cầm tay bà Ánh, đi ra chỗ cầu thang, xuống một tầng đến khu vực mà gã đã bày sẵn.

Đó là khu nghỉ ngơi cho các nhân viên tòa nhà, nay đã được Bình thuê lại phục vụ cho cuộc truy hoan.

Bình dắt tay bà Ánh vào phòng. Bà lúc này đã say rồi, chân đi không vững nữa.

Lúc bà đã vào phòng rồi, Bình đóng cửa lại, tắt đèn chính đi, chỉ để lại một bóng đèn bàn yếu ớt.

Gã những tưởng bà Ánh sẽ phản kháng, nhưng bà không hề tỏ vẻ lo sợ, ngược lại ánh mắt bà ánh lên vẻ chờ mong.

Bình đã tưởng bà Ánh sẽ phản kháng, nhưng bà không hề tỏ vẻ lo sợ, ngược lại ánh mắt bà ánh lên vẻ chờ mong.

Bà là một người có nhu cầu tình dục rất cao, chỉ là chưa đến mức dâm đãng, nghĩa là có thể ngủ với bất kỳ ai để thỏa mãn nhục dục. Cũng vì thế mà bà sinh người con thứ ba đúng thời điểm sự nghiệp đang thăng tiến sau một lần lỡ làng với chồng. Đứa con ấy khiến bà mất cơ hội leo lên các chức vụ cao hơn.

Hôm nay rượu vào, những dục vọng mang tính bản năng lại lộ ra.

Bình đọc được ngay ánh mắt ấy. Vì thế gã không vội vàng mà chậm rãi cởi áo ra, để lộ tấm thân cường tráng có thể khiến cho những người phụ nữ như bà Ánh mê mệt.

Bà Ánh thấy thằng bé đẹp quá, bất giác nuốt nước bọt.

Bình tiếp tục cởi quần, khoe con chim dài mười tám phân, kích thước đầu cặc to bằng nắm tay.

Bà Ánh tưởng mình uống rượu say hoa mắt, phải dụi mấy lần. Dụi xong vẫn thấy nó to như cũ, liền bước lại gần, quỳ xuống mút chim cho Bình.

Bình để yên cho bà mút chim mình. Theo thời gian, tiếng thở của bà càng lúc càng nặng nề.

Một lúc sau, bà đứng dậy, tự cởi quần áo.

Bà Ánh cao lớn nhưng cơ thể khá gọn gàng chứ không xồ xề, hẳn do bà tập thể dục nhiều.

Hai người trần truồng đứng nhìn nhau.

Bình bước lên, đôi môi thèm khát áp vào môi bà hiệu trưởng từng nhiều năm liền mắng nó xơi xơi, cơ thể khỏe mạnh to lớn của gã ôm siết lấy bà như con trăn quấn quanh con mồi làm bà bải hoải, mất hoàn toàn năng lực phản kháng.

Chương trước Chương tiếp