Tột đỉnh giàu sang

Chương 149



Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 149: CƯỚI VÂN ANH LÀM VỢ CHÍNH THỨC

Đêm cuối cùng ở Maldives, Bình không thấy Vân Anh liền đi tìm, thấy cô đang uống rượu trong quán bar một mình.

Lúc tìm được cô thì Vân Anh đã hơi say rồi, gương mặt vốn thường ngày trắng hồng nay đã đỏ lựng, xem chừng sắp ngủ gục đến nơi.

Gã hiểu ngay cô đang buồn. Mấy ngày nay cô không biểu lộ tình cảm nào, chỉ chăm chỉ làm việc, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt là nỗi chua chát.

Bình đến bên cạnh rót rượu cho cô, lại rót cả rượu cho mình nữa.

Hai người cứ thế im lặng. Cuối cùng Vân Anh lên tiếng trước:

– Anh còn nhớ hôm chúng mình làm chuyện đó ở nhà chị Thảo, anh đã hứa với em điều gì không?

Bình gật đầu:

– Anh hứa một ngày kia sẽ cưới em làm vợ.
– Và em đã tin là thật. Em không nói ra nhưng luôn mong chờ ngày ấy. Thật đáng tiếc vì anh chỉ hứa suông như với hàng chục cô gái khác.
– Ngoài em ra, anh chưa từng hứa sẽ cưới ai làm vợ.

Vân Anh thở dài:

– Sao cũng được. Em mệt mỏi rồi.

Bình vuốt ve mái tóc dài của cô, thầm thì:

– Anh xin lỗi nếu đã làm em thất vọng.
– Anh không cần xin lỗi đâu. Em cảm thấy mình luôn ở bên cạnh anh mà khoảng cách giữa chúng ta càng lúc càng xa nhau. Anh có thêm những cô gái mới, phải dành nhiều thời gian cho họ. Tất cả bọn họ đều rất xinh đẹp, em không sánh bằng.
– Em đẹp không thua kém bất kỳ cô gái nào cả.
– Sao cũng được. Anh còn có cả Phạm Hương Giang, một con bé rất giỏi, tương lai có thể làm tổng quản thay em. Vị trí của em trong lòng anh không còn quan trọng nữa. Lẽ ra em phải thấy điều này là bình thường vì cuộc sống vốn là như vậy, em chỉ là một phần nhỏ trong sự nghiệp của anh, nhưng em lại yêu anh quá đỗi thành ra em không chịu được. Tâm lý của em dạo gần đây rất nặng nề. Em cảm thấy mình thật sự bế tắc. Bố mẹ vẫn giục em cưới chồng. Em tự hỏi mình còn sống vất vưởng bên cạnh anh đến lúc nào nữa? Năm nay em đã hai mươi tám tuổi rồi, chẳng mấy chốc sẽ ba mươi, rồi bốn mươi. Thời gian trôi qua nhanh lắm. Em sẽ già và xấu đi, anh sẽ không còn quan tâm em nhiều như trước nữa. Nửa phần sau cuộc đời của em hẳn sẽ chìm trong cô đơn và tủi nhục. Cứ nghĩ đến điều đó là em lại cảm thấy sợ hãi. Tiền nhiều để làm gì? Nhà đẹp mà làm gì? Cuộc sống không danh phận này mới vô nghĩa làm sao.
– Em đang nghĩ gì vậy, em yêu?

Vân Anh nhìn Bình bằng ánh mắt buồn bã nhưng kiên quyết:

– Em sẽ trả lại toàn bộ cổ phiếu, căn biệt thự và chiếc xe ô tô mà anh đã mua cho em và sẽ rời đi cùng với số tiền em tích góp được trong thời gian vừa rồi. Anh cho em rất nhiều tiền, đủ để em sống ổn thỏa từ nay cho đến cuối đời. Em không cần nhiều hơn. Có lẽ em sẽ lấy chồng. Có một số người thích em, họ biết em thuộc về anh nhưng vẫn thích em. Em sẽ cân nhắc về lời đề nghị của họ. Họ không bằng anh được nhưng họ sẽ cho em danh phận, điều mà em không bao giờ có được khi ở bên anh. Em sẽ rút về nhà làm nội trợ và không còn xuất hiện trên đời này nữa. Chắc chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.

Bình nói một cách lạnh lùng:

– Anh không cho phép.
– Anh không cho phép thì anh sẽ làm gì em? Em là con người tự do, em sẽ làm bất kỳ điều gì mà em muốn.
– Anh không cho phép em rời đi. Anh không muốn em thuộc về bất kỳ người đàn ông nào khác cho dù đó chỉ là hình thức. Em ở lại đi.
– Anh vẫn chưa hiểu rồi.
– Em mới là người không hiểu chuyện. Anh muốn cưới em làm vợ.

Vân Anh cười đau khổ:

– Giống như mẹ con chị Thủy sao? Anh nghĩ em cần đám cưới hoa lệ nhưng vô nghĩa này sao? Anh nhầm rồi.
– Không. – Bình quỳ xuống, nói:
– Anh sẽ cưới em làm vợ chính thức của anh. Chúng ta sẽ đăng ký kết hôn ngay khi trở về Việt Nam. Chúng ta sẽ mang tờ giấy kết hôn về đưa cho bố mẹ em để các cụ biết rằng con gái các cụ đã lấy chồng. Chúng ta sẽ làm một đám cưới nhỏ để chính thức hóa việc này. Em nói thế nào, Vân Anh? Đừng từ chối vì em biết anh không chấp nhận lời từ chối. Anh biết em yêu anh và anh cũng yêu em nhiều như vậy. Chúng ta thuộc về nhau. Anh sẽ giết chết bất kỳ kẻ nào dám đụng vào người em.

Gương mặt của Bình khi ấy trông rất dữ dội. Gã là một tên ma cô quyến rũ, một kẻ đĩ bợm thanh lịch chưa từng đe dọa giết người hay làm tổn thương ai bao giờ. Vậy mà bây giờ gã lại nói ra những lời bạo liệt như vậy. Vân Anh vừa sợ, vừa thích. Cô cúi đầu, để trán mình chạm lên trán gã, thì thầm:

– Anh sẽ giết người vì em à?
– Anh sẽ giết chồng em và ném xác chó của hắn xuống hồ nuôi cá sấu. Anh sẽ cướp em về và nhốt em trong một căn phòng để em mãi mãi không bao giờ có thể bước ra được. Anh sẽ bắt em phải ngủ với anh mỗi ngày để thỏa mãn dục vọng của anh. Vậy nên, hoặc là em đồng ý trở thành vợ anh và sống cuộc sống vinh hoa như em đáng được hưởng, hoặc em sẽ phải khóc cho những người thân yêu của em.

Vân Anh mỉm cười, gương mặt đỏ ửng lên vì rượu và vì hạnh phúc:

– Em đồng ý.

Chương trước Chương tiếp