Tột đỉnh giàu sang

Chương 153



Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 153: BỮA TIỆC MỪNG CHỨC VỤ MỚI

Hoàng Ái Đoan Trang cảm nhận được mối nguy hiểm, liền trừng mắt nhìn con gái. Bà gằn giọng:

– Đừng có làm việc dại dột. Người trong gia đình không được đấu đá nhau để người ngoài hưởng lợi.

Hoàng Ái Khanh nói một cách khó nhọc:

– Mẹ, con xin lỗi. Phải ưu tiên quyền lợi của tập đoàn trước.

Cô giơ tay lên, ủng hộ Bình. Vậy là Bình đã hội đủ ba phiếu.

Bình mỉm cười nhìn cô. Người phụ nữ đã có chồng này tự nhiên đẹp thêm mấy phần trong mắt gã.

Hoàng Ái Khanh thừa hưởng nét đẹp ngoại hình của mẹ, lại không hung dữ như mẹ mà rất duyên dáng, càng nhìn càng thích.

Trang thấy Bình nhìn mình, ánh mắt đang bình tĩnh chợt xao động, phải quay mặt đi chỗ khác.

Cô đã xem cả hai bộ phim điện ảnh Bình đóng, chỉ chờ phim thứ ba ra mắt sẽ rủ bạn bè xem cùng. Bạn bè cô ai cũng mê gã như điếu đổ. Bản thân cô cũng thích gã, hôm nay được gặp thần tượng, thấy chàng còn đẹp trai hơn cả trên màn ảnh. Trái tim cô vì thế mà không khỏi xao xuyến.

Trên phim đã biết chàng cao lớn, mà gặp nhau ở ngoài đời mới nhận ra chàng thực sự cao lớn như thế nào, cảm giác choáng ngợp đến mức khó thở.

Bình thật đa tài, còn trẻ thế mà đã làm lãnh đạo hai tập đoàn, một tập đoàn lớn nhất trong ngành giải trí, một tập đoàn lớn bậc nhất trong ngành bất động sản. Chàng kiên cường, quyết tâm mà nhẹ nhàng, không hề tỏ ra sợ hãi hay bất lịch sự, đúng là mẫu người trong mơ của cô.

Cô vẫn thất vọng người chồng mờ nhạt, bảo gì làm nấy. Hắn mắc chứng nghiện câu cá, cả ngày chỉ lượn quanh các hồ câu, thật chẳng ra làm sao cả.

Vụ việc hôm nay to như thế này mà gã cứ lấm lét nhìn đi đâu, không dám ủng hộ cô làm điều đúng đắn, càng nghĩ càng bực mình. Ước gì gã bằng một góc của chàng thì cô đã mát mặt với đời.

Ánh mắt của chàng nhìn mình thoáng qua mà sao say đắm, trong đó ẩn chứa bao tình cảm nồng nàn giống y như lúc chàng nhìn người tình trên phim. Liệu chàng đang đóng kịch hay thực sự có tình cảm với mình?

Khanh cứ nghĩ vẩn vơ, ánh mắt xoay ra xoay vào, không trấn tĩnh được.

Ông Kháng và Bảo đều không giơ tay, nhưng điều đó không cần thiết nữa vì kết quả cuộc bỏ phiếu đã được ấn định. Bình là Tổng giám đốc mới của tập đoàn.

Bình đứng lên, gương mặt không hề tỏ ra mừng rỡ quá khích mà chỉ nhẹ nhàng nói:

– Tôi vô cùng cảm kích trước sự tin tưởng của các cô chú, anh chị. Để bày tỏ lòng cảm ơn, tôi xin mời tất cả các thành viên trụ sở chính của tập đoàn đi ăn tại nhà hàng Con Rùa ở ngay bên kia đường vào tối nay. Tôi đã bao toàn bộ nhà hàng nguyên buổi tối, mọi người có thể dẫn theo cả gia đình đi ăn từ lúc sáu giờ cho đến mười rưỡi tối, chỉ cần xuất trình thẻ làm việc tại tập đoàn là có thể dẫn theo tối đa bốn người nếu có trẻ nhỏ. Riêng các thành viên ban lãnh đạo thì có phòng VIP trên tầng hai, kính mời các anh chị tham gia chung vui cùng tôi.

Bà Trang đập mạnh tay xuống bàn, bỏ ra ngoài.

Ông Khánh tủm tỉm cười, nói với Bình:

– Xin thứ lỗi, tôi có bệnh trong người, không tham gia được. Khanh, Bảo, các con tiếp anh Bình hộ bố.

Sắc mặt của Bảo lập tức tái đi. Hôm nay gã đã hẹn đám bạn thân đi câu ở hồ có nhiều cá lớn, gã mong chờ cuộc này lắm. Lời của bố vợ giống như thánh chỉ không dám cãi, tuy nhiên vẫn ấm ức trong lòng.

Khanh cười nói:

– Chồng con tối nay có việc bận, thôi để con tiếp anh Bình được rồi.

Cô hơn Bình đến mười hai tuổi, nhưng vẫn gọi là anh một cách tôn trọng.

Bảo nghe vợ nói câu ấy, gương mặt hớn ha hớn hở. Ông Khánh lắc đầu, thất vọng khôn xiết.

Thật không hiểu sao năm xưa thằng vô dụng này lại lọt mắt xanh của bố con ông được. Chắc do nó đóng kịch khéo quá.

Thời gian trong ngày hãy còn dài, Bình lập tức đến thăm văn phòng Tổng giám đốc. Đây chính là chỗ làm việc mới của gã, nơi gã dành phần lớn thời gian trong các tháng sắp tới.

Bà Trang đang thu dọn đồ đạc cá nhân. Bình gõ cửa, báo hiệu sự có mặt của mình. Khi thấy bà Trang quay mặt ra, gã nói một cách nghiêm túc:

– Việc hôm nay cháu thành thật xin lỗi. Hy vọng cô không để bụng.

Bà Trang cau có:

– Cậu giỏi thật, huy động được cả con gái tôi chống lại tôi. Để xem cậu trụ được bao lâu.
– Cháu sẽ cố hết sức để cống hiến cho Thiên Hạ.

Phòng làm việc của Tổng giám đốc rất rộng, được bài trí rất đẹp. Ở cửa sổ đặt nhiều chậu cây xanh tạo cảm giác thư thái, trên tường có các bức tranh không rõ họa sĩ nào vẽ nhưng bút lực rất cứng cáp.

Bình khen:

– Phòng làm việc của cô đẹp quá, cháu rất thích.

Bà Trang hỏi:

– Cậu thích điểm nào?
– Các bức tranh, chúng rất ấn tượng.
– Là tôi vẽ đấy.

Bình tỏ vẻ kinh ngạc. Gã chỉ đóng kịch thôi, bởi Đàm Hoa Trà đã kể hết cho gã về sở thích vẽ tranh của bà Trang. Gã là diễn viên thiên tài, một khi cố tình tỏ vẻ xúc động thì làm sao bà Trang nhận ra nổi?

– Là cô vẽ ạ? Cô giỏi quá.

Bà Trang đang tức mà thấy Bình ngưỡng mộ mình như vậy, tâm trạng cũng dịu đi đôi chút.

– Tôi là sinh viên trường Sư phạm khoa Mỹ thuật, hồi trước còn được trường giữ lại làm giảng viên. Sau rồi cưới chồng, cùng chồng bước vào thương trường phức tạp, những sở thích hồi trẻ phải tạm gác lại hết. Tất cả các bức này đều vẽ lâu rồi, bây giờ bận lắm không vẽ được nữa.
– Những bức tranh này hàm chức rất nhiều cảm xúc, đặc biệt màu sắc cực kỳ ấn tượng, cháu tin chắc nếu cô bán tranh sẽ có nhiều người mua đấy ạ.

Bình thuận mồm, khen lấy khen để.

Gã chỉ diễn kịch thôi. Bình giỏi về diễn xuất chứ không giỏi về hội họa. Gã có bao giờ thèm quan tâm đến tranh ảnh? Những lời lẽ này đều do Đàm Hoa Trà tư vấn cho cả. Có người tình thông minh như vậy mới đáng quý làm sao.

Chương trước Chương tiếp