Tột đỉnh giàu sang

Chương 159



Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 159: CHIẾN DỊCH ĐÊM XUÂN

Bình hỏi:

– Chiến dịch Đêm Xuân là gì?

Vũ Thế Kỷ đáp lại bằng một câu hỏi khác:

– Cậu có quan tâm đến tình hình quốc tế không?
– Dạ không.
– Đương nhiên rồi, cậu chỉ thích vục mặt vào ngực phụ nữ thì biết thế nào được? Nhưng từ nay đó sẽ là nhiệm vụ trọng tâm của cậu, vậy nên hãy để ý đi. Chúng ta đang sống trong một thời đại đầy biến động. Các cuộc cạnh tranh quốc tế đang lên cao và có thể dẫn đến chiến tranh, vậy nên chúng ta phải củng cố năng lực của mình càng sớm càng tốt, càng mạnh càng tốt.
– Cháu vẫn chưa hiểu.
– Năm ngoái chủ tịch Trung Quốc Lâm Quốc Phong đột ngột mất vì bệnh khi đang ở độ tuổi tráng niên. Ông ta chết sớm quá, chưa kịp sắp xếp người thay thế. Chức chủ tịch quân ủy trung ương hiện đang bỏ trống và là đối tượng tranh giành của hàng loạt quan chức cấp cao. Các cường quốc Mỹ, châu Âu, Nhật Bản và Nga đều tìm cách thúc đẩy vụ việc theo hướng có lợi cho mình. Tình hình rất căng thẳng và rối ren. Chúng tôi nhận định rằng khu vực biên giới và biển Đông sắp có biến. Nếu ai đó muốn thị uy sức mạnh thì chúng ta nguy to.
– Chuyện đó thì liên quan gì đến cháu?
– Ở Nhật Bản, tập đoàn Mitsubishi thua lỗ nặng nề, phải tách thành mười công ty con và rao bán một phần trong số này, trong đó có những công ty quan trọng sở hữu công nghệ luyện kim mà chúng ta cực kỳ quan tâm. Những công nghệ đó sẽ giúp chúng ta chủ động sản xuất nhiều loại vũ khí có tác dụng lớn trên chiến trường. Tuy nhiên, họ chỉ bán cho các nước đồng minh, và cũng với mức giá mà chúng ta không thể mua được. Bộ Chính trị đã nhiều lần thảo luận, cảm thấy việc này không thể đi cửa trước mà phải đi cửa sau. Chúng ta đã cử người sang gặp nước bạn bí mật đề nghị được hỗ trợ công nghệ nhưng chưa đi đến đâu.

Bình hít một hơi thật sâu, trong đầu bắt đầu nhận ra điều mà những người này đang chờ đợi ở mình.

– Bác muốn cháu sang Nhật đàm phán ạ? Bác ơi, cháu tiếng Nhật một chữ không biết, tiếng Anh đỡ hơn nhưng chỉ dừng lại ở mức Hello, How are you. Cháu có tâm mà không có sức, xin bác hãy tha cho cháu.

Ông Kỹ gõ tay xuống tập hồ sơ, cười lạnh:

– Vậy thì cậu sẽ phải đi tù, vì chúng tôi không thể để cho một tên bệnh hoạn như cậu lởn vởn ngoài xã hội. Chúng tôi giữ cậu lại để đóng góp cho đất nước chứ không phải để tán tỉnh gái nhà lành. Nếu cậu không thể đóng góp được gì, chúng tôi sẽ trừng phạt cậu theo đúng tội trạng của cậu. Và khi ấy cậu không phải là người thiệt thòi nhiều nhất mà là các cô bạn gái của cậu. Cậu có nhiều bạn gái quá tôi không nhớ nổi, hình như là hơn ba mươi người rồi phải không?

Hoàng Ái Khanh quay sang nhìn Bình, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc:

– Anh có ba mươi người tình ấy ạ?
– Trong đó có cả mẹ cháu nữa, Ái Khanh ạ.

Ái Khanh thảng thốt kêu lên:

– Cả mẹ cháu nữa ư?
– Cháu cần biết việc này, vì nếu Bình tham gia chiến dịch Đêm Xuân, thì cháu cũng cần tham gia. Muốn mua các công nghệ hiện đại của Mitsubishi, cho dù là mua lậu đi nữa, cũng cần một số tiền khổng lồ và một bệ đỡ đủ mạnh. Ở Việt Nam chỉ có hai công ty làm được điều này, một là Vĩnh Lộc, hai là Thiên Hạ, nhưng Vĩnh Lộc không nằm trong tầm ảnh hưởng của ta, đành chịu. Vậy thì còn Thiên Hạ. Ta muốn cháu và mẹ cháu hỗ trợ Bình khống chế Thiên Hạ.

Ái Khanh nhảy dựng lên, nói:

– Sao có thể được ạ? Thiên Hạ là tài sản của bố cháu cơ mà.

Ông Kỷ chỉnh lại ngay:

– Thiên Hạ là tài sản của ta và bố cháu. Về cơ bản là của ta. Không có ta làm gì có Thiên Hạ? Nhưng Thiên Hạ cũng là của đất nước nữa. Chính vì thế mà ta mới đặt tên cho công ty này là Thiên Hạ. Nhiều người vẫn thường dè bỉu sau lưng ta, nói ta tham lam tiền bạc, nhưng ta xây dựng Thiên Hạ là để thực hiện những nhiệm vụ đen tối mà nhà nước không thể công khai ra mặt được. Bố cháu ý thức được điều này, nhưng không đủ bản lĩnh để hy sinh tài sản cá nhân cho những mục đích to lớn hơn. Tầm nhìn của bố cháu tủn mủn và hạn hẹp, ta rất thất vọng. Ông ta không biết rằng ta có thể tạo ra Thiên Hạ thì ta cũng có thể đập chết Thiên Hạ hoặc giao nó cho người khác. Ái Khanh, cuộc gặp hôm nay vốn không phải là để gặp bố cháu, mà là để gặp cháu và Bình.

Bình sửng sốt, đầu óc hỗn loạn:

– Nghĩa là sao ạ?

Ông Kỷ cười nhạt:

– Trong suốt năm tháng qua tôi đã kiên nhẫn chờ đợi xem cậu có thể tìm ra cách gặp tôi kịp lúc hay không. Nếu cậu thất bại thì cậu đã tự chứng minh rằng mình là một kẻ bất tài vô dụng và chúng tôi không cần giữ cậu lại làm gì cả, khi đó chúng tôi sẽ tiến hành khởi tố và và thế là cậu xong đời. Đất nước trừ khử đi được một tên bệnh hoạn nguy hiểm. Nhưng nếu cậu tìm được cách gặp tôi thì quả nhiên cậu có năng lực. Cậu đã thành công, Phạm Tất Bình, cậu đã làm được điều mà tôi không thể hình dung ra nổi, trở thành Tổng giám đốc Thiên Hạ và chiếm đoạt được cả hai người phụ nữ của Lâm Quốc Khánh chỉ trong đúng một ngày. Cậu điên loạn, bệnh hoạn và nguy hiểm cùng cực. Chính vì thế mà tôi đặt rất nhiều kỳ vọng ở cậu. Cậu có tự hỏi tại sao chiến dịch này lại mang tên Đêm Xuân không? Chúng tôi đặt nó theo lối sống của cậu đấy. Chiến dịch này lấy cậu làm trung tâm.

Bình nuốt nước bọt, chân tay bải hoải. Tình hình đã vượt rất xa khả năng kiểm soát của gã.

Ông Kỷ lại nói tiếp:

– Nhà nước sẽ thành lập lực lượng đặc biệt nhằm hỗ trợ cậu thực hiện giai đoạn một của chiến dịch Đêm Xuân. Sẽ có những cá nhân xuất sắc được phái đi cùng với cậu. Việc này cần phải thực hiện sớm vì chúng ta không còn nhiều thời gian. Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, bởi hậu quả với những người tình của cậu sẽ rất khủng khiếp. Chúng tôi sẽ làm rò rỉ tập hồ sơ về cậu. Cậu biết điều gì sẽ xảy ra với cuộc sống của họ sau đó chứ, phải không?

Sắc mặt Bình tái mét. Gã vừa tức vừa sợ.

– Các bác không được làm như vậy.
– Chúng tôi có thể làm như vậy và chúng tôi nhất định sẽ làm. Đứng trước lợi ích quốc gia, mọi cá nhân đều trở nên nhỏ bé. Đủ rồi, cậu về đi. Hãy chuẩn bị sẵn sàng. Chúng tôi sẽ sớm liên lạc với cậu.

Bình không biết làm thế nào, đành cùng Hoàng Ái Khanh ra về.

Chương trước Chương tiếp