Tột đỉnh giàu sang

Chương 173



Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 173: MITSUBISHI TENSHI

Vào một ngày tháng 11, khi không khí mùa thu mát mẻ đã bao trùm khắp miền Bắc, mang đến cảm giác trong lành rất dễ chịu, Bình lên chuyến bay sang Nhật Bản cùng với hai người đồng hành là Đỗ Thiên Lam và Đào Quỳnh Hương.

Đây là lần đầu tiên gã ra nước ngoài, hơn thế lại còn gánh trên vai trọng trách quốc gia.

Sự đời xoay vần mới ghê gớm làm sao. Cách đây hơn một năm gã hãy còn là một thằng nhóc vị thành niên thất học, thất nghiệp, tương lai mịt mù, tối tăm như tiền đồ chị Dậu, vậy mà bây giờ đã trở thành một trong những người giàu nhất Việt Nam, chủ hai tập đoàn lớn, siêu sao điện ảnh, có gần năm mươi nhân tình trong đó có cả những người đẹp được hâm mộ bậc nhất, hơn thế nữa còn là niềm hy vọng của đất nước.

Bình không vì thế mà phát sinh lòng tự mãn. Tình hình của gã nhìn bề ngoài thì tốt đẹp, trên thực tế rất nguy hiểm.

Phạm Tiến Đạt đã trở thành Bộ trưởng Bộ Công an và được bầu bổ sung vào Bộ Chính trị, trở thành nhân vật đứng thứ mười ba trong hệ thống lãnh đạo trung ương.

Nếu gã thất bại trong chiến dịch Đêm Xuân, cuộc đời gã hẳn sẽ trở nên cực kỳ thê thảm.

Gã không đến dự đám cưới của Vân, cũng không gửi tiền mừng. Vũ Thế Hội không phải là người mà gã có thể cạnh tranh trong lĩnh vực tình cảm và càng không nên đụng vào.

Nhật Bản không giống như trong trí tưởng tượng của Bình.

Đó là một quốc gia yên tĩnh, buồn tẻ. Con đường cao tốc dẫn từ sân bay Haneda về khách sạn chật hẹp, chỉ có hai làn mỗi bên, xe ô tô chạy nườm nượp, dọc đường toàn là nhà thấp tầng, không có một công trình xây dựng nổi bật nào.

Không khí đầu đông lạnh giá. Gió thổi dữ dội. Một màu xám xịt phủ kín cả đất trời khiến lòng người càng thêm não nề.

Nhà nước thuê cho nhóm của Bình hai phòng khách sạn cao cấp ở khách sạn năm sao New Otani. Bình và Đào Quỳnh Hương ở chung phòng.

Khi biết điều này, Bình cả cười.

Quỳnh Hương nhìn gã với vẻ khó chịu:

– Đừng nghĩ vớ vẩn. Chị sẽ ngủ ở phòng chị Lam.

Bình nhún vai, coi như không nghe thấy gì.

Quỳnh Hương hình như miễn nhiễm với sức hấp dẫn giới tính của gã. Trong suốt cuộc hành trình cả hai hầu như không nói với nhau câu nào. Bình biết vậy cũng mặc kệ. Chuyến đi này quá quan trọng, những chuyện tán tỉnh yêu đương có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Sau khi nhận phòng, ba người tiến hành cuộc họp đầu tiên của nhóm.

Tham dự cuộc họp này còn có một người đàn ông nữa mà Lam giới thiệu là Đỗ Mạnh Thắng, trưởng nhóm an ninh tại Nhật Bản. Vỏ bọc của Thắng là nhân viên bộ phận lãnh sự của Đại sứ quán.

Thắng là một người dị tướng, gương mặt loang lổ nhiều vết chàm trông khá xấu trai, nhưng cách nói chuyện lại cực kỳ dễ chịu. Ông ta nắm được nhiều thông tin mà Bình vẫn thắc mắc từ lúc nhận nhiệm vụ đến giờ.

– Mitsubishi lỗ hai mươi lăm tỷ đô la, phải tách thành mười công ty con, trong đó có sáu công ty nắm giữ các công nghệ quan trọng, chính phủ Nhật đang tìm người mua trong nước. Chỉ có bốn công ty đang được rao bán cho người mua quốc tế. Những công ty này được xem là các miếng xương khó nuốt, chiếm phần lớn thua lỗ trong khi lại không giữ công nghệ then chốt nào.
– Công nghệ chúng ta cần là gì?
– MXD, nó là công nghệ cực kỳ then chốt cho ngành luyện kim. Nếu có công nghệ này chúng ta có thể sản xuất các loại thép có chất lượng tốt gấp mười lần hiện nay.
– Công ty nào của Mitsubishi đang giữ MXD?
– Công ty Công nghiệp nặng và Hóa chất Mitsubishi. Nhưng công ty này chính phủ Nhật giữ lại trong nước không bán, có bán ta cũng không mua được.
– Vậy chúng ta đến đây làm gì?

Thắng nhún vai:

– Anh không biết. Anh cứ nghĩ chú biết.

Bình ngửa đầu cười lớn.

Cả đám chả biết cái mẹ gì mà lập chiến dịch như đúng rồi.

Có khi gã đi chơi một vòng quanh nước Nhật rồi về ngồi tù, như thế vẫn tốt hơn là chạy loăng quăng như con bọ gậy bơi trong nước.

Cười chán, gã xem lại tập hồ sơ một lần nữa.

Số liệu nhiều quá, nhìn hoa cả mắt. Gã học dốt từ bé, nhìn số liệu chả khác gì người mù xem phim, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Cuối cùng gã hỏi một câu khiến tất cả cùng ngớ người:

– Trong số bốn công ty được rao bán, có công ty nào có giám đốc là nữ không?

Bình có niềm tin sâu sắc vào sức quyến rũ của mình trước nữ giới, hễ là giống cái thì nhất định gã sẽ có cách chinh phục.

Ông Thắng không hiểu ý nghĩa của câu này, nhưng vẫn trả lời:

– Không công ty nào có người lãnh đạo là nữ cả. Nhật Bản trọng nam khinh nữ, phụ nữ không được giữ các vị trí mang tính quyết định.

Bình thở dài chán nản:

– Vậy công ty nào rẻ nhất mà chúng ta có thể mua được?
– Rẻ nhất là công ty Mitsubishi Tenshi. Chữ Tensi nghĩa là Thiên sứ.
– Ồ, cũng là Thiên – em có duyên với chữ Thiên. Anh kể tiếp đi.
– Nhật Bản sẵn sàng bán Mitsubishi Tenshi với giá không đồng, nhưng người mua sẽ phải xử lý món nợ của công ty này lên đến bảy tỷ đô la. Công ty này không phải là một món quà, mà là một cơn ác mộng. Nó không sở hữu bất kỳ công nghệ hiện đại hoặc quan trọng nào ngoài bốn nhà máy cũ kỹ ở Kanagawa và Saitama, đều đã được xây dựng từ những năm 1920. Tenshi là công ty duy nhất hiện nay không có người đề nghị mua lại, nhiều khả năng sẽ phải tiến hành thủ tục phá sản.
– Thật đúng là của nợ.
– Chính phủ Nhật Bản đã có nhã ý mời bọn anh tham quan nhà máy, và giới thiệu các công nghệ mà công ty đang sở hữu, nhưng chẳng có thứ gì làm chúng ta quan tâm, ngoại trừ việc nó từng suýt nhận được công nghệ MXD từ Công ty Công nghiệp nặng và Hóa chất Mitsubishi, lý do là ban lãnh đạo tập đoàn mẹ muốn hợp nhất hai công ty này với nhau. Tuy nhiên sau đó kế hoạch này đã bị bãi bỏ.
– Thật đáng tiếc.

Ông Thắng gật đầu:

– Nghe nói quá trình hợp nhất đã được tiến hành gần xong thì bị hủy bỏ vào phút chót do chi phí quá lớn mà không hiệu quả.
– Ồ.

Bình đột nhiên nghĩ ra được điều gì đó.

– Em nghe nói người Nhật làm gì cũng rất chu toàn đúng không nhỉ?
– Có thể nói là như vậy, họ không cẩu thả như chúng ta.
– Quá trình hợp nhất đã tiến hành gần xong… nếu họ không định sa thải toàn bộ nhân sự cũ của Tenshi thì nhất định họ đã phải đào tạo những người này cẩn thận để họ có thể tiếp nhận quy trình sản xuất mới. Những người đó bây giờ ở đâu?
– Không rõ. Chắc là sẽ sớm bị sa thải nếu không tìm được người mua.

Bình nhổm người lên:

– Anh Thắng, anh có danh sách những người lao động của công ty này không?
– Làm sao có được, chỉ có chủ doanh nghiệp mới có.
– Được rồi. Bây giờ mới mười hai giờ trưa. Hãy sắp xếp cho em đi thăm Mitsubishi Tenshi vào chiều nay. Em muốn gặp ban lãnh đạo của công ty này.

Chương trước Chương tiếp