Tột đỉnh giàu sang

Chương 32



Phần 32: NGƯỜI TÌNH TÓC BẠC

Bà Xuân không dám dùng chung khăn tắm với chủ, nên lúc bước ra trên người bà vẫn còn ướt. Những giọt nước lấm tấm bám trên da mặt, ngực, bụng và đùi. Bà dùng một tay che ngực, tay còn lại che bướm.

Bình những muốn lao ngay tới, vật bà Xuân ra đất và địt bà một cách tàn bạo. Nhưng nó biết rằng bà Thảo bên cạnh đang quan sát từng cử chỉ của mình, nên vẫn cố hết sức để giữ bình tĩnh.

Nó nói một cách dịu dàng:

– Em lại đây.

Bà Xuân líu ríu bước những bước nhỏ đến trước mặt hai người.

Bình nhỏm dậy, dùng một cái khăn mềm lau người cho bà Xuân.

Chiếc khăn lướt đến đâu, người bà Xuân co rúm đến đó.

Da bà Xuân đen, dầy, chắc khỏe. Bà thấp, chỉ cao chừng mét năm mươi nên so với Bình chả khác gì con nít.

Bình nâng cằm bà lên, ngắm nghía.

Bà Xuân không xấu, nhưng đã có dấu hiệu tuổi già.

Trên đầu bà có nhiều sợi tóc bạc, đuôi mắt đã nhăn nheo, được cái hàm răng vẫn còn rất chắc khỏe, trắng bóng, không thiếu chiếc nào.

Bình nhìn xuống ngực bà, tim bất giác đập loạn.

Ngực của bà Xuân thế mà lại rất đẹp. Bầu ngực căng tròn, núm vú thâm, kích thước vừa phải chứ không to quá.

Trong mắt Bình, dạng gái già và quê như bà Xuân là món ăn một lần, hoặc thỉnh thoảng dùng để đổi vị, chứ không làm món chính được, thậm chí còn không đủ tư cách làm món phụ.

Nhưng sau bốn ngày làm tình không ngừng nghỉ với bà Thảo, Xuân đến như một luồng gió mới mát lành.

– Em tên gì?
– Xuân.
– Anh hỏi tên đầy đủ của em.
– Phan Thị Thanh Xuân.
– Một cái tên rất đẹp. Là bố hay mẹ đặt?
– Là ông của em đặt.

Bình hỏi bà Xuân như thể nó mới là U50 còn bà là một cô gái nhỏ chứ không phải ngược lại.

Nó có sở thích kỳ dị được đứng ở vị thế cao hơn những người phụ nữ hơn tuổi nó. Điều này mang lại cho Bình sự hưng phấn cực độ.

Bà Xuân là người nhiều tuổi nhất mà nó từng làm tình cho đến nay. Chỉ riêng ý nghĩ đấy đã khiến nó kích thích không sao chịu nổi.

– Em đã quan hệ tình dục bao giờ chưa?

Bà Xuân e thẹn gật đầu.

– Cách đây bao lâu rồi?
– Từ hồi em ba mươi tuổi.
– Và bây giờ em đã bốn mươi tám, nghĩa là cách đây mười tám năm. Trong mười tám năm qua em chưa từng ngủ với ai?
– Vâng.
– Cũng chưa ai đặt tay lên người em? Anh là người đầu tiên?
– Vâng.
– Người làm tình với em là ai?
– Một người cùng làng.
– Anh ta đâu rồi?
– Đi đãi vàng, hình như chết rồi.
– Thật tiếc. Anh ta với em đã làm bao nhiêu lần?
– Một lần.

Bình hít một hơi thở sâu:

– Em về danh nghĩa không phải là gái trinh, nhưng trên thực tế cũng chẳng khác gì gái trinh.
– Vâng.
– Em đang có cảm xúc như thế nào?

Bà Thảo sốt ruột nói:

– Cứ hỏi mãi thế.

Bình quay lại, cười:

– Anh muốn tìm hiểu mọi thông tin về con mồi trước khi ăn thịt nó.

Nó quay về phía bà Xuân, tiếp tục vặn hỏi:

– Em đang có cảm xúc thế nào?
– Em không biết nữa. – Rồi bà tiếp câu sau rất nhanh. – Em thấy xấu hổ.
– Vì sao em lại thấy xấu hổ?
– Vì em xấu.
– Em đâu có xấu.

Bình cầm tay bà Xuân đang che ngực, bỏ ra.

– Ngực của em rất đẹp.
– Anh chỉ nói vậy thôi.
– Đó là sự thật. Em có một bầu ngực tuyệt đẹp. Tí nữa anh sẽ mút nó và đặt con chim của anh vào khe ngực của em. Em có thích như vậy không?

Bà Xuân cúi gằm mặt:

– Anh làm gì, em chịu vậy.
– Nghĩa là em thích.

Bình lại gỡ bàn tay của bà Xuân đang che bướm ra, thở dài.

Vẫn là cái bướm như muôn vạn cái bướm trên đời, nhưng vì nó mới, nên nó mang theo ma lực khủng bố.

Nó tự thấy mình giống như người thám hiểm hang động, về cơ bản đã biết trong hang có gì rồi, mà lòng vẫn xốn xang.

– Em cầm chim anh đi.

Bà Xuân vẫn đứng yên tại chỗ, không hề cử động.

Bình cầm tay bà Xuân, đặt vào chim mình.

Chim nó nóng giãy lên, căng cứng như thanh sắt vừa đem từ trong lò nung ra.

– Chim anh nóng quá.
– Bởi vì nó thích em đấy.
– Cứ thích ai là nó nóng vậy à anh?
– Ừ, nóng và cứng. Em có thấy nó cứng không?
– Cứng lắm. – Bà chép miệng. – Cho vào chắc đau lắm.
– Sẽ khá đau đấy, nhưng qua cơn đau đầu tiên thì sướng lắm.
– Em cũng nghĩ vậy. Em đã thấy chị Thảo…

Bà Xuân bỏ ngang câu nói. Bà Thảo quát:

– Sao nào? Mày nói hết câu đi.

Bà Xuân không dám nói tiếp, Bình cười, nói thay:

– Em ấy đã thấy em sướng như thế nào, nên thèm, phải không?

Bà Xuân khẽ gật đầu. Bình ra lệnh:

– Mút chim cho anh.

Bà Xuân quỳ xuống, mút chim cho Bình.

Thật không ngờ bà Xuân lại mút nhiệt tình như vậy. Cứ như thể bà ta sợ nếu không mút nhanh thì Bình sẽ không cho mút nữa.

Theo mỗi cử động, bầu ngực lại rung lên đầy khiêu khích.

Bình cầm vú bà, nắn bóp dữ dội.

Mái tóc bạc của bà Xuân rũ ra, phủ xuống mặt.

Bình đứng dậy, dùng hai tay cố định đầu của bà Xuân, thông qua cử động phần hông mà ấn con chim vào sâu trong mồm bà, sau đó rút ra theo một nhịp đều đặn.

Cái này người ta gọi là địt vào mồm.

Bà Xuân không phản kháng mà nhẫn nhục chịu đựng.

Bình nhấc bổng thân hình nhỏ bé của bà Xuân lên, ném xuống giường.

Bà Thảo quát:

– Không được cho con ở này nằm lên giường của tôi.

Bình nháy mắt với bà Xuân:

– Chủ em không cho kìa. Mình làm tình ở dưới sàn được không?

Bà Xuân nhìn nó bằng ánh mắt say đắm, giọng thổn thức:

– Ở đâu cũng được ạ, miễn là anh thích.

Câu nói đó mang theo lực sát thương khủng khiếp. Bình suýt nữa thì xuất tinh tại chỗ, trong khi bà Thảo tức giận cực độ, hai mắt quắc lên như đèn pha ô tô.

Chương trước Chương tiếp