Tột đỉnh giàu sang
Chương 34
Một ngày kia, bà Thảo nói với Bình:
– Hôm nay là sinh nhật bảy mươi lăm tuổi của chồng em. Anh ăn mặc chỉnh tề, chúng ta sẽ đến dự lễ sinh nhật.
Bình ngạc nhiên hỏi lại:
– Tại sao em lại bảo anh đi? Em đã có chồng, còn chúng ta là nhân tình. Em không sợ người ta bàn tán hay sao?
– Những người có mặt trong bữa tiệc sinh nhật này đều là tay chân thân tín hoặc đối tác kinh doanh của em và chồng em. Những lần trước em đều dẫn bạn trai mình đến dự tiệc nên anh đừng ngại.
– Anh thực sự không hiểu được logic đằng sau chuyện này.
Bà Thảo giảng giải:
– Anh biết xã hội này phân chia thành các tầng lớp, đúng chứ? Người như anh trước đây thuộc về tầng lớp cùng đinh mạt hạng, trên anh là tầng lớp trung lưu, trên nữa là tầng lớp giàu có, trên nữa là siêu giàu.
Bình gật gù, hiểu ra rất nhanh:
– Như em là siêu giàu?
– Em và chồng em là những người thuộc tầng lớp siêu giàu. Tài sản của em độc lập với chồng, tiêu cả đời cũng không hết. Những người có mặt trong bữa tiệc hôm nay đều thuộc tầng lớp siêu giàu. Tầng lớp siêu giàu có lối sinh hoạt riêng, hoàn toàn khác so với người bình thường, bởi vì bọn em có điều kiện để theo đuổi các thú vui mà với người khác hoặc là quái dị hoặc là không thể thực hiện được.
– Như em là sưu tầm bồ trẻ?
– Đúng vậy. Mọi người trong vòng tròn giao tiếp của em đều biết điều đó, nhưng họ chỉ hiểu ngầm với nhau thôi chứ không công khai nói ra. Họ xem đó như một thú vui mang tính cá nhân, một trò giải trí tốn kém giống như sưu tầm đồ cổ hoặc tranh cổ. Chồng em cũng chấp nhận điều đó. Ông ấy đón tiếp các bạn trai của em một cách vui vẻ, đôi khi còn trêu đùa với họ.
– Thú vui của chồng em là gì?
– Kiếm tiền. Ông ấy giàu hơn em rất nhiều. Tài sản ban đầu của em là do ông ấy ban cho.
– Ông ấy cho em cái gì?
– Đất đai và kiến thức về đất đai. Như người ta hay nói, nó là công nghệ lõi. Thu nhập của em đến từ bất động sản. Em sở hữu cả dãy phố kinh doanh ở khu vực trung tâm thành phố này.
– Vậy ra khu phố sầm uất ấy đều thuộc về em. Thật khó tin.
– Và cả khu vui chơi giải trí trên núi nữa.
– Chúng cũng thuộc về em ư? Trời đất. Anh vẫn nhìn nó một cách thèm khát, nhưng giá vé đắt quá, anh không vào được.
Bà Thảo cười duyên dáng:
– Từ giờ anh sẽ được vào đó miễn phí. Em sẽ bảo Vân Anh đưa cho anh một vé vào cửa trọn đời.
– Cảm ơn em. Nhưng anh còn có bốn đứa em nữa.
– Vậy thì em sẽ cho chúng những chiếc vé có thời hạn năm năm.
– Tại sao lại là năm năm?
– Để nhắc nhở anh rằng anh không được bỏ em.
Bình ôm eo bà Thảo, âu yếm nói:
– Làm sao anh bỏ em được?
– Ai biết đâu đấy. Con trai các anh khó đoán lắm. Em sẽ già và xấu đi, trong khi gái trẻ thì đầy đường. Mà thôi, không nói chuyện này nữa. Anh mặc quần áo vào đi, tốt nhất là áo sơ mi và quần âu cho trang trọng và đứng tuổi. Ai hỏi anh bao nhiêu tuổi thì anh cứ nói mình hai mươi nhé. Họ không tin đâu, nhưng cứ để cho họ nghi ngờ.
Lúc Bình lên đồ rồi, bà Thảo gật gù, ánh mắt đầy tán thưởng:
– Anh của em đẹp trai lắm. Anh sẽ là ngôi sao sáng nhất bữa tiệc hôm nay.
Bữa tiệc mừng sinh nhật tuổi bảy mươi lăm của Trần Hữu Đức diễn ra tại khu nghỉ dưỡng của một khách sạn năm sao. Bữa tiệc tổ chức ngoài trời, bên cạnh một hồ nước, nhân viên khách sạn chen chúc phục vụ cho các quan khách.
Trần Hữu Đức năm nay bảy mươi lăm tuổi, già yếu đến nỗi phải ngồi xe lăn.
Tóc ông ta bạc trắng, gương mặt tràn ngập dấu ấn thời gian.
Lúc bà Thảo giới thiệu Bình là trợ lý mới của bà, ông Đức nháy mắt với nó, cười móm mém:
– Đừng ham mê công việc quá mà làm cả vào buổi đêm nhé. Hại sức lắm.
Bình cười gượng, trong khi bà Thảo làm như không nghe thấy cậu ấy:
– Anh vẫn uống thuốc đều chứ?
– Vẫn, nhưng bây giờ phải uống liều gấp ba lần mới có tác dụng.
– Ông bị bệnh gì ạ? – Bình hỏi.
– Bệnh mất trí, cháu ạ. Ta cần phải uống thuốc để giữ cho mình tỉnh táo.
– Ông cố gắng giữ gìn sức khỏe ạ.
Đó chỉ là một câu nói xã giao.
Một đoàn bốn người, bao gồm một người đàn ông dáng vẻ bình dị cùng hai người phụ nữ đứng tuổi và một cô gái rất trẻ đến chào ông Đức. Những người này nhìn bà Thảo với ánh mắt khinh ghét.
– Ai vậy? – Bình hỏi.
Bà Thảo đáp:
– Chị em Bích Thủy, Bích Ngọc, đều là con gái của Trần Hữu Đức.
– Con gái của ông ấy lớn vậy ư? Mà cũng đúng, ông ấy đã già thế rồi mà.
– Bích Thủy bằng tuổi em. Bích Ngọc kém em ba tuổi. Thủy đã lấy chồng là cái thằng đi bên cạnh nó ấy. Đứa bé gái kia là con của Thủy, tên là Lan Phương, mới mười lăm tuổi thôi. Ngọc là bà cô già quá lứa, cũng không có ý định lập gia đình.
– Mẹ của Thủy và Ngọc đâu?
– Bà ta bị tai nạn giao thông, chết cách đây mười lăm năm rồi. Sau khi bà ấy chết, Đức đã làm đám cưới với em.
Bình im lặng nhìn gia đình bên kia.
Họ đang cười đùa vui vẻ, nhưng không hiểu sao nó vẫn có cảm giác tất cả chỉ là một màn kịch giả tạo và gượng ép.
Ánh mắt của họ thỉnh thoảng liếc nhanh về bà Thảo. Trong ánh mắt ấy dường như chứa đựng cả nỗi sợ hãi không sao giải thích được.