Tột đỉnh giàu sang

Chương 57



Phần 57: CÚ ĐẦU TƯ TẤT TAY

Vân Anh ngồi tính toán một lúc rồi nói:

– Nếu bán hết cổ phiếu, cộng thêm với tiền gốc ban đầu của em, chúng ta sẽ có hai tỷ tám trăm bốn mươi hai triệu đồng. Giá cổ phiếu Vĩnh Lộc đang là một trăm hai mươi nghìn đồng một cổ phiếu. Nếu dồn hết tiền vào thời điểm này, ta sẽ mua được hai mươi ba nghìn sáu trăm tám mươi ba cổ phiếu.

Bình tỏ vẻ thất vọng:

– Không nhiều như anh tưởng. Đây là phi vụ lớn nhất trong năm nay mà ta chỉ có thể mua được từng đấy cổ phiếu thôi sao? Thậm chí còn chưa được năm mươi nghìn cổ nữa.
– Anh đừng quá tham lam. Giá cổ phiếu của Vĩnh Lộc đã tăng trong một năm liền và nhiều chuyên gia đang khuyến cáo đây là thời điểm tốt để bán ra, bởi chỉ số P/E của nó hiện quá cao.

Bình không biết chỉ số P/E là cái gì, nó chỉ đáp lại bằng một câu đơn giản:

– Nhưng ông Đức khuyên anh mua vào.
– Lời khuyên ấy liệu có chân thành không? Nhỡ ông ấy lừa anh thì sao?

Nghe Vân Anh nói vậy, Bình hơi giật mình.

Đúng vậy, nhỡ ông Đức lừa nó thì sao? Nếu ông ấy khuyên đểu thì nó sẽ mất trắng.

Tuy nhiên càng nghĩ, Bình càng cảm thấy điều đó không thể xảy ra được.

Người đàn ông già nua ấy đã giao hai con gái và cháu gái cho nó, sự thất bại của nó đồng nghĩa với việc gia đình của ông ta trở nên tan nát.

Bích Thủy và Bích Ngọc đều không thể sống thiếu nó. Lan Phương đã yêu nó bằng cả trái tim. Bình đã trở thành tương lai và niềm hy vọng của nhà Trần.

Nó tin rằng ông Đức nói thật.

– Đừng lo, ông ấy chắc chắn nhìn ra điều gì đó mà chúng ta chưa nhìn ra được. Cứ dồn tiền vào đi. Nhưng anh muốn đầu tư nhiều tiền hơn nữa. Có cách nào không em?

Vân Anh tư lự:

– Mất bao lâu thì hồi vốn hả anh?
– Đến đại hội là mình bán cổ phiếu. Tức là hơn hai tháng nữa thôi.
– Đại hội Đảng?
– Đại hội Đảng.
– Liên quan gì đến đại hội Đảng?
– Em đừng hỏi. Chuyện này em chưa cần biết sâu như vậy.
– Nếu hai tháng là hồi vốn thì em có thể thế chấp căn nhà của em và chiếc xe của em để vay ngân hàng. Ngôi nhà của em đang được định giá là bốn tỷ đồng. Chiếc xe này mới mua cách đây hai năm, chắc tầm khoảng bốn trăm triệu đồng. Tổng số tiền ta có sẽ là bảy tỷ hai trăm bốn mươi hai triệu đồng. Ta sẽ mua được sáu mươi nghìn ba trăm năm mươi cổ phiếu.

Bình nhìn Vân Anh, cảm động hỏi:

– Em thực sự muốn liều mạng cùng anh sao?

Vân Anh gật đầu:

– Em muốn.
– Em thật tốt với anh. Anh thấy mình may mắn biết mấy khi quen em.

Vân Anh mỉm cười. Cô thường chỉ biểu lộ tình cảm một cách kiềm chế như vậy thôi chứ không bao giờ tỏ ra cuồng nhiệt như người khác. Nhưng chẳng ai lại đối xử tốt với nó như cô cả.

Bình giơ tay lên thề:

– Anh thề rằng sau này khi đã giàu có thì anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn.
– Bây giờ em đã có gần như mọi thứ mà em muốn rồi.
– Gần như? Vậy còn thiếu gì nữa?
– Một người chồng để dẫn về ra mắt gia đình. Bố mẹ em ngày nào cũng dục em cưới chồng.

Bình vuốt tóc cô, ánh mắt chao đảo.

Nó thực sự đã có ý định cưới cô làm vợ. Nhưng sự xuất hiện của Lan Phương khiến mọi việc trở nên phức tạp. So sánh một cách công bằng thì cả hai đều đẹp và đều vô cùng hấp dẫn. Hình thể của cả hai đều hoàn hảo, các bộ phận đàn bà đều cực phẩm, nhất là bộ phận sinh dục mười phân vẹn mười. Vân Anh làm nhiều việc vì nó hơn, trong khi Lan Phương trẻ hơn cô tới mười tuổi và đến với nó khi vẫn còn trinh trắng.

Vân Anh thấy nó như vậy, biết nó đã có người khác, sắc mặt trở nên buồn bã:

– Em nói vậy thôi. Anh đừng để ý.

Bình vội vòng tay kéo sát Vân Anh vào lòng, hôn lên môi cô.

Vân Anh không phải là người phụ nữ hay hờn dỗi. Cô để yên cho nó âu yếm mình, chỉ bảo:

– Chỗ này đông người, đừng làm vậy.
– Mình đến khách sạn đi.
– Sao được? Chị Thảo sẽ biết. Em còn người tình nào khác ngoài anh?
– Con mụ già khốn kiếp ấy.

Quán Cây Sồi là một quán cà phê sang trọng và kín đáo, nhưng không có phòng riêng. Xung quanh Bình và Vân Anh lúc này có khá nhiều cặp đôi khác. Nhân viên cửa hàng thường xuyên qua lại trước mặt họ.

Bàn uống nước ở quán Cây Sồi cao và bệ chân khá lớn, che khuất tầm nhìn từ những người xung quanh.

Bình quan sát thấy trên đầu mình không có camera, liền nảy ra một ý tưởng liều lĩnh.

Nó kéo khóa quần, để lộ con chim hùng vĩ.

Vân Anh thấy nó làm vậy, giật bắn người. Còn chưa kịp phản ứng, đã bị nó kéo lại gần, đặt tay lên con chim của mình.

Hơi thở của Vân Anh trở nên dồn dập. Sắc mặt đỏ bừng. Chiếc kính cận xộc xệch.

Cô vuốt nhẹ con chim của Bình. Con chim vốn đã cương cứng, lúc ấy như muốn nổ tung.

Ngoài mặt Bình vẫn thản nhiên ngồi uống nước, ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Vân Anh vuốt một lúc, thấy không có ai để ý, liền vuốt mạnh hơn và nhanh hơn.

Bình rít lên một tiếng khe khẽ.

Đây là lần đầu tiên hai người quan hệ tình dục ngoài trời. Cảm xúc thật cuồng loạn.

Hai người làm như vậy trong ba mươi phút.

Trời đã tối, quán càng lúc càng đông. Nhiều khách hàng vô tư, đứng cách bàn hai người chỉ một mét mà không nhận ra điểm khác thường.

Bình thích trò này, nhưng nó sớm không trụ lâu hơn được.

Bối cảnh quá kích thích, sức ép tâm lý lên người nam rất lớn, ngay cả Bình là thiên tài tình dục cũng phải chịu thua.

Nó kéo khóa quần, thanh toán tiền rồi cùng Vân Anh ra xe ô tô.

Bước chân của Vân Anh líu ríu, gợi nhớ đến ngày đầu tiên hai người làm tình với nhau.

Bình ngồi ghế lái. Vân Anh ngồi ghế sau, chờ đợi sẵn sàng.

Ở gần đó có cung đường vắng. Bình đỗ xe bên đường, để chế độ dừng xe tạm thời, sau đó chui xuống hàng ghế phía sau, nhào lên người Vân Anh lúc đó đã cởi hết quần áo. Nó ngấu nghiến cơ thể trắng trẻo không tỳ vết của cô, dồn toàn bộ sức lực nam nhi vào những cú húc hung bạo làm cơ thể của Vân Anh bật tung lên.

Chiếc xe rung lắc một cách dữ dội.

Chỉ sau vài phút nó đã xuất tinh vào bên trong âm đạo của Vân Anh. Chân Vân Anh ướt sũng, dòng nước hòa quyện tinh dịch của Bình và nước sướng của cô chảy ướt đẫm hàng ghế sau.

Vân Anh thì thầm vào tai nó:

– Anh có muốn em đẻ con cho anh không?

Bình lắc đầu:

– Chưa phải lúc.
– Chúng mình làm thế này, lúc định giá xe sẽ mất thêm tiền đấy.
– Nếu thế có lẽ ta nên làm thêm lần nữa cho bõ công.

Vân Anh mỉm cười, bộ ngực nóng bỏng ưỡn lên cao làm Bình cảm thấy khó thở.

Vào lúc này nó đã quên bẵng Lan Phương, chỉ biết đến cơ thể tuyệt mỹ đang phơi ra trước mắt mà thôi.

Chương trước Chương tiếp