Tột đỉnh giàu sang
Chương 61
Lan béo vỗ vai Bình, đúng chất một thằng anh đang nói chuyện với thằng em.
– Mày không có điện thoại thì chịu khó đúng ở góc đường cũ chờ tao. Khi nào cần tao qua tìm mày. Tất nhiên trừ khi mày muốn tao gặp mày ở nhà mày.
Bình từ chối ngay:
– Thôi, để cháu ra ngoài. Cô đừng tìm đến nhà cháu làm gì.
– Nhớ nhé. Đừng để tao phải đi tìm. Chị tao không thích chờ đợi.
Bình vâng dạ lia lịa.
Lúc đi qua quầy tính tiền, Bình ngượng ngùng cúi gằm mặt, trong khi ông chủ nhà nghỉ vẫn giữ nguyên nét mặt thâm trầm, tối tăm như người đã chứng kiến quá nhiều mối tình ngang trái, hay nói đúng hơn là bệnh hoạn, đến nỗi ngay cả cảnh tượng một mụ đàn bà trung niên thô kệch như đàn ông cưỡng ép một thằng bé xinh trai vào trong nhà nghỉ cũng không làm cho thế giới của ông ta xao động chút nào.
Lan béo vứt Bình ở góc đường. Nó rảo bước về nhà, trong lòng hưng phấn tợn.
Nhà của Bình chỉ có một tầng, rộng đúng hai mươi mét vuông, bên trong không có giường, ghế, bàn tủ gì sất, chỉ có độc cái nền nhà trống trơn, mọi sinh hoạt của bảy con người đều diễn ra trên cái nền nhà ấy, kể cả việc ăn uống, ngủ nghỉ, hay học tập của lũ trẻ con.
Bình đã tận mắt chứng kiến cảnh bố mẹ nó lên cơn nứng và làm tình công khai giữa ban ngày trong nhà, trước mắt nó, con Thủy và con An, vào năm nó sáu tuổi, con Thủy bốn tuổi và con An mới một tuổi. Khi ấy nó còn quá nhỏ để hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nó đem chuyện này ra kể với bạn bè cùng khu và thế là cả ngõ đều biết chuyện. Một vài người thương tình giải thích cho nó việc ấy là xấu và tốt nhất nó đừng chứng kiến hay để em mình chứng kiến. Chuyện đó còn lặp lại vài lần cho đến khi nó bảy tuổi, ý thức xã hội phát triển đủ mạnh để bắt đầu biết dắt em chạy ra khỏi nhà mỗi khi mẹ nó, hoặc bố nó, nằm vật ra sàn nhà và kéo tay người kia.
Vào mỗi ngày như thế nó lại dẫn con Thủy lang bạt đến tối mịt mới về. An còn bé quá, đành để lại nhà. Nó nói dối con Thủy, bảo rằng bố mẹ đang mệt, đừng ở nhà mà làm phiền. Hai đấng phụ huynh tồi tệ chẳng những không thấy hổ thẹn mà còn tự hào vì có được thằng con khôn ngoan, kết quả là họ càng lúc càng hành xử một cách trắng trợn hơn, chẳng khác gì thú vật. Cho đến ngày Bình lên mười hai tuổi, sức vóc tràn trề trong cơ bắp, tính ương bướng nam nhi nổi lên mãnh liệt, thay vì bỏ chạy, nó xách từ ngoài sân vào một cây gậy bằng gỗ to bằng cổ tay và đập rất mạnh vào lưng ông bố khi ấy đang thụt ra thụt vào trên bụng mẹ nó khiến cho ông ta suýt nữa thì bị liệt vĩnh viễn.
Bình vứt cây gậy sang một bên, đôi mắt trừng lên dữ tợn:
– Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cảnh này một lần nữa.
Đó là lần cuối cùng ông Tuân và bà Hà dám quan hệ với nhau. Trong nhà đã có kẻ thống trị mới. Kẻ mà tuy mang tiếng là con trai họ nhưng họ chưa bỏ ra một ngày nào để dưỡng dục và cũng chưa hề hy sinh cho nó điều gì. Sự kiện này cũng chấm dứt những ngày bà Hà đẻ liên tùng tục như lợn nái. Bà không bao giờ mang thai lần nữa. Bà thường xuyên ra khỏi nhà và đi biền biệt, không rõ đi đâu, đôi khi nửa năm mới về nhà. Ông Tuân cũng chẳng xem đó là việc lớn vì ông ta xay xỉn suốt cả ngày.
Đó là một trong những lần hiếm hoi cơn giận của Bình trở nên mất kiểm soát. Bình thường nó rất trầm lặng và nền tính, người không biết dễ tưởng nó được giáo dục tử tế lắm. Nó thay mặt bố mẹ dạy em rất nghiêm khắc, đứa nào đi về mà nói bậy lập tức sẽ được ăn hai cái bạt tai vào hai bên má.
Hôm nay trở về, Bình ngạc nhiên khi thấy con Thủy ôm mặt thút thít khóc.
Nó hỏi một cách nhẹ nhàng:
– Chuyện gì?
Thủy ngẩng đầu lên đáp, mắt ngấn lệ:
– Từ mai em nghỉ học.
– Sao mà phải nghỉ học? Ai cho mày nghỉ học? Mày học giỏi nhất nhà. Năm sau vào cấp ba rồi, nói linh tinh gì thế?
– Em không có áo đồng phục. Hôm nay bị cô giáo hiệu trưởng mang ra phê bình trước toàn trường.
– Toàn trường. Toàn trường luôn?
Bình hiểu rất rõ chuyện áo đồng phục này. Đầu năm học các lớp đều yêu cầu may đồng phục mới. Bình thường chỉ một bộ, năm nay trường con Thủy dở dói, bắt chước các trường lớn vẽ ra đồng phục chia hai màu trắng đỏ, cộc tay và dài tay, áo sơ mi, áo phông và áo khoác. Tổng số tiền lên đến một triệu năm trăm nghìn đồng. Bốn đứa em là sáu triệu đồng. Tiền nhiều quá Bình không lo được. Kết quả là cả đám đều không có áo đồng phục.
Bọn trẻ nhỏ vừa ngây thơ, lại vừa mặt dày, bị giáo viên trì chiết cũng phớt lờ, nhưng con Thủy bản tính nhạy cảm, trước giờ bị người khác mắng một câu cũng nghĩ cả buổi. Hôm nay còn bị lôi lên phê bình trước toàn trường, chắc nhục quá chịu không nổi.
Bình nghe chuyện vừa tức vừa bối rối.
– Con mụ Ánh ấy thật quá quắt.
Ánh là tên bà hiệu trưởng.
– Anh nói bậy rồi. – Thủy chỉnh anh trai. – Không được hư thế, xấu lắm.
– Ừ, tao cáu quá không chịu được. Mày đừng buồn. Tao sẽ lo đồng phục cho mày.
– Anh lấy đâu ra tiền?
– Đây, tiền đây.
Bình móc túi lấy ra hai tờ năm trăm, khi ấy nó mới nhận ra vẫn chưa đủ tiền.
Thủy tròn mắt:
– Tiền anh lấy ở đâu về thế?
– Không phải việc của mày. Đợi mấy hôm nữa tao sẽ kiếm đủ tiền cho mày may đồng phục mới.
– Mấy hôm nữa là khi nào? Mai em không đi học nữa đâu.
Bình xạm mặt lại.
Nó đang chờ người phụ nữ kia liên lạc. Nhưng ai mà biết được khi nào bà ta mới liên lạc?
Lan béo bảo rằng bà ta đang đi công tác. Bình hiểu rằng một chuyến công tác có thể kéo dài nửa tháng, thậm chí còn lâu hơn. Con Thủy không chờ được nhiều vậy.