Trở về

Chương 158



Phần 158

Lăng Kiến Vi hẹn Triệu Ngu tại một câu lạc bộ tư nhân, mặc dù thường ngày hắn sẽ không tới những nơi này, nhưng đây quả thật an toàn hơn quán cà phê nhiều.

Vừa mới thấy cô bước vào, hắn liền vội vàng hỏi: “Em từ chức rồi?”

Triệu Ngu cũng không cảm thấy có gì bất ngờ: “Tần Ý nói cho anh sao?”

Chuyện cô từ chức cơ bản đều nằm trong dự tính của Tiết Trạm, còn Tiết Tử Ngang thì lại khiếp sợ đến nỗi suýt đã làm loạn, nếu Tiết Trạm không ngăn cản thì chỉ sợ hắn đã không khống chế được mà đi tìm Hứa Thừa Ngôn tính sổ.

Mà nhóm Tần Ý ngày nào cũng hóng hớt chuyện giữa Triệu Ngu và Tiết gia đều đã nhất trí rằng, hai chú cháu vẫn luôn tranh đấu vì Triệu Ngu, nhưng cuối cùng vẫn là tình thân quan trọng nhất, nên đã vứt bỏ cái chiến lợi phẩm • Triệu Ngu này đi.

Cô nghĩ tới lúc Tần Ý nói chuyện này cho Lăng Kiến Vi sẽ còn thêm mắm dặm muối một phen, khó trách vì sao hắn lại nóng nảy như vậy.

“Tiết Trạm… Không phải hắn đối xử rất tốt với em sao? Hắn có thể vì em mà đi tìm anh trai anh cơ mà.”

Triệu Ngu gật đầu: “Ừ, anh ấy rất tốt, việc em từ chức không liên quan đến anh ấy, chỉ là đi làm mệt mỏi quá nên em muốn nghỉ ngơi mà thôi.”

Nhìn thấy cô nói đến câu “Anh ấy rất tốt” còn có vẻ rất thâm tình, lại khiến Lăng Kiến Vi cười tự giễu: “Hắn có thể giúp em báo thù thì đương nhiên là rất tốt rồi.”

Nghe được cảm xúc khác thường trong giọng nói của hắn, Triệu Ngu cũng cười hỏi: “Lăng Kiến Vi, anh thích em sao?”

Ánh mắt hắn có hơi né tránh một lúc, nhưng rồi lại như đã quyết tâm điều gì, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Ừ, tôi thích em, từ lần đầu tiên gặp đã thích em, đến tận giờ tôi vẫn thích em như vậy, nếu em có lừa gạt hay lợi dụng tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”

Những lời này hoàn toàn không giống như sẽ từ miệng hắn nói ra, cô vốn nghĩ câu hỏi này sẽ làm hắn á khẩu, nhưng ngược lại đã làm Triệu Ngu nhất thời nghẹn lời.

Lăng Kiến Vi vẫn chỉ bình tĩnh nhìn cô: “Sau khi em mất tích, tôi vẫn luôn tìm em, tôi cũng từng tới hỏi thăm quê quán của em ở Ngô Thành, nhưng tôi không biết nhà em ở đâu nên cuối cùng không thể tìm được.”

Bình thường mà xảy ra thảm kịch nghiêm trọng như vậy, thì dù không tính là án mạng mà chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, chắc chắn tin tức cũng sẽ đưa tin, nhưng nhờ có Trang Diệc Tình xử lý, nên hắn và Trang Diệp tự nhiên rất khó điều tra ra được gì.

Nghĩ đến điều này, Triệu Ngu không khỏi cười nhạt.

Thấy bộ dáng này của cô, biết cô lại nhớ tới chuyện năm đó, Lăng Kiến Vi lập tức đi sang, ngồi xuống giữ chặt tay cô: “Đường Hi, những gì anh nói ngày đó đều là thật, sau này anh sẽ bảo vệ em.”

Hắn nói: “Anh hối hận, anh vẫn luôn hối hận, nếu lúc trước anh có thể nỗ lực thêm một chút, có lẽ anh đã sớm tìm được em, nếu lúc trước… nếu lúc trước anh không cố kỵ vì tình nghĩa huynh đệ mà cướp em khỏi tay Trang Diệp, thì có lẽ em đã không phải chịu nhiều đau khổ đến vậy.”

Đón lấy ánh mắt của cô, hắn lại cười tự giễu: “Anh biết, chắc anh sẽ không thể cướp em từ Trang Diệp.”

Triệu Ngu lắc đầu: “Anh rất tốt, nhưng em rất tiếc…”

Rút tay về khỏi lòng bàn tay hắn, cô vừa đứng dậy đã muốn đi ra ngoài: “Tôi không cần tình cảm của anh, cũng không cần anh bảo vệ, về sau anh đừng quấn lấy tôi nữa.”

Cô đã mang nợ quá nhiều người rồi, có lẽ, bớt được người nào thì tốt hơn người đó.

“Nhưng nếu anh cũng có thể giúp em báo thù thì sao?”

Giọng nói sau lưng vừa vang lên đã lập tức làm cô dừng chân lại.

Lăng Kiến Vi nhìn thẳng vào bóng lưng của cô: “Phòng làm việc của anh đã ký hợp đồng với Lan Tỉ, Lăng gia nhà anh… Tuy anh không thể làm chủ được, nhưng anh cũng có thể thử xem, tuy không bằng Tiết Trạm, nhưng ít nhất… Cũng có thể giúp em đả kích Trang gia.”

Triệu Ngu vốn không ôm hy vọng gì với Lăng gia, dù sao họ cũng là một tập đoàn lớn như vậy, thứ được coi trọng duy nhất chắc chắn chỉ có lợi ích, đến lúc đó nếu có thể thu lợi, bọn họ tự nhiên sẽ hành động. Nhưng nếu có nguy hiểm, bọn họ chắc chắn sẽ không nhúng tay vào.

Ngược lại, phòng làm việc của Lăng Kiến Vi lại có thể có chỗ hữu dụng, nhưng bây giờ cô vẫn chưa thể đánh giá được cái lợi ích này lớn đến đâu.

Thấy cô do dự, Lăng Kiến Vi lập tức mở điện thoại ra rồi đưa cho cô xem: “Đây là hợp đồng của anh và Lan Tỉ, còn có cả ý kiến của luật sư.”

Tuy cũng không phải là đòn chí mạng gì, nhưng cũng có thể coi như đổ dầu vào lửa.

Đặt điện thoại xuống, Triệu Ngu không khỏi nhẹ giọng cười: “Lăng Kiến Vi, anh giúp tôi đến vậy rốt cuộc là vì cái gì? Anh không biết cho dù là thế cũng sẽ không có kết quả gì sao?”

“Anh tự nguyện.”

Nhìn lại ánh mắt kiên định của hắn, Triệu Ngu đột nhiên có chút hoảng hốt.

Nếu giả thiết vừa rồi của hắn là thật, nếu năm đó là cô ở bên hắn, có phải sẽ không phát sinh tất cả những chuyện sau đó không?

Dù là Tiết gia hay Lăng gia, tuy đều đặt lợi ích lên đầu, nhưng ít nhất, Lăng gia cũng không có người như Trang Diệc Tình.

Vì sao người cô yêu lại cứ phải là Trang Diệp? Vì sao Trang Diệp lại có một người thân, một người chị như thế?

Cô không hận Trang Diệp, trước giờ cô cũng chưa từng trách Trang Diệp, nhưng tất cả mọi chuyện, thực sự đều bắt đầu từ hắn.

Rõ ràng bọn họ đều chỉ là hai người vô tội, nhưng đến cuối cùng lại phải gánh chịu hậu quả từ tội ác của người khác. Cô thì đã biến thành cái bộ dạng đáng sợ như bây giờ, vậy một Trang Diệp vẫn luôn phải điều trị tâm lý, liệu sẽ bị hủy hoại thành thế nào nữa?

“Đường Hi.” Nhìn bộ dáng ngẩn ra của cô, Lăng Kiến Vi lại lần nữa cầm tay cô, lo lắng nhìn, “Đường Hi?”

Triệu Ngu bỗng nhiên sực tỉnh, cô ngẩng đầu lên chớp chớp mắt, cười nói: “Trên tầng có phòng không?”

Lăng Kiến Vi nhất thời không hiểu: “Sao cơ?”

“Trên tầng có phòng không? Loại có giường đó.”

“Em muốn nghỉ…” Lời của hắn còn chưa dứt thì anh đã đụng phải ánh mắt ái muội của cô, hắn lập tức phản ứng lại, “Em… Em…”

“Đúng vậy.” Triệu Ngu cười gật đầu, “Tìm một phòng, để làm tình với tôi.”

Nghe được mấy chữ cuối cùng, Lăng Kiến Vi rõ ràng sợ tới mức sửng sốt, khuôn mặt nháy mắt dã đỏ bừng: “Anh… Cái này không phải thứ anh muốn.”

“Phải không?” Triệu Ngu tinh nghịch nhìn hắn chằm chằm, “Không muốn làm tôi, vậy sao anh lại hẹn tôi đến câu lạc bộ tư nhân làm gì?”

“Đó là vì anh sợ… Sợ người khác gặp được rồi phát hiện thân phận của em, không phải hiện tại em còn chưa thể để lộ danh tính của mình sao? Nơi này khá kín đáo nên anh mới… Không phải anh muốn…” Hắn thật sự không thể nói ra miệng những từ kế tiếp, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói, “Em có thể… Đừng nói ra hai chữ kia được không?”

“Hai chữ nào? Làm tình sao?” Triệu Ngu thấp giọng cười, cố ý khiêu khích hắn, “Vì sao thế? Hay anh sợ nghe xong thì mình sẽ cứng? Vậy hiện tại anh… Đã cứng rồi sao?”

Nói xong cô cũng làm bộ như muốn sờ vào đũng quần hắn, đã rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này hắn phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy ra xa, hoảng sợ nhìn lại cô.

Vẻ mặt này của hắn quả thật rất giống với cái ngày sau hôm sinh nhật năm đó, khi cô đè hắn xuống rồi chạm lên ngoài đồ lót mà nắn vuốt, làm hắn cũng nổi lên phản ứng sinh lý như thế.

Nhìn kỹ lại gương mặt chẳng lưu lại bao nhiêu dấu vết năm tháng kia, sao khi nhớ đến chuyện năm đó cô lại cảm thấy như đã cách xa hàng thế kỷ?

“Lăng Kiến Vi.” Triệu Ngu lẳng lặng nhìn hắn nhếch miệng cười, nước mắt cũng đồng thời chảy xuống, “Vậy sao năm đó anh không theo đuổi em? Nhỡ đâu… em thực… thực sự bị anh cướp mất thì sao?”

Chương trước Chương tiếp