Trở về
Chương 21
Hoa Xán là tập đoàn đứng trong Top 5 các tập đoàn quốc nội, ở Đông Á, Đông Nam Á, hay khu vực Bắc Mỹ đều có phân phối thị trường kinh doanh sỉ lẻ.
3 năm ở nước Mỹ này, Triệu Ngu chính là trợ lý của giám đốc Marketing khu vực Bắc Mỹ – Phó Thao.
Phó Thao bị gọi về nước, cô thân là một trợ lý được rất được khen ngợi, giờ xin đi theo trở về, tất nhiên sẽ không bị cự tuyệt.
Tổng bộ của Hoa Xán ở thành phố Đông Hải, đối với địa phương này, Triệu Ngu cũng không xa lạ, dù sao thì 4 năm sinh viên của cô cũng là trôi qua ở đây.
Sau khi Phó Thao về nước thì phụ trách toàn bộ lĩnh vực marketing ở khu vực phía Đông, trực tiếp đến làm trong tổng bộ, Triệu Ngu vì là nhậm chức ở nước ngoài, trước đó vẫn luôn trực thuộc quản lý của Phó Thao, hiện giờ vào tổng bộ, tuy vẫn là trợ lý của Phó Thao như cũ, nhưng lại lệ thuộc vào Ban quản lý nhân sự.
Trong ban có rất nhiều viên chức, tuy mặt ngoài thì luôn hài hòa, sau lưng lại không thể thiếu việc kéo bè kéo cánh, tranh đấu gay gắt, loại tình huống này, cũng chẳng khác là bao so với khi ở nước ngoài.
“Tôi nghe nói cô ta chỉ là một cô nhi, một nhân vật trợ lý nho nhỏ thì lấy tiền đâu ra để mua loại xe này?”
“Không phải có lời đồn cô ả có “quan hệ” với Phó tổng à? Cái xe mới này 8 phần là do Phó tổng cho rồi.”
“Vì tiền mà bò lên giường đàn ông, đúng là không biết xấu hổ.”
“Cũng không thể nói như vậy, nhỡ đâu người ta yêu đương thật thì sao? Dù sao Phó tổng cũng độc thân, nói không chừng ngày nào đó người ta lại leo lên thành Phó phu nhân đó.”
Nghe thấy mấy đồng nghiệp nghị luận, Triệu Ngu cũng chẳng sao cả mà cười cười, ôm văn kiện trong tay đi xuyên qua hành lang, gõ gõ cửa văn phòng Phó Thao.
Phó Thao đang ở bên trong một mình tra xét báo cáo, nghe cô báo cáo xong công tác, lại thấy sắc mặt của cô không được tốt lắm, bèn hỏi: “Thân thể không thoải mái sao?”
Triệu Ngu nở nụ cười: “Mỗi tháng sẽ luôn có mấy ngày trạng thái không tốt lắm như vậy, Phó tổng yên tâm, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến công tác.”
“Nếu không chịu nổi thì có thể trở về nghỉ ngơi, hôm nay cũng không có việc gì quan trọng.”
“Đa tạ Phó tổng, tôi không sao, ngài còn có yêu cầu làm gì, cứ việc phân phó.”
Phó Thao quả là một cấp trên rất tốt, không chỉ là tốt đối với Triệu Ngu, mà đối đãi với những cấp dưới khác, hắn cũng đều quan tâm thân thiện.
Nhưng Triệu Ngu biết, đối với Phó Thao, cô có điểm đặc biệt hơn.
Chỉ cần cô đồng ý, quả thực sẽ có xác suất rất lớn xảy ra chuyện như những người kia bàn tán sau lưng, trở thành một Phó phu nhân.
Bình tĩnh suy xét, trừ bỏ tuổi hơi lớn một chút, lại là ly dị rồi gà trống nuôi con, Phó Thao gần như có thể xem như một người đàn ông hoàn mỹ, năng lực công tác giỏi, đối nhân xử thế ôn hòa, dáng người tướng mạo đều không tồi, rất có khí chất lẫn mị lực.
Lấy được người đàn ông như vậy làm chồng, khẳng định không hề kém cỏi.
Đáng tiếc…
Triệu Ngu ngước mắt, yên lặng nhìn vào một chuỗi số đang không ngừng nhảy lên trên màn hình thang máy, nhìn lên những tầng lầu mà cô vẫn chưa có tư cách để đi lên kia.
Nơi này của Phó Thao, còn chưa đủ cao.
Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đi giày da từ bên trong đi ra.
Triệu Ngu lui sang một bên né tránh, mặt không đổi sắc chào một tiếng “Tiết tổng”.
Người đàn ông gật gật đầu, tùy ý liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt còn chưa dừng trên mặt cô quá lâu, đã trực tiếp cất bước đi về hướng văn phòng của Phó Thao.
Nhưng thật ra nữ thư ký đi theo sau người đàn ông kia lại nhìn Triệu Ngu còn nhiều hơn, lộ ra một nụ cười như có như không đầy ý tứ.
Đi thang máy tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Triệu Ngu mới lấy điện thoại di động ra, mở ra tư liệu trước đó cô đã nhờ người điều tra.
Tiết Tử Ngang, 25 tuổi, cháu trai của CEO kiêm chủ tịch tập đoàn Hoa Xán – Tiết Viễn Dương, Giám đốc marketing của tập đoàn, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của Phó Thao.
Tên này vốn có tiếng là một công tử đào hoa, thứ không thiếu nhất bên người hắn chính là mỹ nữ, dù cho Triệu Ngu có tự tin, nhưng cũng biết bản thân tuyệt đối còn chưa đẹp đến mức có thể làm người ta mới nhìn một cái đã không thể quên được.
Điểm mấu chốt nhất chính là, cô ở cùng một công ty với Tiết Tử Ngang, tên này tuy rằng bên ngoài nổi tiếng lả lơi ong bướm, nhưng lại không dễ dàng ăn cỏ gần hang, trước mắt mà nói, hoàn cảnh của cô hiện tại khá xấu.
Một cái Tiết Tử Ngang đã không dễ dàng thu phục, huống chi, cô còn có những mục tiêu lớn hơn nữa.
Nghiệp vụ của tập đoàn Hoa Xán tổng cộng chia thành 2 mảng, Hoa Xí phụ trách các hạng mục đầu tư, tổng giám đốc là Lưu Linh – mẹ của Tiết Tử Ngang, Hoa Kim chuyên kinh doanh châu báu trang sức, vị tổng giám đốc mảng này kiêm phó chủ tịch tập đoàn, là chú của Tiết Tử Ngang – Tiết Trạm.
Cha của Tiết Tử Ngang tuy là con trai trưởng của Tiết gia, nhưng đã sớm bệnh nặng qua đời, cháu đích tôn Tiết Tử Ngang lại chẳng để tâm lo cho sự nghiệp, người trong tương lai có thể tiếp nhận chức vụ chủ tịch, cũng chỉ có thể là Tiết Trạm.
Người đàn ông trên ảnh chụp ngũ quan tuấn lãng, ánh mắt sắc bén, so với Tiết Tử Ngang, vị Tiết phó chủ tịch* này rõ ràng thành thục hơn nhiều, cũng càng có khí thế của một vị lãnh đạo tập đoàn hơn.
Nghiêm túc đọc tư liệu thêm một lần nữa, Triệu Ngu tắt di động, khởi động xe rời đi.
Sau khi dựa theo phân phó đi gặp khách thay cho Phó Thao thì cũng đã sắp tới giờ tan tầm, Triệu Ngu không cần quay về công ty chấm công nữa, liền hẹn người ở một quán cà phê gần đó để bàn việc tư.
Người tới gặp cô là một quản lý nhân sự của một công ty bảo hiểm nhỏ – Trịnh Việt.
Trịnh Việt mang đến mấy bản hợp đồng, chờ cô cẩn thận đọc xong mới hỏi: “Cô xem có được không?”
“Chỉ cần không bị tra ra là được.”
“Cô yên tâm, hợp đồng là thật, những người nên đánh tiếng tôi cũng đã có lời rồi, loại chuyện tốt này sẽ không ai đi tiết lộ ra làm gì.”
Triệu Ngu đưa chi phiếu đã chuẩn bị sẵn cho hắn: “300 Vạn là tiền bồi thường bảo hiểm, còn lại là cho anh hết chỗ còn dư, tôi chỉ có một yêu cầu.”
“Tôi hiểu, cô cứ yên tâm, tuyệt đối không có khả năng bị tìm ra, tôi đã chuyển tiền thông qua một công ty con, đối phương nhất định sẽ không phát hiện được vấn đề.”
Trịnh Việt đi đã lâu rồi, Triệu Ngu mới đứng dậy rời đi.
Xe của cô đỗ ngay bên ngoài quán cà phê, là một chiếc SUV 20 vạn, căn bản cũng chẳng được coi là xe sang gì cả.
Nhưng đối với một người không thân không thích như cô, một mình sinh sống ở một đô thị loại 1, lại chỉ dựa vào mấy đồng tiền lương của một trợ lý bình thường nhỏ bé, có thể mua được xe như vậy đã là chuyện không có khả năng.
Cho nên mới có những lời đồn đãi vớ vẩn như vậy truyền ra, mới có người cảm thấy quan hệ của cô cùng Phó Thao không bình thường, rồi đi đến kết luận cô đang tiêu tiền của Phó Thao.
Cô đương nhiên sẽ không tức giận, tuy rằng đối tượng đã bị những người đó nghĩ sai, nhưng tiền này của cô, xác thực là dựa vào chuyện được người bao dưỡng mà có.
Cô đã vốn không phải thứ đàn bà chính chuyên gì, nên cũng chẳng cần phải lập đền thờ trong trắng gì cho cam.
Mới vừa chuyển xe từ bãi đỗ ra, di động cô đã vang lên.
Người gọi điện thoại cho cô, là Thôi phó giám đốc của phòng nhân sự, cấp trên trực tiếp của cô.
“Triệu Ngu, cô đang ở đâu? Có thể về công ty luôn không?”
“Khoảng nửa giờ nữa mới có thể về đến, Thôi giám đốc, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Có người nặc danh tố cáo cô cùng Phó tổng giám đốc Phó Thao có quan hệ không minh bạch, lợi dụng loại quan hệ này để cạnh tranh không lành mạnh, người của phòng hành chính và bộ phận nhân sự đang điều tra, Tiết tổng Tiết Tử Ngang cũng đang ở đây, cô mau về một chuyến đi.”
Triệu Ngu nở nụ cười, bình thản cúp điện thoại.
Đầu tuần vừa rồi, tập đoàn tự dưng nhảy ra thêm một vị Phó giám đốc, sau khi có tuyên bố xong, lại đến lượt Phó Thao đề cử cô, mà kết quả bài khảo hạch bước đầu của cô cũng có thành tích không tồi.
Kết hợp với những lời đồn đãi vớ vẩn của cô cùng Phó Thao, việc có người đi tố cáo loại sự tình này cũng là chuyện đương nhiên.
Trên thực tế, người có quan hệ không chính đáng trong công ty cũng rất nhiều, nhưng công ty chỉ xem trong năng lực làm việc cùng công trạng, căn bản sẽ không đi quản đến đời sống cá nhân của nhân viên.
Đặc biệt lại là dạng phó giám đốc marketing có nhiều công trạng với công ty như Phó Thao, dù hắn có thật sự muốn vì một trợ lý nho nhỏ mà chơi quy tắc ngầm gì, các lãnh đạo cao tầng của công ty cũng sẽ chỉ mở một mắt, nhắm một mắt làm ngơ.
Cho nên Triệu Ngu biết rõ, cái gọi là điều tra, bất quá chỉ là căn cứ vào cơ chế khiếu nại của công ty để làm cho có lệ mà thôi.
Nhưng dù tính là làm cho có lệ, vở kịch này đã diễn ra, thì cũng phải diễn cho thật tròn vai.