Trở về
Chương 38
“Chỉ có một người yên lặng cô đơn, vì sao chúng ta lại gặp nhau, vì sao khoảng cách giữa hai ta lại càng gần, không mong rằng anh sẽ yêu em, cho em thêm một nụ cười, anh chỉ là một người khách qua đường, đi ngang qua thế giới của em… Em chỉ là người bạn, giúp anh đi qua đau thương khổ sở, khi đếm từng ngày trong tịch mịch, nhưng anh đã mất mát nhiều như vậy, anh muốn gì hãy nói đi, chỉ cần rằng em có, ký ức chồng chất giữa hai ta, em vẫn luôn đều nhớ rõ…”
Ca khúc tràn ngập ưu thương cùng bất lực, được cất lên từ giọng ca trầm khàn của ca sĩ, trong nền nhạc vui vẻ của quán bar, ngược lại có vẻ càng thêm bi thương.
Ca sĩ này hát cũng đúng lúc quá đi?
Ngước mắt nhìn Kỷ Tùy cúi đầu trầm mặc ngồi đối diện, Triệu Ngu uống một hơi cạn sạch ly rượu còn thừa, hỏi: “Anh có từng yêu ai chưa?”
Kỷ Tùy gật đầu.
“Cô ấy không thích anh sao?”
Kỷ Tùy lắc đầu.
Triệu Ngu cười: “Vậy sao anh còn thích cô ấy?”
Kỷ Tùy cũng cười: “Ai mà biết được?”
Một lần nữa tự rót đầy chén rượu của mình, chậm rãi nhấp thêm hai ngụm, hắn mới nói tiếp: “Có lẽ, bởi vì cô ấy đã đến vào thời điểm tôi cô đơn nhất, cô ấy cũng là người đầu tiên đến gần tôi, sự ấm áp mà cô ấy mang đến, đã quá khó để quên nổi.”
Triệu Ngu nhìn chằm chằm vào hắn, trầm mặc vài giây, lại bỗng bật cười: “Đúng vậy, người đang trong thời điểm cô độc tuyệt vọng, rất dễ dàng nhất dâng hết tâm can cho người khác, đáng tiếc, anh dâng cả trái tim đi, nhưng người ta chưa chắc đã muốn. Cho nên, tất cả tại anh tùy tiện hết, a, không phải “anh ấy”, là tôi, tôi, tùy tiện.”
Thấy cô lại tự cười, tự mắng mình, xong lại trực tiếp cầm chai rượu lên muốn đưa lên miệng, Kỷ Tùy vội vàng vươn tay ra cầm lấy bình rượu: “Tôi đã uống với cô, có thể đi được rồi.”
Triệu Ngu lắc đầu: “Không được, anh còn chưa say cơ mà, tiếp tục uống cho tôi.”
“Tôi say thì ai đưa cô về? Cô là con gái, uống say không an toàn đâu.”
“Không an toàn thì không an toàn, dù sao cũng chẳng có ai để ý.” Triệu Ngu không buông tay, ngược lại còn cầm bình rượu thật chặt, ủy khuất ba ba nhìn Kỷ Tùy, “Đến anh cũng bắt nạt tôi có phải không? Tôi chẳng có gì có, hiện tại cũng chỉ có mỗi rượu, thế mà anh cũng không cho tôi uống, sao một đám mấy người đều chỉ biết bắt nạt tôi thế?”
Thấy cô đã sắp nước mắt lưng tròng, Kỷ Tùy nhất thời không biết nói gì, chỉ đành từ từ buông lỏng tay, mặc cho cô uống đủ thì thôi.
Chờ khi đã quét sạch tất cả mớ rượu trên bàn, cô lại lại gọi bartender tới yêu cầu thêm rượu, Kỷ Tùy không dám ngăn cản, chỉ có thể chờ sau khi bartender rời đi thì lặng lẽ theo sau, báo hủy tất cả đơn cô gọi.
Đợi cả nửa ngày cũng không chờ thấy rượu được đưa tới, Triệu Ngu còn trách móc mấy câu, đứng dậy lảo đảo đi toilet.
Thấy cô bước đi loạng choạng, vẻ mặt mờ mịt, Kỷ Tùy không yên tâm, chỉ có thể đi theo, đứng ở bên ngoài lối đi toilet chờ cô.
Quả nhiên, chờ khi cô ra, một gã say mới từ WC nam đi ra đã quấn lấy cô, ý đồ muốn nhân cơ hội sàm sỡ.
Kỷ Tùy nhanh chân bước lên nghênh đón, cánh tay dài duỗi ra ngăn trước người Triệu Ngu, ánh mắt sắc như dao đảo qua trên mặt gã đàn ông kia.
Hắn mà nghiêm túc lên, ngũ quan kiên nghị cứng rắn kia quả thực dễ dàng làm người ta cảm thấy khí thế bức người, gã say bị hắn dọa sợ tới mức rùng mình, không nói một lời đã lủi đi.
“Không sao chứ?”
Đón nhận ánh mắt quan tâm của hắn, Triệu Ngu lại bắt đầu khanh khách cười: “Hắn còn hẹn tôi đi thuê phòng cơ đấy.”
Kỷ Tùy còn chưa kịp mở miệng, đã lại nghe cô cười nói: “Tôi mới không muốn đi thuê phòng với tên xấu trai như hắn đâu, có muốn thuê phòng, cũng phải thuê cùng người đẹp trai như anh chứ, có đúng không?”
Kỷ Tùy sửng sốt mất một lúc, thấy cô đã say đến độ sắp không đứng vững, chỉ có thể đưa tay ra đỡ lấy cánh tay của cô: “Để tôi đưa cô về.”
“Tôi không cần, rượu của tôi còn chưa uống xong đâu.”
“Đã uống xong rồi, không còn nữa.”
“Vừa gọi rồi cơ mà, vừa rồi tôi… Có phải đã gọi không nhỉ?”
“Không còn, quán bar hết rượu rồi.”
“Sao lại hết rượu được?”
Giày vò cả nửa ngày, Triệu Ngu rốt cuộc cũng bị hắn nửa lừa nửa dỗ dành lôi ra khỏi quán bar. Bởi vì hắn cũng đã uống rượu, nên chỉ có thể gọi xe đón, hắn cũng ngồi ở ghế sau để tiện chiếu cố Triệu Ngu.
Sau khi lên xe, Triệu Ngu thật ra yên tĩnh hơn nhiều, cũng không hề la hét muốn uống rượu. Không bao lâu sau, đã dựa vào chỗ ngồi nặng nề ngủ.
Trên đường có một giao lộ cần phải đánh xe quay lại, tài xế vào cua hơi gấp, làm thân mình Triệu Ngu nhoáng lên, trực tiếp dựa vào vai Kỷ Tùy.
Thân mình Kỷ Tùy cứng đờ, hắn nắm lấy cánh tay cô nhẹ nhàng đẩy người sang bên cạnh, đáng tiếc lại không thể đẩy ra, hắn lại không dám dùng quá nhiều sức, chỉ đành phải từ bỏ.
Trên người cô chỉ mặc một bộ váy mỏng manh, Kỷ Tùy do dự một chút, đưa tay ra sau cởi áo khoác xuống đắp thêm cho Triệu Ngu.
Khẽ nói mớ mấy câu, cô giống như theo bản năng muốn tìm chút ấm áp, ôm lấy cánh tay Kỷ Tùy nhích lại gần, bộ ngực đầy đặn như có như không cọ qua cánh tay hắn.
Kỷ Tùy thử cố gắng tránh ra mà không được, chỉ có thể cứng đờ ngồi im, không dám lộn xộn tí nào nữa.
Chờ xe tới bên ngoài khu chung cư của cô, Kỷ Tùy mới đẩy vai cô, khẽ gọi: “Triệu Ngu.”
Triệu Ngu không hề phản ứng, vẫn chỉ ôm cánh tay, gối vai lên hắn, ngủ ngon lành.
“Triệu Ngu, tỉnh tỉnh, đến nhà cô rồi, nói cho tôi biết cô ở tầng mấy, tôi đưa cô đi lên.”
Bị hắn dùng thêm lực đẩy mấy cái, Triệu Ngu chỉ có thể gian nan mở mắt ra, nhập nhèm buồn ngủ nhìn lại hắn: “Làm gì vậy?”
Giọng nói rõ ràng ngái ngủ như mới rời giường, lại cũng như đang làm nũng.
“Cô ở tầng mấy phòng bao nhiêu? Tôi đưa cô đi lên.”
“Tầng Một trăm… 28.”
Kỷ Tùy: “…”
Cái tòa nhà này thấy cũng chỉ hơn bốn mươi tầng mà thôi.
Hắn nhẫn nại hỏi lại một lần: “Cô ở tầng mấy?”
Triệu Ngu cười cười chỉ trỏ: “Tầng ba.”
Kỷ Tùy còn chưa biết làm thế nào để chứng thực thật giả, tài xế phía trước đã cười nói: “Cô gái này chắc say khướt rồi, khu chung cư này tôi đã tới vài lần, dưới tầng 3 đều không có người ở đâu, tốt nhất là cậu mang cô ấy về nhà mình đi.”
Kỷ Tùy dở khóc dở cười: “Triệu Ngu, cô cẩn thận ngẫm lại xem, rốt cuộc cô ở tầng mấy?”
“Tôi ở tại…” Triệu Ngu nghiêm túc nghĩ nghĩ, đột nhiên cười hì hì với hắn, “Nơi hoàng thổ cao sơn đó.”
“Phụt!” Tài xế đã không nhịn được bật cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Cậu còn hỏi như vậy nữa, lát nữa là cô nàng lại nói mình đang ở cao nguyên Thanh Tạng mất. Tôi thấy cậu cũng không giống người xấu, vẫn nên mang cô ấy về nhà đi, hoặc là tìm một khách sạn gần đây cho người ta ở. Có điều con gái đã say thành như vậy, lại còn xinh đẹp ăn mặc mỏng manh như thế, có thả người ta ở khách sạn cũng không an toàn lắm đâu.”
Kỷ Tùy suy tư trong chốc lát, cuối cùng chỉ có thể báo ra một địa chỉ khác cho tài xế.
Chung cư hắn đang ở cách chỗ của Triệu Ngu không quá xa, đi chừng hai mươi phút là đến.
Khi kéo cô từ trên xe xuống, bị gió lạnh từ hầm đỗ xe thổi lên, cô nhất thời hắt xì một cái, cả người đều rụt vào lòng hắn.
Kỷ Tùy vội vàng lấy áo khoác rơi trên xe ra phủ thêm cho cô, đỡ cô chậm rãi đi về hướng thang máy.
Hoặc nói chính xác hơn, là nửa ôm nửa kéo mà nhích về phía thang máy.
Vất vả lắm mới đưa được người vào phòng ngủ cho khách, Kỷ Tùy vừa mới đỡ cô nằm lên giường xong, hai tay cô lại mở ra, gắt gao ôm lấy cổ hắn: “Ngủ cùng em.”
“Triệu Ngu…”
“Anh ngủ cùng em được không.” Toàn bộ thân mình của cô đều đang dán lên hắn, vặn vẹo tới lui trong lòng ngực Kỷ Tùy, “Đừng bỏ em đi, anh ngủ cùng em được không? Tiết Tử Ngang…”
Kỷ Tùy chợt sững sờ: “Bạn trai của cô là Tiết Tử Ngang?”
Trước đó hắn chỉ biết cô có bạn trai, ngẫu nhiên còn thấy cô trong lúc vô tình nhắc tới, lại được biết người bạn trai kia của cô đều đều rất ưu tú trên đủ mọi phương diện, làm cô luôn thấy rất tự ti, cảm thấy mình không xứng với hắn.
Tối qua ở bãi đỗ xe trong khách sạn, tuy rằng hắn nhìn thấy bên cạnh ghế lái của cô có người, nhưng cũng không thấy rõ là ai. Có điều, có thế nào hắn cũng không thể ngờ, hóa ra lại là Tiết Tử Ngang.
Nhìn lại cô gái mê mang hai mắt đẫm lệ trong lòng ngực, Kỷ Tùy không khỏi thở dài một tiếng: “Hắn và A Tình đều cùng một loại người, không phải người mà những người như chúng ta có thể chạm tới.”
“Tiết Tử Ngang…” Triệu Ngu vẫn thầm thì nỉ non trong lòng hắn, “Đừng vứt bỏ em, anh ngủ cùng em được không?”
Nhìn lại vệt nước mắt trên mặt cô, Kỷ Tùy bỗng sinh ra cảm giác không đành lòng, vươn tay nhẹ nhàng lau đi giúp cô, khẽ khàng dỗ: “Được, tôi ở cùng em, nhưng em buông tay trước đã, tôi đi ra ngoài uống cốc nước rồi lại vào, được không?”
Triệu Ngu ngoan ngoãn buông tay, Kỷ Tùy đặt cô nằm lại giường một lần nữa, tầm mắt cũng không dám rơi trên người cô, hắn vội vội vàng vàng kéo chăn đắp kín cho cô rồi ra khỏi phòng ngủ.
Nghe được tiếng đóng cửa, Triệu Ngu mới chậm rãi mở mắt ra, kéo chăn nhìn lại cổ áo vì cứ cọ xát trên người hắn mà đã mở rộng hơn phân nửa, đắc ý giương khóe môi cười cười.
Cô biết, đêm nay khẳng định là Kỷ Tùy sẽ không lại vào căn phòng này.
Bởi vì vừa rồi cô rõ ràng cảm giác được, hắn cứng.