Trở về

Chương 5



Phần 5

Văn phòng của Tiết Tử Ngang có một trợ lý, một thư ký.

Kỳ thật nhiệm vụ của hai người này không khác nhau nhiều lắm, bất quá là một người có khuynh hướng quản lý về phương diện hành chính, một người thì chuyên phụ trách tiếp đãi và các công việc hậu cần giấy tờ.

Triệu Ngu chính là vào thay thế vị trí của vị thư ký kia, nhưng vị thư ký này lại không hề oán hận cô, ngược lại còn rất hoan hỉ bàn giao lại mọi công việc.

Bởi vì Tiết Tử Ngang xuất thủ rất hào phóng, lấy danh nghĩa tư nhân cho nữ thư ký kia một khoản phí thanh lý hợp đồng cực kỳ dư dả, thư ký này còn chỉ hận loại chuyện này không phát sinh thêm mấy lần, thái độ đối đãi với Triệu Ngu còn như đối đãi với ân nhân mình luôn.

Triệu Ngu cũng từng hỏi Tiết Tử Ngang vì sao lại nguyện ý giúp cô.

Lúc ấy, ánh mắt hắn nhìn cô chợt sâu thẳm, Triệu Ngu biết, khẳng định là hắn lại đang nhìn xuyên qua cô để thấy được bóng hình mình nhớ mãi không quên kia.

Sau vài giây ngây người, Tiết Tử Ngang lại chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng bâng quơ: “Không quen thấy có người bị ức hiếp, chuyện nhỏ, chẳng tốn công sức gì.”

Triệu Ngu tất nhiên sẽ không truy vấn, cứ thế để mọi chuyện trôi qua mà không hề nhắc lại, còn về phần lời đồn mới nổi lên, cô tiếp tục giả bộ mắt điếc tai ngơ, bày ra bên ngoài vẫn là bộ mặt không thèm để ý đến điều gì như cũ.

Nhưng thật ra có một lần Tiết Tử Ngang chủ động hỏi cô: “Hình như trong công ty có người nói tôi đã nhìn trúng cô, đối với chuyện này cô có ý kiến gì không?”

Triệu Ngu chỉ cười: “Tiết tổng yên tâm, tôi tự hiểu được.”

Tiết Tử Ngang nhướng mày: “Vậy nếu tôi thật sự coi trọng cô thì sao?”

“Trọng tâm của vấn đề này không nằm ở chuyện Tiết tổng có coi trọng tôi hay không, mà vấn đề là ở chênh lệch giữa tôi và Tiết tổng. Bằng vào thân phận của ngài, tất nhiên không có khả năng sẽ cưới một người như tôi, còn đối với tôi mà nói, kết quả rõ ràng như vậy là đã đủ để hiểu rồi.”

Tiết Tử Ngang nhìn lại cô trong chốc lát, thấp giọng cười rồi xoay người rời đi, từ đó về sau cũng không hề đề cập đến đề tài này nữa.

Quan hệ của Triệu Ngu và hắn, cũng xác thật chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, tuy những lời đồn đãi mới vẫn còn tồn tại, nhưng mọi người lại không dám làm càn giống như trước nữa.

Trước đó có người dám lợi dụng cơ chế tố cáo, dám nghi ngờ về quan hệ của Triệu Ngu và Phó Thao, chẳng qua bởi vì công ty đã có điều lệ hạn chế quan hệ giữa nhân viên bình thường và các quản lý cao tầng.

Mà đổi thành Tiết Tử Ngang, lại không giống thế nữa.

Toàn bộ tập đoàn, có hơn phân nửa cổ phần đều nằm trong tay Tiết gia tộc, tuy rằng chức vị của Tiết Tử Ngang không cao, nhưng ai mà chẳng biết hắn là cháu đích tôn của Tiết gia, bên ngoài thì hắn không khác gì những công nhân viên chức khác, nhưng thực chất, lại chính là khác biệt như trời với đất.

Chẳng phải có câu thành ngữ “cáo mượn oai hùm” đấy thôi, Triệu Ngu cảm thấy câu này hiện tại dùng trên người mình đặc biệt thích hợp.

Rõ ràng vẫn chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi như trước, cũng vẫn thuộc về phòng quản lý nhân sự, tiền lương cũng chẳng có thay đổi gì mấy, nhưng có cái chỗ dựa là Tiết Tử Ngang này, tựa hồ địa vị cô ở công ty đều đã thẳng tắp bay lên.

Ít nhất những người trước đó dám châm chọc mỉa mai sau lưng cô, hiện giờ phần lớn đều đã học được cách câm miệng.

Mà Diệp Tử, trợ lý của Tiết Tử Ngang, lại là thành phần ngoại lệ.

Hai người là đồng nghiệp cùng một phòng ban, công việc cần phải phối hợp với nhau, nhưng thái độ của Diệp Tử đối với Triệu Ngu vẫn chỉ là chán ghét, từ trong ra ngoài, đều trực tiếp trần trụi biểu hiện hết ra mặt.

Lúc trước Tiết Tử Ngang đã nói cho Triệu Ngu một cơ hội báo thù, không chỉ có mỗi việc điều động cô trở thành trợ lý, mà nếu cô có yêu cầu muốn xử trí Diệp Tử cùng Cố Vân Phỉ, hắn cũng đều sẽ đáp ứng.

Nhưng Triệu Ngu vẫn chưa hề đưa ra yêu cầu khai trừ Diệp Tử và Cố Vân Phỉ. Một là, đã được một cái tiện nghi, loại đại ân đại đức này cô còn chưa báo đáp nổi, hai là đây cũng vì công ty mà suy xét.

Dù sao thì cơ chế khiếu nại hay báo cáo cũng đều là do công ty định ra, việc Diệp Tử cùng Cố Vân Phỉ làm đã không trái với bất luận điều lệ chế độ nào, lại còn là tố cáo nặc danh, nếu cứ khai trừ các cô như vậy, về sau sự tình truyền đi, sẽ chính là tự vả vào mặt mũi của công ty.

Nhưng mà loại chuyện như tố cáo này cũng không phải để tùy tiện chơi đùa, đặc biệt lần này còn đề cập đến một nhân vật tuy chức vị không cao nhưng lại rất có giá trị đối với công ty như Phó Thao, bất kể nội dung báo cáo có phải là thật hay không, người khởi xướng ra chuyện tố cáo này đều sẽ không được những nhân vật cao tầng chào đón.

Cho nên còn chưa được bao lâu, Cố Vân Phỉ đã chủ động từ chức, chỉ còn Diệp Tử mệt mỏi chống đỡ.

Đương nhiên, khẳng định Diệp Tử có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, không những không phải cô ta làm liên luỵ đến Cố Vân Phỉ, mà Cố Vân Phỉ đã vì tiền đâm cho cô ta một dao, dưới tình huống bị Triệu Ngu đặt bẫy giật dây, cô ta mới tiến hành việc tố cáo nặc danh.

Nhìn lại người hơi tí lại bất động giương mắt nhìn cô ngu ngốc kia, Triệu Ngu chỉ nhẹ mỉm cười, tiếp tục sửa sang lại bản thảo bài phát biểu trong máy tính.

Kỳ thật cô nên cảm tạ cô ta, cảm tạ cô ả đã thêm mắm dặm muối vào những lời đồn, làm lời đồn càng tiện truyền đi, như vậy, ngược lại lại giúp Triệu Ngu đỡ được rất nhiều phiền toái.

Triệu Ngu đưa bản thảo vào văn phòng của Tiết Tử Ngang, hắn xem ngay tại chỗ một lát, có vẻ rất vừa lòng: “Viết hay hơn Tiểu Lưu nhiều, cô thật sự chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp sao?”

“Không phải Tiết tổng đã xem lý lịch sơ lược của tôi sao?”

Không chỉ có lý lịch sơ lược, mà tất cả những vấn đề cá nhân riêng tư có thể để lộ ra, thì ngày đó bị bốn đại bộ phận liên hợp điều tra, cô đều đã khai báo gần hết.

Tiết Tử Ngang buông văn kiện xuống, nói: “Buổi chiều, cô theo tôi đi tham gia một sự kiện.”

Buổi tiệc Tiết Tử Ngang tham gia chỉ là một sự kiện giao lưu bình thường trong diễn đàn châu báu.

Vốn dĩ loại trường hợp này chỉ cần tùy tiện phái một quản lý cấp cao đi là được, không cần hắn phải tự mình ra mặt, có điều vốn tính tình hắn rộng rãi thích giao tế, mấy năm nay gần như đã trở thành người phát ngôn cho Hoa Xán, một khi có dạng sự kiện này, người đầu tiên công ty nghĩ đến sẽ là hắn, gặp lúc tâm tình hắn tốt, thì bất kể hoạt động có quy mô lớn nhỏ thế nào cũng đều sẽ vui vẻ tham gia.

Trước đó Triệu Ngu đã hỏi thăm xem có những dạng người nào đã tham gia sự kiện lần này, cũng xác định truyền thông tại hiện trường không có nhiều lắm, một người trợ lý như cô hoàn toàn sẽ không bị lộ ra ngoài ống kính, thế nên mới không kiếm cớ cự tuyệt Tiết Tử Ngang.

Dù sao thì hiện tại, còn chưa tới thời điểm cô lộ diện ra trước mặt “kẻ nào đó”.

Sau khi sự kiện kết thúc, chủ sự còn chuẩn bị một bữa tối, Tiết Tử Ngang cùng một đám người trong nghề ngồi cùng một bàn vừa ăn vừa nói, nên đã uống không ít rượu, khi rời đi cũng đã là trạng thái hơi say.

Thẳng đến lúc này, Triệu Ngu mới chân chính phát huy tác dụng của một trợ lý… đảm đương chức tài xế tạm thời cho cấp trên.

Vị trợ lý đời trước trước khi từ chức cũng đã nói qua với Triệu Ngu, Tiết Tử Ngang là bộ mặt của Hoa Xán, bình thường cũng phải xã giao rất nhiều, tham gia tiệc rượu là chuyện thường ngày ở huyện, nhưng tửu lượng của hắn khá tốt, đi ra ngoài cùng hắn cũng không cần giúp hắn chắn rượu, chỉ cần lúc hắn không dẫn theo tài xế thì đưa hắn an toàn về nhà là được.

Theo như vị ex – trợ lý kia nói, thì đừng nhìn Tiết Tử Ngang luôn có vẻ thân phận cao quý, kỳ thật hắn cũng không có tính tình gì xấu, còn khá dễ ở chung, đi theo bên cạnh hắn làm việc cũng không có gì khó.

Những chuyện này, còn chưa tới mấy ngày mà Triệu Ngu đã hoàn toàn được trải nghiệm.

Tiết Tử Ngang ở trong nội thành, nhưng địa điểm sự kiện diễn ra lại là một trang viên mới mở ở vùng ngoại thành, đi một chuyến này phải mất đến gần hai giờ lái xe, chờ đến khi về tới biệt thự của hắn thì đã là hơn 9 giờ tối.

Sau khi xuống xe, bước chân hắn có hơi loạng choạng, Triệu Ngu vội đưa tay ra đỡ hắn, hắn liền dồn toàn bộ trọng tâm đè lên người cô, gần như phải lấy tư thế nửa ôm nửa đỡ để dìu hắn đi vào biệt thự.

Triệu Ngu cũng không đưa hắn vào tận phòng, chỉ đặt hắn xuống sofa trong phòng khách rồi định rời đi, nhưng chưa gì đã lại bị hắn bắt lấy cổ tay không thả.

Triệu Ngu thử vùng vẫy một hồi, bình tĩnh hỏi: “Tiết tổng còn có việc gì sao?”

“Cô không đi xe của mình, đã trễ thế này rồi, cô định trở về thế nào?”

“Tôi gọi xe được rồi.”

“Nơi này còn nhiều phòng, cứ tùy tiện chọn một cái là được.” Lông mày Tiết Tử Ngang hơi cau lại, ra hiệu lên tầng lầu phía trên, “Ngày mai còn có thể đi làm luôn cùng nhau.”

“Không phiền Tiết tổng, tôi ở cũng không xa nơi này, đi về nhà cũng nhanh thôi.”

Ngay khi Triệu Ngu vừa xoay người, bàn tay vẫn đang nắm trên cổ tay cô lại dùng thêm sức, cả người cô lập tức ngã vào trong lòng ngực của hắn.


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp