Trùng

Chương 13



Phần 13: Tu luyện thần thông

Trần Duyên bước ra khỏi động phủ, khởi động trận pháp hộ phủ tới cống hiến điện nhận bừa 2 nhiệm vụ đến Hắc Lâm rừng rậm, hắn liền xuống núi thuê Xích Lân Mã trực chỉ Hắc Lâm rừng rậm.

Hắn có vẻ vội vàng cũng dễ hiểu, dù sao chỉ còn 3 tháng nữa là tết âm lịch còn hẹn ước với tiểu nha đầu không thể trễ hẹn được.

3 ngày sau Trần Duyên đã tới Hắc Lâm rừng rậm, hắn tới đây chủ yếu không phải là để kiếm điểm cống hiến. Thật ra Trần Duyên đã đột phá luyện khí kỳ tầng 5 chỉ sau 1 ngày bế quan, những ngày còn lại hắn quyết định lập khế ước nhận chủ linh trùng đản.

Trần Duyên đem đàn linh trùng hơn trăm con vào túi sủng vật, quyết định tới Hắc Lâm rừng rậm tìm kiếm tinh huyết để bồi dưỡng chúng.

Khi hắn tới vùng ngoài của rừng thì Chu Lão lên tiếng.

– Ở đây được rồi, tiểu tử ngươi mau thả Thực Huyết Trùng ra.

Thực Huyết Trùng là tên do Trần Duyên đặt, do loài linh trùng này mỗi khi gặp huyết nhục là như nổi điên tấn công ào ạt.

Hắn thông qua khế ước câu thông với bản mệnh linh trùng Tinh Thần Trùng, tiểu tử này gần đây được Trần Duyên nuôi nấng ngày càng béo tròn. Suốt ngày chỉ biết nằm ườn trong não hải mà ngủ, chỉ khi nào tới giờ ăn mới tỉnh dậy nũng nịu đòi hắn.

Trần Duyên nhìn con “sâu mập” kia cứ lăn qua lăn lại chứ không thể nào bò được thì tức cười. Hắn nghiêm mặt lại đe dọa:

– Tiểu tử kia ngươi suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ nếu hôm nay không làm nên việc thì ta đem ngươi làm mồi cho chim.

“Sâu Mập” rất nhân tính hóa, nó hiểu những gì Trần Duyên nói thì như khịt mũi coi thường nó liền lăn mấy vòng rồi lại ngủ tiếp mặc cho Trần Duyên đe dọa hay dụ dỗ.

Hết cách hắn đành nhờ Chu Lão ra tay dù sao lão cũng là tay chơi trùng mấy ngàn năm có kinh nghiệm hơn hắn.

Chu Lão đành thân chinh ra trận, lão tới gần Tinh Thần Trùng nở nụ cười như gió xuân từ từ dỗ ngọt.

– Tiểu hài tử à lại đây nói cho gia gia nghe tại sao ngươi không giúp hắn…

Sau 3 canh giờ dụ dỗ đàm phán thì Trần Duyên mới hiểu ra là do gần đây hắn cố ý giãm 1 phần lương thực của Tinh Thần Trùng để đủ chân khí tu luyện.

Hắn cứ nghĩ tiểu gia hỏa này mới nở ra không lâu sẽ không nhận ra hành động mờ ám của hắn, ai ngờ… nghe tới đây ngay cả Chu Lão cũng ném cho hắn ánh mắt khinh bĩ.

Trần Duyên lúc này da mặt cũng đỏ lên không ngờ có lúc mình lại bị xem là kẻ dành ăn với tiểu hài tử. Cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, hắn phải thề không được rút bớt lượng nguyên khí cho con sâu mập kia đồng thời phải tăng 5 thành xem như là đền bù tổn thương tinh thần.

Nói tới đây thì Trần Duyên cũng rụng rời tay chân, đúng là mất cả chì lẫn chài, cứ kiểu này còn gì giấc mơ đạp lên đầu lũ thiên tài kia. Sau 1 hồi mặc cả thì hắn như được tha bỗng chỉ cần tăng thêm 2 thành.

Tinh Thần Trùng xem như cũng có lương tâm, sau khi đạt thành hiệp nghị với sự làm chứng của Chu Lão thì nó cũng rất bỏ tâm ra làm việc.

Dựa theo thần thông “Thần Khống Vạn Trùng” Trần Duyên như hòa làm một với Tinh Thần Trùng, chỉ khi tinh thần hòa làm một thì tu sĩ mới có thể sử dụng thần thông của bản mệnh trùng.

Chỉ sau vài lần thử nghiệm cuối cùng cũng thành công khiến cho Chu Lão giật mình, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được nguyên nhân lão chỉ đành đổ lỗi cho Tinh Thần Trùng chê nó là một con linh trùng dễ dãi.

Lần đầu sử dụng thần thông hắn mới hiểu ra, không chỉ điều khiển linh trùng, hắn có thể dò xét xung quanh hay sử dụng các công pháp liên quan tới tinh thần lực. Đây đúng là tin vui bất ngờ, hắn có thể cảm nhận mọi vật ở xung quanh bán kính hai trượng điều mà chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ sau khi mở ra thức hải mới có thể làm được.

Hắn đang vui mừng thì lại bị Chu Lão xối gáo nước lạnh.

– Không ngờ thần thông của tiểu hài tử kia khiến ngươi dùng được thần thức.
– Mà ngươi tốt nhất không nên sử dụng, ta có thể cảm nhận được thần thức của ngươi thì các tu sĩ khác chỉ cần có giác quan tương đối mẫn cảm hay có tu vi cao hơn ngươi đều sẽ phát hiện ra. Đến lúc đó…

Chu lão nói tới đây thì dừng lại thâm thúy nhìn Trần Duyên khiến hắn cũng nhận ra.

– Tiều phu vô tội hoài bích có tội, ta bị hưng phấn nhất thời che mắt. Thứ có thể khiến tu sĩ Luyện Khí kỳ dùng được thần thức thì ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng thèm muốn.
– Đa tạ Chu Lão rồi.

Trần Duyên nghiêm túc nói.

Lão cũng cười ha hả:

– Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

Sau đó Trần Duyên bắt đầu luyện tập cách khống trùng, lần đầu hắn chỉ có thể khống chế từ 10 tới 20 con Bính đẵng linh trùng, sau 3 ngày hắn đã có thể điều khiển một trăm con.

Nhưng một trăm con linh trùng có lẽ là một tầng ngăn cách, dù có cố gắng đi chăng nữa thì số linh trùng cũng không tăng thêm.

Tới đây Chu lão cũng nói:

– Đó là do tu vi của ngươi còn quá thấp chưa phát huy hết tác dụng thần thông của Tinh Thần Trùng. Tu vi của tu sĩ và bản mệnh linh trùng phải tương đương thì mới có thể phát huy sức mạnh của thần thông “Thần Khống Vạn Trùng”.

Trần Duyên chỉ còn biết chấp nhận.

– Về sau tinh tiến tu vi mới là vương đạo.

Trần Duyên thở dài, ngay sau đó liền trở nên hưng phấn. Bây giờ hắn khác nào có đoàn quân hàng trăm tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ làm tùy tùng chứ.

Trần Duyên đi tới đâu thì gieo rắc sự chết chóc tới đó, hàng trăm con Thực Huyết Trùng như đàn châu chấu kéo tới thôn phệ bất cứ thứ gì trên đường đi, từ dã thú tới cây cỏ, đặc biệt hắn còn căn dặn tiểu mập mạp gặp mộc linh thảo hoặc linh mộc thì ra lệnh cho lũ Thực Huyết Trùng thông báo lại ngay.

Nữa tháng trôi qua, trăm con linh trùng chỉ sống sót hơn phân nữa, nhưng nhìn bề ngoài có thể thấy rõ ràng sự khác biệt. Chúng lớn hơn gấp rưỡi, màu sắc rõ ràng đen bóng hơn trước. Chỉ cần hai mươi con Thực Huyết Trùng bao vây thì dù là yêu thú Đinh đẵng cũng ôm hận bỏ mình.

Sau khi dọn dẹp một khu vực, hắn liền thu bọn linh trùng vào túi linh thú. Thực huyết trùng khi bay gây ra tiếng động lớn rất dễ gây chú ý, khu rừng này nếu may mắn có khi còn gặp yêu thú cấp ba cũng không chừng, à không là xui xẻo mới đúng.

Trần Duyên hiểu được đây không phải nơi để một tên tu sĩ Luyện Khí trung kỳ như hắn cùng mấy chục con Bính đẵng linh trùng có thể đi ngang.

Đó là bài học hắn rút ra sau khi liều mạng vây công Liệt Diễm Hổ yêu thú cấp 1 Giáp đẵng, thành công thì không thấy đâu mà thay vào đó là hơn hai mươi con linh trùng bị thiêu thành tro khiến Trần Duyên bỏ chạy thục mạng. Cũng may là nhờ số lượng lớn linh trùng phân tán sự chú ý của Liệt Diễm Hổ nếu không hắn mới là kẻ bị thiêu cháy.

Theo bản đồ Trần Duyên đi men theo khu rừng đến một nơi gọi là Thạch Lâm. Đây chỉ là núi đá nhỏ cao gần 50 trượng, nhưng đặc biệt ở chỗ là nó rất rộng, có nhiều tháp đá thẳng đứng xếp thành rừng.

Hắn tới đây để thu hoạch vật phẩm nhiệm vụ Thạch Nhãn Vượn.

Trong nhiệm vụ có ghi rõ yêu thú Thạch Nhãn Vượn cấp 1 Đinh đẵng, sống thành bầy, rất thông minh. Chỉ cần thu hoạch mười cặp mắt của chúng nhận được hai mươi điểm cống hiến.

Nếu chỉ có một mình thì Trần Duyên còn lâu mới nhận nhiệm vụ này, có thêm đàn linh trùng trợ giúp thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều.

Mặc dù sống bầy đàn Thạch Nhãn Vượn vẫn đào hang gần nhau theo từng nhóm nhỏ khoảng sáu tới bảy con, sau hai ngày thầm dò Trần Duyên quyết định phục kích một cái hang ngoài rìa. Hắn phát hiện những con già yếu thường bị đẩy ra vòng ngoài sinh sống.

Đêm hôm đó Trần Duyên vận “Khô Mộc Tiểu Pháp” nhẹ nhàng tiến lại gần hang đá. Hắn chọn không chỉ là do lũ Thạch Nhãn Vượn đã già yếu mà cái hang này là nơi xa nhất, xung quanh không hề có cái nào.

Trần Duyên quyết định trấn giữ phía trước ra lệnh cho đàn Thực Huyết Trùng xông vào, độ khoảng một chung trà xuất hiện tiếng rên la thảm thiết. Rồi một bóng đen xuất hiện, con Thạch Nhãn Tượng đã mất một bên cánh tay, đang phóng thẳng ra phía cửa hang.

Phía sau đó là đàn linh trùng giận dữ do để xổng con mồi. Trần Duyên đã phục kích sẵn bên ngoài, con Thạch Nhãn Vượn già yếu vừa lao ra khỏi hang thì bị Trần Duyên phục kích. Hắn khép bàn tay lại thành mũi giáo từ sau núi đá phóng ra đâm xuyên qua tim vượn.

Con vượn đứng đó không ngã do bị cánh tay của Trần Duyên xuyên qua cơ thể, mắt vẫn mở to mặc dù tim đã bị xuyên thủng. Trên gương mặt vẫn còn mang theo vẻ bất ngờ. Rõ ràng nó không hề cảm nhận thấy bất kỳ khí tức của ai xung quanh đây không ngờ lại có kẻ phục sẵn.

Chương trước Chương tiếp