Truyện sex Tru Tiên

Chương 34



Phần 34

Ba người Thanh Vân Môn có nằm mơ cũng không dám tin vào những gì bọn họ đang tận mắt chứng kiến. Vạn Kiếm Nhất mặt mũi đỏ phừng phừng, ánh mắt đằng đắng sát khí nhìn vào lũ yêu nhân ma giáo. Tận mắt chứng kiến người mình yêu bị bọn chúng hành dâm, rồi vây xung quanh là cả một lũ nam nhân trần truồng, cặc dái tồng ngồng, không cần phải nói cũng đủ hiểu, Tô Như và Thủy Nguyệt đã bị chúng hành hạ thê thảm tới mức nào. Hơn nữa, nhìn biểu cảm của hai nàng, chắc chắn tâm trí họ đã bị khuất phục bởi thứ yêu ma tà thuật khốn nạn của Ma giáo.

Nhìn lũ khốn kiếp cặc dái tồng ngồng, cười mỉa mai chế giễu. Lửa giận ngút trời bốc trên đầu Vạn Kiếm Nhất, căm thù đẩy lên tới cực độ. Thanh Trảm Long Kiếm trong tay y khẽ rung lên, như hiểu được cơn cuồng nộ của chủ nhân. Vạn Kiếm Nhất hét lên một tiếng, tiếng hét giống như một con rồng đang bị thương, cực kỳ ghê rợn. Trảm Long Kiếm bay vút ra khỏi vỏ, thanh quang cực đại, chiếu sáng rực cả hang động Không Tang Sơn, nhắm thẳng vào Thanh Long, đánh xuống.

Hắn vội vã đưa pháp bảo Càn Khôn Thanh Quang Giới lên đối đầu với thế công rời non lấp biển của Trảm Long Kiếm. “ẦM”. Một tiếng nổ lớn, long trời nở đất vang lên, cả hang động rung chuyển ầm ầm. Cả Vạn Kiếm Nhất và Thanh Long cùng lơ lửng trên không trung. Điền Bất Dịch, Thương Tùng cùng lũ nam nhân hồi hộp theo dõi. Dưới giường, Thủy Nguyệt và Tô Như nằm sấp, đã chết giấc từ khi nào, có lẽ hai nàng đã thấm mệt do bị hành dâm suốt mấy ngày qua. Lúc này, chỉ còn hai cặp mông trắng hếu, no tròn là khẽ nhấp nhô lên xuống. Nhưng lúc này chẳng còn thằng nào chú ý tới tư thế gợi dục của hai nàng nữa, bởi chúng biết, tính mạng quan trọng hơn nhiều.

“ẦM”, thêm một âm thanh chát chúa, long trời nở đất nữa vang lên. Hai pháp bảo bắn vút ra, bay ngược về phía chủ nhân. Vạn Kiếm Nhất cùng Trảm Long Kiếm từ từ đáp xuống đất, thần sắc không hề biết đổi, còn Thanh Long thì bay vút về phía sau như một hòn đá. Cả thân hình hắn đập cái “RẦM” vào vách đá rồi rụng xuống như một bao cát. Đất đá xung quanh đổ phủ lên người hắn. Ngay sau đó là pháp bảo Càn Khôn Thanh Quang Giới rơi leng keng bên cạnh chủ nhân.

Thanh Long thổ huyết, hộc ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt hắn tái mét, lồng ngực đau buốt, cực kỳ khó chịu. Sau màn đấu phép vừa rồi hắn hiểu rằng đối thủ của hắn là một người cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa, vừa rồi Vạn Kiếm Nhất chứng kiến cảnh hắn hành dâm hai người con gái tuyệt sắc giai nhân của Thanh Vân môn, chắc chắn rằng nếu không chạy thật nhanh, mạng hắn cũng chẳng còn. Nhìn quanh đám đàn em lâu la đủ các bộ môn phái của Ma Giáo cũng có tới cả trăm mạng, nhưng đối với Vạn Kiếm Nhất bừng bừng sát khí kia, thật chẳng khác gì một con sói bị rơi vào chuồng gà.

Nói thì lâu, nhưng suy nghĩ chỉ loáng qua trong đầu Thanh Long, hắn đứng phắt dậy, trần truồng hét lớn:

– GIẾT CHẾT HẾT BỌN CHÚNG CHO TAAAAA…

Lũ đàn em lâu la giật mình, nhảy vút lên lao về phía ba người Vạn Kiếm Nhất. Tới lúc này cả Thương Tùng và Điền Bất Dịch cùng nhập cuộc. Không thấy thân ảnh, chỉ thấy ba đạo thanh quang màu sắc khác nhau sáng chói lòa, tả đột hữu xung, bay ngang bay dọc. Không ai nhìn thấy hành động của ba người, nhưng mỗi khi một luồng đạo quang vút qua một thân anh, lại chỉ nghe hắn kêu á một tiếng rồi từ từ đổ gục xuống như một cây chuối, tắt thở trong bộ dạng lõa thể, cặc dái tồng ngồng trông cực kỳ khó coi. Chỉ loáng một cái cả đám lâu la kia đã chết quá nửa, hồn lìa khỏi xác, trần truồng lõa thể, nằm bẹp dưới hang đá, máu chảy đầm đìa, tanh hôi cả một vùng.

Lũ còn lại đứng quanh mặt mũi thất kinh, sắc mặt biến đổi, cắt không còn một hạt máu. Chúng quay lại thì đã không còn thấy Thanh Long ở đó nữa. Thì ra nhân cơ hội hỗn loạn, hắn đã được Chu Tước đưa đi. Niên Lão Đại và Hắc Vô Tâm cũng đã biến mất từ khi nào không ai rõ. Cả đám thấy vậy nhốn nháo chạy toán loạn vào sâu trong hang động. Nhưng Vạn Kiếm Nhất đâu dễ dàng để cho chúng chạy thoát như vậy. Ầm một cái, Trảm Long Kiếm thanh quang đại thịnh, chói lóa sáng ngời, lao vút vào trong, phía sau là chủ nhân của nó, anh tuấn, kiêu hùng, mỗi khi y lướt qua ai, kẻ đó vong mạng ngay lập tức. Thương Tùng thấy vậy hét lớn:

– Điền sư đệ, đệ mau cứu nhị vị sư muội, ta yểm trợ Vạn sư huynh.

Nói đoạn, y cũng phóng vút vào hang sâu, theo sau Vạn Kiếm Nhất, hai đệ tử Thanh Vân Môn lao vút vút vào hang sâu, bỏ lại sác của vô số yêu nhân Ma Giáo vô lại.

Điền Bất Dịch ngơ ngác nhìn theo hai luồng Đạo Quang của Vạn Kiếm Nhất và Thương Tùng mất hút vào trong những hang tối sâu thẳm hơn rồi thu lại Xích Diễm Kiếm, trong sơn động lúc này chỉ còn lại gã và hai người con gái đang trần truồng nằm sấp bên dưới chiếc giường kia. Gã bước đến chiếc giường, nơi Tô Như và Thủy Nguyệt vẫn nằm im, không hề động đậy, chỉ có hơi thở và cặp mông của hai nàng là đều đều nhấp nhô.

Tới nơi, nhìn hai thân thể trắng toát như pho tượng cẩm thạch của cả hai nàng đầy rẫy những tinh trùng bám trên khắp lưng, mông, đùi của hai nàng mà gã không khỏi đau xót. Gã không dám tin hai nữ nhân xinh đẹp nhất của Thanh Vân Môn, trong đó có một người mà gã yêu bằng cả tính mạng mình lại có ngày bị lũ yêu nhân ma giáo hành dâm tới mức thân tàn ma dại như thế này…

Tay gã run run đưa tới bờ vai của Tô Như lật ngửa nàng lên, miệng lắp bắp:

– Tô… Tô Như… muội… muội không sao chứ?

Vừa bị lật ngửa ra, Tô như đã cảm thấy khó chịu vô cùng, nàng một tay xoa vú, một tay móc lồn, đám tinh khí trong lồn nàng lúc này lại ộc ra cả một vũng bên dưới, Tô Như vửa uốn éo thân hình, vừa rên ư ử trong cuống họng, mắt nàng vẫn nhắm nghiền, không biết trời trăng gì nữa.

Điền Bất Dịch thấy vậy thì vội vã vỗ vỗ vào hai mà nàng:

– Tô Như, tỉnh lại đi, muội bị sao vậy? Ta là Bất Dịch đây, muội có nhận ra ta không.

Tô Như không trả lời, nàng vân rên ư ử, lúc này tay bóp vú và tay móc lồn mỗi lúc một nhanh và mạnh hơn. Miệng nàng cũng rên ư ử một cách đĩ thõa hơn. Trống ngực Điền Bất Dịch đập thình thịch, chưa bao giờ gã được nhìn Tô Như trong hoàn cảnh này, tuy rằng thân thể nàng lúc này nhơ nhớp tinh khí nhưng vẫn vô cùng hấp dẫn và gợi dục. Con cặc gã cương cứng, nở lớn bên trong quần, tim gã đập nhanh như trống. Cố gắng điều hòa hơi thở, kìm nén dục tính xuống, gã bước quay sang, vật ngửa nốt Thủy Nguyệt ra, đánh thức nàng dậy:

– Thủy Nguyệt sư muội… muội có sao không… hai người bị sao vậy… bọn ta tới cứu các muội rồi đây… mau tỉnh lại đi ư… ummmm…

Gã chưa nói hết câu đã bị Thủy Nguyệt chồm lên trám kín môi gã bằng một nụ hồn nồng nàn, cháy bỏng của nàng. Thủy Nguyệt lúc này đâu còn biết ai với ai nữa, chỉ cần là nam nhân tới, chạm vào người, vuốt ve cơ thể là lửa dục trong người nàng dâng trào ngay lập tức.

Điền Bất Dịch hoảng hốt, hai môi ngậm chặt lại nhưng không kịp, lưỡi của Thủy Nguyệt đã lùa sâu vào trong miệng gã và lạo xạo trong mồm gã. Hai mắt Điền Bất Dịch mở to, cố gắng dùng lưỡi đẩy lưỡi nàng ra nhưng như thế thì lại vô tình thành như là gã đang đá lưỡi với nàng. Điều đó càng làm cho Thủy Nguyệt nứng tợn, nàng chồm hẳn lên. Cả thân hình béo ú, ục mịch của Điền Bất Dịch ngã ầm ra chiếc giường khiến nó rung rung như muốn sập. Thủy Nguyệt trèo đè lên người gã, tiếp tục xoắn lấy lưỡi Điền Bất Dịch.

Những nụ hôn nhóp nhép cuồng vã, thân hình nóng bỏng của Thủy Nguyệt cùng tiếng rên ư ử trong cuống họng của nàng đang dần dần áp chế đi lý trí của gã sư huynh béo ú. Đành rằng hắn rất thích Tô Như, nhưng cám giỗ của Thủy Nguyệt thì đố ai có thể cưỡng lại được, mặc dù hắn biết nàng đã trúng phải thứ yêu thuật tà đạo của Ma Giáo mới trở nên như vậy. Con cu làm mù con mắt, lý trí của gã mỗi lúc một yếu dần, rồi từ từ, hắn khép hờ hai con mắt và đá lưỡi nhiệt tình với nàng lúc nào không hay. Thủy Nguyệt vừa hôn vừa lần mở cởi áo choàng ngoài của gã…

– ÔI… um… ư…

Đang nút lưỡi Thủy Nguyệt, Điền Bất Dịch bất chợt rú lên một tiếng trong cuồng họng. Thì ra bên dưới hắn lại có một đôi tay khác đang hấp tấp cởi quần hắn ra. Và cũng rất nhanh chóng, chiếc quần của gã bị rút phăng ra khỏi chân, ném xuống giường, và chiếc khố cũng chung một số phận. Người ta thưởng hay nói, đứa nào to thì lò xo nó thụt, nhưng đôi khi nó cũng có một vài trường hợp hiếm hoi ngoại lệ, và thật may mắn là Điền Bất Dịch lại nằm trong số hiếm hoi đó. Con cặc hắn giải phóng, bật bung lên, cao vời vợi, chĩa thẳng lên nóc hang động. Nếu đem ra so với thân hình của hắn, thật chẳng khác nào cột cờ mập mạp cắm trên đỉnh núi:

– Um… ummm…

Tiếng rên rỉ ư ử trong cuống họng của Thủy Nguyệt tiếp tục làm cho hắn như mụ đi. Hai người con gái một trên một dưới đang càng lúc càng khiến hắn lún sâu vào vũng bùn tội lỗi.

Ở bên dưới, một cảm giác ấm nóng đang bao trùm lấy toàn bộ con cặc hắn, hắn lim dim cảm nhận được một bờ môi ngọt ngào và một cái lưỡi mềm mại đang nuốt chửng lấy đầu khấc của hắn và nút thật mạnh. Cái miệng đó, bờ môi đó, chiếc lưỡi đó, trong sơn động lúc này còn ai khác ngoài Tô Như nữa. Nàng đã mở mắt, thấy sư tỷ đang quấn lấy một tên béo mập nữa khác thì lập tức chồm lên chiếm lấy tiện nghi liền. Thân hình mập mạp, từng tảng từng tảng thịt của hắn lộ ra, nếu tỉnh táo mà nhìn thì chỉ thấy buồn nôn chứ làm gì có sự hấp dẫn nổi phụ nữ, nhưng lúc này đây, trong sơn động làm gì còn ai, hai nàng vốn không có sự lựa chọn, có một con cặc to thế này đã là tốt lắm rồi, còn đòi hỏi gì nữa. Vì thế nên ngay lập tức cả hai vồ vào hắn liền…

Cả hai đâu còn thần trí minh mẫn nữa, suốt từ hôm qua tới giờ, hai nàng chìm đắm trong dục vọng, trong những âm thanh phành phạch của những con cặc đủ loại hình thù, kích thước dã chan chát vào lồn và miệng hai nàng. Chỉ cần có bàn tay, hơi thở của người khác giới chạm vào cơ thể, là hai nàng dính chặt vào chúng liền, không cần biết hắn là ai, không cần biết hắn thuộc tà ma ngoại đạo hay môn phái nào, chỉ cần hắn có cặc là hai nàng sẽ trở thành nô lệ tình dục dưới con cu của hắn ngay lập tức.

Chính vì thế nên khi Điền Bất Dịch chạm vào, hai nàng ngay lập tức dính chặt lấy gã và cũng chẳng hề nhận ra gã vốn là vị sư huynh lùn, mập và béo ú ngày nào. Thế nhưng thần trí hai nàng không tỉnh táo, nhưng Điền Bất Dịch thì ngược lại, gã biết rõ gã đang làm gì, và hai người đàn bà khát tình và dâm giật đang bám chặt lấy gã là ai, và gã hoàn toàn có thể đánh ngất hai nàng sau đó chờ Vạn Kiếm Nhất và Thương Tùng quay lại tìm cách cứu họ. Nhưng… Điền Bất Dịch đã không làm như vậy…

Vì sao? Bởi vì cám dỗ trước mặt gã quá lớn, đến thánh nhân cũng khó có thể từ chối không phải một mà tới hai món quà hấp dẫn cực độ như vậy trước mặt, huống hồ gã lại không phải là thánh. Bởi gã yêu say đắm Tô Như sư muội, mà nàng lại đang bú lấy bú để con cặc của hắn một cách say mê và miệt mài. Một điều mà có nằm mơ Điền Bất Dịch cũng không bao giờ dám nghĩ tới. Bức tường lý trí vốn đã mỏng manh thì ngay lập tức đã vỡ toang ngay thời khắc bờ môi Tô Như bao trùm lên con cặc của hắn. Hắn nhắm mắt, tự đẩy mình vào cơn sóng tình lúc nào không hay…

Vừa hôn đắm đuối môi Điền Bất Dịch, Thủy Nguyệt vừa lần tay cởi nôt áo của gã ra. Loáng một cái Điền Bất Dịch cũng đã trần truồng, nằm đè lên áo của mình, quấn chặt lấy hai vị sư muội. Gã vòng tay xoa xoa khắp tấm lưng trần bóng nhẫy của nàng, cảm giác như thứ nhờn nhờn bám dính trên lưng Thủy Nguyệt chính là tinh khí của lũ yêu mà kia, nhưng gã vẫn mặc kệ, tay gã không ngừng mân mê, vuốt ve khắp tấm lưng trần của nàng.

Thủy Nguyệt vừa nút lưỡi Điền Bất Dịch, nàng vừa uốn éo, sàng sê, chà sát bộ ngực của nàng lên lồng ngực không khác gì ngực đàn bà của Điền Bất Dịch, mông nàng cong vút lên phía sau, lắc lư, ngọ nguậy:

– UM… UMMMMM…

Bất ngờ, một tiếng rên lớn phát ra từ trong cuống họng của mình, bởi khe âm hộ cao vút, vun ra từ phía sau của Thủy Nguyệt đã bị tram kín bởi miệng Tô Như. Sau khi bú cặc Điền Bất Dịch no nê, nàng ngẩng đầu lên gắn luôn môi vào khe mông Thủy Nguyệt rồi nút lấy lồn nàng một cái thật mạnh, khiến cho Thủy Nguyệt không sao kìm hãm được tiêng rên trong cuống họng mình.

– ÔI… AAA… ĐỪNG MÀ SƯ MUỘI ƠI… MUỘI LIẾM LỒN TA SƯỚNG QUÁ… LIẾM SẠCH CHO TA ĐI… AAAAA…

Như được cổ xúy, Tô Như cứ thế mà ra sức bú, liếm, mút và nút lồn Thủy Nguyệt, nàng vừa bú lồn Thủy Nguyệt vừa lấy tay xóc xóc con cặc to lớn của Điền Bật Dịch, còn Thủy Nguyệt sau khi rên lớn thì nàng lại tiếp tục gắn chặt lấy miệng Điền Bất Dịch, vừa đẩy mông ra phía sau, nàng còn cố tình dang rộng chân ra để cho Tô Như liếm lồn nàng, mút tinh khí trong lồn nàng một cách dễ dàng hơn. Nằm bên dưới, Điền Bất Dịch cũng miệt mài đá lưỡi với Thủy Nguyệt, một tay y đã vòng xuống dưới mà bóp vú nàng. Gã muốn hẩy ngược con cu lên theo đã xóc tay của Tô Như nhưng không được. Thân hình nặng nề, to lớn như một con lợn sề không cho phép gã làm điều đó. Bàn tay ngọc ngà, thon gọn của Tô Như mấy lần khiến gã rùng mình muốn xuất tinh, nhưng rất may gã đã kiềm chế lại được.

Cứ thế, cả ba thân hình trần truồng, hai nữ, một nam đang quấn chặt lấy nhau, thân hình đồ sộ, cục mịch của Điền Bất Dịch nằm bên dưới không khác gì một con lợn, tương phản hoàn toàn với hai thân hình nóng bỏng, gợi cảm đầy nhục dục bên trên dính quân chặt lại lấy nhau thật không khác gì một bức tranh biếm họa càng làm cho cảnh tượng trước mắt thêm hoang dâm và trụy lạc.

Nút lưỡi Điền Bất Dịch một hồi thật dai dẳng, Thủy Nguyệt ngẩng đầu lên chồm dậy, nàng vươn đùi, bò lên phía trước, kẹp chặt cái đầu to như sủ lợn của Điện Bất Dịch bằng cặp giò trắng muột của nàng, khoe cái âm hộ đỏ hồng, sạch bóng tính khi do được Tô Như liếm ban nãy ra trước con mắt thèm thuồng của Điện Bất Dịch rồi từ từ hạ mông xuống:

– Ư… AAAA… AAAAA…

Thủy Nguyệt vươn người rên lớn khi âm hộ nàng vừa chạm môi hắn thì Điền Bất Dịch đã há miệng ra ngoạm lấy múi thịt đó của nàng mà nút thật mạnh. Dâm thủy trong lồn nàng tuôn ra chảy đầy vào miệng hắn nghe ọc ọc. Điền Bất Dịch cứ thế xì xụp húp lấy húp để, cố không chừa lấy một giọt ra bên ngoài…

– Ư… Ư… Ư…

Đang bú lấy bú để lồn Thủy Nguyệt, Điền Bất Dịch cũng phải nhồm đầu lên, gồng mình cắn chặt âm hộ nàng lại mà rên ư ư ư một tràng thật dài, cả tạng người ục ịch của gã nổi gai. Một cảm giác ấm nóng mới mẻ hoạn toàn bao phủ lấy con cặc của gã. Không cần nhìn gã cũng biết, Tô Như đã nuốt sống con cặc gã bằng âm hộ của nàng rồi.

Điền Bất Dịch muốn hẩy mông địt ngược lên phía trên nhưng không được, thân hình nặng nề của gã không cho phép, đã vậy còn lùn tịt một mẩu. Bình thường nếu đứng cùng thì chỉ cao tới cổ Tô Như, trông vô cùng kệch cỡm. Không hẩy được, gã đành nằm im, rít lấy rít để âm hộ của Thủy Nguyệt, vừa rít, gã vừa vòng tay lên bóp vú nàng, hai tay nhạo nặn, bóp méo cả cặp vú căng tròn, mềm mại và đàn hồi của Thủy Nguyệt.

Ở bên dưới, Tô Như đang phấn khích dữ dội, nàng tự vòng tay lên bóp vú mình, hông thì nhún nhảy điên cuồng trên người Điền Bất Dịch, miệng rên ư ử đầy sướng khoái. Một lát sau, nàng vít cổ Thủy Nguyệt ngả ra phía sau mà hôn đắm đuối lên môi sư tỷ. Thủy Nguyệt ngả người ra phía sau, dựa hẳn vào bầu ngực mềm mại của Tô Như, ngửa đầu, the lưỡi ra mà đá lưỡi với sư muội trong khi đùi vẫn sàng sê, ma sát trên mặt gã. Cứ thế cả hai người con gái nút chặt lấy lưỡi của nhau, Tô Như còn vòng tay lên bóp vú Thủy Nguyệt. Mông thì vẫn liên tục nhấp nhô lên xuống trên con cặc của gã.

Điền Bất Dịch thì khỏi nói, gã sướng đến dại cả người, quên luôn mọi thứ cung quanh, quên mất cả mình đang là ai, đang ở đâu và đang làm gì. Nếu hai vị sư huynh của gã biết mình thì đuổi địch chạy chối chết trong hang động, còn gã sư đệ lùn tịt, béo ịch kia thì lại đang thoải mái địt nhau bên ngoài thì chắc họ chết sặc tiết vì uất mất.

Thủy Nguyệt xoay người, nàng sốc nách Tô như nhấc ngược lên, con cặc của Điền Bất Dịch tuột cái “póc” ra khỏi âm hộ của nàng. Thủy Nguyệt quay một vòng, lăng cả thân hình trần truồng của nàng và Tô Như lên, đổi vị trí với sư muội rồi ngồi cái “phụp…” xuống dưới. Ngay lập tức, âm hộ của nàng nuốt chửng lấy con cặc của Điền Bất Dịch một cách chính xác, gọn lẹ tới không ngờ.

– UM… UM… UM…

Điền Bất Dịch cong người định rên lớn thì miệng bị bịt kín ngay lập tức bởi âm hộ của Tô Như, múi thịt thơm tho của nàng đã lấp đầy miệng của hắn cùng với âm hộ của Thủy Nguyệt nuốt chửng con cặc hắn, cả hai diễn ra trong cùng một lúc khiến cho Điền Bất Dịch tái dại cả người, đê mê khoái cảm không thể diễn tả thành lời.

Sau cú đổi vị trí chính xác, nhanh và gọn gàng đó. Cả Tô Như và Thủy Nguyệt cùng nhau cưỡi ngựa, sàng sê thân mình trên con lợn sề Điền Bất Dịch, họ ngồi đối diện với nhau, cười khúc khích đầy dâm đãng. Họ vít cổ nhau lại, trao cho nhau những nụ hôn ướt át, nhóp nhép, họ luồn tay xuống vân vê và bóp vú của nhau, trong khi cái cái mông to bè, trắng nõn nà thì cứ liên tục ma sát trên mặt và hạ bộ của Điền Bất Dịch. Hắn không thể hẩy mông địt ngược lên với Thủy Nguyệt, nhưng hắn lại hoàn toàn cỏ thể hơi nhổm đầu lên mà trám kín lấy âm hộ của Tô Như. Lần đầu tiên được liếm lồn người yêu, Điền Bất Dịch phê và phấn khích quá, hắn lấy tay bóp nghiến cặp mông của nàng, banh ra hết cỡ rồi vùi vả cái sủ lợn đó vào giữa háng nàng. Miệng hắn tram kín lấy múi thịt thơm tho đó của Tô Như mà nút chùn chụt.

– ÔI… AAA… AAAA… CHÀNG ƠI… CHÀNG LIẾM LỒN EM SƯỚNG QUÁ… AAAAA…

Để ngoài tai tiếng rên rỉ thống khoái của Tô như, Điền Bất Dịch tiếp tục thò lưỡi hắn sâu vào trong lồn nàng mà ngọ nguậy lại xạo, cọ xát lên vách lồn nàng. Tô Như bị tấn công giữ dội, nàng hai chân dang rộng, ngồi xổm hẳn lên mặt hắn, tay và miệng rờii khỏi môi và vú Thủy Nguyệt, chống lên lồng ngực sừng sững của Điền Bất Dịch, đầu ngửa cố lên trời, mắt nhắm nghiền, rên lớn, khắp người nàng nổi gai:

– RAAAAA… AAAAA… TRỜI ƠI… SƯỚNG LỒN QUÁ… AAAAA… ỐI CHÀNG ƠI… EM RAAAAA… AAAAA…

Nàng rùng mình mấy cái, cơ thể giật giật, dâm thủy trào ra, chảy khắp cả khuôn mặt của Điền Bất Dịch. Sau cú xuất khí lên đỉnh rã rời đó, Tô Như nằm vật ngửa ra giường, tơ hơ phơi bày vú lồn ra, thở dốc từng hồi…

Trong khi đó thì Thủy Nguyệt cũng bắt đầu phí nước rút dữ dội trên con cặc của Điền Bất Dịch, nàng chống tay lên ngực hắn, bờ mông liên tục nâng lên hạ xuống với tốc độ nhanh, mạnh, khiến cho âm thanh bành bạch, chan chát vang lên không ngớt khắp cả sơn động. Nhìn cặp vú nàng rung rinh, lắc lư trông thật hấp dẫn và kích thích vô cùng. Điền Bất Dịch không cầm lòng được, thò tay lên bóp méo cả cặp vú đó của nàng, thật là sướng quá, vừa đã cu mà lại vừa sướng tay:

– AAAA… AAAAA… AAAAA… ÔI EM RA… THIẾP RA… THIẾP RA ĐÂY… SƯỚNG LỒN QUÁ… CHẾT THIẾP RỒI… AAAAA…

Thủy Nguyệt rên một chàng thật lớn, đầy khoái cảm, nàng phi ngựa còn nhanh và mạnh hơn. Có vẻ như nàng cũng đã sắp lên tới đỉnh vu sơn nên phấn khích tới điên cuồng. Con cặc hắn bóng lưỡng nước nhờn, nằm yên, dựng đứng bên dưới mà nó cú thoắt ẩn thoắt hiện với tốc độ chóng mặt.

Đúng vào lúc cao trào đó, thì bên ngoài cửa hang, một đạo kim quang vàng sang bay vút vào trong sơn động. Một chuỗi chàng hạt bay vút tới, tách nhau ra tạo thành một vòng tròn vây kín lấy ba người trên giường. Phía ngoài, một hòa thượng trong chiếc áo cà sa màu đỏ rực bay vút vào, hay tay chắp niệm nam mô. Chỉ thấy miệng y lẩm bẩm niệm phật. Hào quang vàng kim bao phủ lấy thân hình của y, lơ lửng trên đầu ba người bọn họ trông thật chẳng khác gì phật tổ. Thứ y đang thi triển chính là Đại Phạm Bát Nhã, công pháp vang danh thiên hạ của Thiên Âm Tự.

Nhờ có công pháp Đại Phạm Bát Nhã điểm hóa, lại có phỉ thúy niệm châu hỗ trợ, thần trí của Tô Như đang dần dần hồi tỉnh, còn Thủy Nguyệt do hạ thể liên tục bị chèn ép, nhồi nhét bời khúc dương vật của Điền Bất Dịch nên Đại Phạm Bát Nhã nhất thời chưa có tác dụng với nàng.

Tô Như tỉnh lại trước, nàng mở mắt ra thì thấy toàn thân ê ẩm, không một mảnh vải che thân, cả người bầm dập, đầy những dấu vết truy hoang, trên người còn nhơ nhớp tinh khí thì hoảng hồn. Nhìn lên thì thấy Thủy Nguyệt vẫn đang phi ầm ầm nước đại, cưới ngựa trên người Điền Bất Dịch. Y không hẩy được mông lên do thân thể nặng nề, nhưng đôi bắn tay rắn chắc, mập mạp của y thì đang tóm chặt lấy vòng eo nhỏ xíu của Thủy Nguyệt mà liên tục nâng lên, hạ xuống hỗ trợ nàng ta. Hoảng quá, Tô Như đập đập vào ngực Điền Bất Dịch, la lớn:

– DỪNG LẠI, ĐIỀN BẤT DỊCH, HUYNH ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY, MAU THẢ THỦY NGUYỆT SƯ TỶ…
– RA… MAU…
– Ư… Ư… HỰ… HỰ… TA SƯỚNG QUÁ… TÔ NHƯ ƠI… TA KHÔNG DỪNG LẠI ĐƯỢC… HAY ĐỂ TA… Ư… HỰ… LÀM CHO TRÓT… HỰ… HỰ…
– KHÔNG ĐƯỢC… MAU DỪNG LẠI… DỪNG LẠI MAU…

Mặc cho Tô Như gào thét, Điền bất Dịch lúc này thật chẳng khác gì một gã bị nhập ma, điền cuồng ôm lấy vòng eo nhỏ bé của Thủy Nguyệt mà nhấc lên hạ xuống trên cơ thể gã, âm thanh bạch bạch liên tục phát ra từ bộ phận sinh dục của hai người khiến cho Tô Như cảm thấy lo lắng vô cùng, nàng chạy tới lay mạnh lên vai Thủy Nguyệt, hét lớn:

– SƯ TỶ… TỈNH LẠI MAU… SƯ TỶ… KHÔNG ĐƯỢC LÀM NHƯ VẬY NỮA…

Tiếng thét của Tô Như làm Thủy Nguyệt giật mình, ánh nàng mở mắt ra thì thấy khuôn mặt lo lắng của Tô Như đang nhìn mình, còn bản thân nàng thì bị giữ chặt bởi bọng kiềm của Điền Bất Dịch, bờ môi nàng rung rung:

– T… Ô… Ô… NH… NHƯ… Ư… Ư…

Rồi nàng nhìn xuống, thấy khuôn mặt đỏ au của Điền Bất Dịch đang cong đầu lên nhìn nàng thì hốt hoảng la lớn:

– ỐI… IIII… ĐIỀ… N… SƯ… Ư… Ư… HUY… N… H… NH… HUYNH… LÀM… CÁI… IIII… GÌ… VẬY… MAU THẢ… Ả… Ả… MUỘI RA… A… A… A…

Thủy Nguyệt muốn đứng dậy nhưng không cách nào thoát khỏi gọng kiềm đó của gã. Lúc này gã nâng lên hạ xuống cơ thể nàng với tốc độ chóng mặt, mặt mũi phừng phừng, mặc cho nàng gào thét, mặc cho Tô Như van xin. Sau cùng, gã gầm lên một tiếng như lợn giống, tiếng giống vang khắp sơn động rồi gã rung mình phụt phụt phụt, bắn liên tiếp ba dong tinh dịch nóng hổi như nham thạch vào tận tử cung của Thủy Nguyệt. Cánh tay gã buông lơi, Thủy Nguyệt đổ sụm người xuống, nức nở, thổn thức. Tô Như lúc này mới để ý tới thân thể của mình và sư tỷ, nhưng giờ y phục của hai nàng ở chỗ nào thì cũng chẳng ai biết nữa, có khi đã bị lũ yêu nhân kia xé toang từ lúc nào. Vì thế nàng đang lấy tạm hai bộ quần áo nam nhân vứt dải rác trong sơn động để mặc vào cho mình và Thủy Nguyệt.

Điền Bất Dịch lúc này đã mặc lại y phục, y đã tỉnh cơn sóng tình, hắn cảm thấy rất có lỗi với hành động của mình. Không dám nhìn thẳng vào mặt hai người, chỉ biết đứng dưới giường cúi gằm mặt hướng về hai người:

– Tô Như, Thủy Nguyệt… ta… ta xin lỗi – Giọng hắn lí nhí trông đến thảm thương, khác hẳn cái bộ dạng điên tình ban nãy.

“BỐP…” Một cái tát long trời lở đất vang lên, năm ngón tay hằn in lên má Điền Bất Dịch, khóe miệng hắn rớm máu. Tô Như giật bắn mình, Thủy Nguyệt gằn giọng quát lên:

– TẠI SAO? TẠI SAO HUYNH DÁM LÀM NHƯ VẬY…

Điền Bất Dịch lặng yên, không nói một câu nào, chỉ biết cúi gằm mặt, cũng không dám ngẩng đầu nhìn hai nàng. Rồi lúc này, vị đại sư kia tự trên không đáp xuống đất, hai tay chắp niệm, buông giọng ôn hòa:

– A di đà phật, nhị vị nữ thí chủ? Có thể nghe bần tăng nói một vài lời không?

Tô Như nhìn dáng vẻ của y chỉ không quá 30 tuổi, vậy mà không ngờ công phu phật môn gần như đã đạt tới cảnh giới rất cao thì trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, buông giọng ôn hòa:

– Đại sư, người là???
– Bần tăng là người của Thiên Âm Tự, pháp hiệu là Phổ Trí…

Tô Như bất ngờ, song thủ đưa lên phía trước, giọng điệu của nàng hết sức kính trọng:

– Thì ra là Phổ Trí thần tăng của Thiên Âm Tự, ngưỡng mộ sư huynh đã lâu. Tô Như xin được cảm tạ huynh đã ra tay cứu nạn, giúp cho muội và Thủy Nguyệt sư tỷ thoát khỏi tâm ma dục vọng.
– Tô Như thí chủ, người biết sao? – Phổ Trí ngạc nhiên…
– Tô Như biết, muội và sư tỷ đã bị tâm ma dục vọng của Huyết Tâm Thuật khống chế, vốn không có cách nào thoát ra được, nếu không có công pháp Đại Phạm Bát Nhã của Thiên Âm tự điểm hóa, chỉ sợ rằng cả đời này muội và sư tỷ cũng không có cách nào thoát ra được. Có duyên xảo hợp, thế nào lại gặp đúng Phổ Trí sư huynh tới đây cứu giúp, xem ra ông trời vẫn còn thương bọn muội.

Phổ Trí hết sức ngạc nhiên:

– Tô Như thí chủ, người thật là hiểu chuyện, quả đúng như người vừa nói, bần tăng vô tình đi ngang qua đây, không ngờ thật may mắn lại có thể cứu giúp nhị vị nữ thí chủ.

Đoạn, Tô Như quay sang Thủy Nguyệt:

– Sư tỷ, tỷ đừng trách Điền Bất Dịch sư huynh nữa, chính chúng ta đã bám dính vào huynh ấy mà.

Thủy Nguyệt khuôn mặt vẫn vô cùng tức giận, chưa hề giãn ra, khuôn mặt hằm hắm nhìn về phía Điền Bất Dịch, cứ nghĩ tới hoàn cảnh bãn nãy, nàng nhún nhảy, lắc lư thân mình trên cơ thể một con lợn như Điền Bất Dịch là lửa giận lại bốc lên bùng bùng. Tiếng quát của nàng làm cho cả ba người còn lại đều giật bắn mình:

– KHÔNG… HẮN HOÀN TOÀN CÓ THỂ ĐÁNH NGẤT CẢ TA VÀ MUỘI TRƯỚC KHI CHÚNG TA CHẠM VÀO HẮN… HẮN CỐ TÌNH KHÔNG LÀM NHƯ VẬY. ĐIỀN BẤT DỊCH… HUYNH NÓI ĐI… TẠI SAO?
– Sư tỷ? Tỷ đừng như vậy nữa… chuyện đã lỡ rồi.

Đúng lúc này thì Điền Bất Dịch bất ngờ ngẩng đầu lên tiếng:

– Không. Tô Như sư muội, muội cứ để Thủy Nguyệt sư muội mắng chửi. Muội ấy chửi rất đúng… là ta đã cố tình làm như vậy.

Lần này, tới lượt Tô Như ngỡ ngàng:

– Điền Bất Dịch… huynh…

Điền Bất Dịch nhìn Tô Như và Thủy Nguyệt rồi chậm rãi:

– Khi tiếp cận hai người, rồi khi hai người vồ vào ta, ta biết hai người đã trúng phải yêu thuật tà dâm của Ma Giáo. Đúng là ta đã có thể đánh ngất hai người… rồi chờ người tới cứu… nhưng ta lại không làm như vậy mà còn bị cuốn vào… lưới tình tội lỗi với hai người. – Gã nói xong, mặt lại cúi gằm xuống, không dám nhìn hai người…
– Huynh… huynh… tại sao… tại sao lại như vậy… – Giọng Tô Như run run.

Điền Bất Dịch ngẩng đầu lên, lần này y nhìn thẳng vào mắt nàng:

– Bởi vì ta yêu muội…

“Ầm” một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Tô Như, nàng hơi ngỡ nàng. Đầu óc trở nên lùng bùng, thần trí hỗn loạn. Thủy Nguyệt phải đỡ nàng nếu không Tô Như đã khuỵu xuống mất rồi. Điền Bất Dịch tiếp tục:

– Tô Như sư muội, ngay từ lần đầu tiên gặp muội, ta đã đem lòng yêu muội rồi, nhưng ta biết bản thân xấu xí, không xứng với muội, vì vậy ta cứ mãi ấp ủ tình yêu đó trong lòng. Rồi cho tới hôm nay, ta biết hai muội đã trúng phải yêu thuật của Ma giáo, nhưng khi muội chạm vào người ta… ta… ta không có cách nào kiềm chế được cảm xúc của bản thân. Tô Như… ta xin lôi… là ta không phải với muội.

“BỐP”… thêm một cái tát nảy lửa nữa vang lên, lần này là má bên kia. Điền Bất Dịch ăn nguyên hai cái tát của Thủy Nguyệt vào hai bên má, in hẳn cả mười đầu ngón tay của nàng lên hai cái má phúng phính của gã, trông đến thật thảm thương. Nếu như người khác, ăn cái tát vừa rồi có lẽ đã lộn nhào mấy vòng, lật mặt, gãy răng chứ chẳng chơi. Nhưng Điền bất Dịch béo quá, nên gã gần như chỉ trẹo quai hàm, còn Thủy Nguyệt thì đau đến rát cả tay.

Cái tát của nàng một lần nữa làm Tô như giật bắn mình. Nàng mới mấp máy môi, chưa kịp nói lời nào thì Thủy Nguyệt lại gắt lên:

– ĐỒ KHỐN… HUYNH LÀ ĐỒ KHỐN… HUYNH YÊU MUỘI ẤY… RỒI HUYNH THỪA NƯỚC ĐỤC CHIẾM LẤY CẢ HAI BỌN TA… HUYNH NÓI XEM… HUYNH CÓ XỨNG VỚI MUỘI ẤY KHÔNG? CÓ XỨNG VỚI VẠN SƯ HUYNH KHÔNG HẢ?

Lần này Tô Như từ ngỡ ngàng chuyện sang tái dại khuôn mặt, nàng bang hoàng nhìn Thủy Nguyệt:

– Sư tỷ, tỷ nói vậy là… là…
– Phải…

Thủy Nguyệt cắt ngang lời Tô Như, sau đó nàn tiếp tục:

– Tối hôm đó, lúc muội hẹn hò với Vạn Sư huynh, ta chưa về… ta đã nhìn thấy hết… và cả hắn… cũng có mặt ở đó.

Thủy Nguyệt vừa nói vừa chỉ tay về phía Điền Bất Dịch. Tô Như thì khỏi phải nói, nàng chao đảo, đứng không vững, cả người run run, nhất thời không nói được một câu nào. Thủy Nguyệt thì chưa dừng lại, với miệng lưỡi sắc sảo của mình, nàng tru chéo, chửi rủa Điền Bất Dịch một cách thậm tệ, mặc cho gã chỉ biết đứng yên chịu trận. Tô Như vội vã ôm đầu hét lớn:

– ĐỪNG NÓI NỮA… SƯ TỶ… ĐỪNG NÓI NỮA… HUHUHU…

Nàng òa lên khoác, trách cho số phận của mình, cả người nàng rung lên nức nở. Hai bờ vai run run thổn thức. Lúc này, Thủy Nguyệt mới hoảng quá, vội ngồi xuống đỡ lấy Tô Như:

– Sư muội… ta xin lỗi… ta không nên như vậy… muội mau nín đi.

Vừa hay lúc đó, hai luồng đạo quang từ sâu trong sơn động bay vút qua. Họ đạp xuống trước mặt mọi người, đó chính là Vạn Kiếm Nhất và Thương Tùng. Tô Như nhìn thấy Vạn Kiếm Nhất, vội lau nước mắt rồi xấu hổ quay mặt đi, không dám nhìn y. Vạn Kiếm Nhất nhìn bọn họ rồi lên tiếng hỏi Điền Bất Dịch:

– Điền sư đệ, mọi người không sao chứ? Vị cao tăng này là?
– A di đà phật, bần tang là Phổ Trí của Thiên Âm Tự, thí chủ ắt hẳn là Vạn Kiếm Nhất sư huynh.
– Thì ra là Phổ Trí thần tăng, danh bất hư truyền, thất kính, thất kính.

Cả Vạn Kiếm Nhất và Thương Tùng cùng cúi đầu chào y. Sau đó Điền bất Dịch có kể qua cho hai người nghe về việc Phổ Trí đã dùng Đại Phạm Bát Nhã và Phỉ Thúy niệm châu cứu thoát Tô Như và Thủy Nguyệt ra khỏi Huyết Nha Thuật của Luyện Huyết Đường, tất nhiên là gã giấu nhẹm chuyện gã lợi dụng cơ hội mà hành dâm với họ. Vạn Kiếm Nhất ngay sau đó buông lời cảm tạ Phổ Trí:

– Đa tạ thân tăng đã ra tay cứu giúp nhị vị sư muội.
– Vạn thí chủ quá khách sáo rồi, việc nên làm mà. Phải rồi, hai vị thí chủ chóc nã lũ yêu ma, phải chăng đã giết sạch bọn chúng?

Vạn Kiếm Nhất thở dài:

– Nói ra thì thật hổ thẹn, huynh đệ chúng tôi đã giết hết sạch bọn chúng, nhưng lại để bốn tên cầm đầu là Thanh Long, Chu Tước, Hắc Vô Tâm và Niên Lão Đại chạy mất. Thật đáng căm giận.

Nói tới đây, tay Vạn Kiếm Nhất nắm chặt Trảm Long Kiếm, mắt hằn lên một sự tức giận tột cùng. Vừa hay lúc này, một luồng đạo quang khác bay từ bên ngoài sơn động vào. Thân ảnh vừa hiện ra trước mắt, mấy người bên Thanh Vân lập tức lên tiếng:

– Đạo Huyền sư huynh.

Đạo Huyền đưa tay lên chào bọn họ rồi quay sang bên Phổ Trí:

– Xin hỏi đại sư là?

Phổ Trí chưa kịp lên tiếng thì Vạn kiếm Nhất đã chặn ngang:

– Đạo Huyền sư đệ, vị này là Phổ Trí thần tăng của Thiên Âm Tự, vừa rồi người đã giúp chúng ta điểm hóa, giải cứu nhị vị sư muội.
– Thì ra là Phổ Trí thâng tăng, thật may mắn được gặp đại sư ở đây.

Phổ Trí thấy vậy thì bật cười sảng khoái:

– Hahaha, Đạo huyền sư huynh quá khách sáo rồi, phải nói rằng Phổ Trí đệ đây mới thật may mắn, cùng một lúc được diện kiến “Thanh Vân Song Kiêu” tại nơi này, ngoài ra còn rất nhiều các vị huynh đệ tỉ muội xuất ắc của Thanh vân Môn, thật đúng là ngọa hổ tang long. Hahaha…

Cả Phổ Trí và Đạo Huyền cùng cười sảng khoái. Cảm giác như khoảng cách về môn phái của bọn họ bị xóa nhòa, trở nên vô cùng thân thương và gần gũi. Tiếng cười vừa dứt thì Vạn Kiếm Nhất lên tiếng:

Phải rồi, Đạo huyền sư huynh, sao huynh lại tới nơi này, không phải huynh đang ở trên núi với sư phụ sao?

Đạo huyền lúc này mới nhìn mọi người, nghiêm giọng:

– Lúc đệ cùng hai vị sư đệ xuống núi, Ma Giáo đã nhân cơ hội tập kích Thanh Vân Môn.
– CÁI GÌ?

Cả năm người cùng đồng thanh hô lớn, giật mình. Tô như và Thủy Nguyệt đang đứng phía xa cũng vội vã chạy lại, sự xấu hổ ban nãy biến mất và thay vào đó là nét mặt lo lắng của họ. Đạo huyền vội đưa tay trấn an:

– Moi người đừng quá lo lắng. Sự phụ khởi động Tru Tiên Kiếm Trận, Ma Giáo thất bại thảm thương, tử vong vô số, chỉ có Độc Thần của Vạn Độc Môn là may mắn chạy thoát, còn lại Tông chủ của Quỷ Vương Tông đã vong mạng.
– THẬT SAO SƯ HUYNH? – Điền Bất Dịch nghe vậy phấn khởi ra mặt, rồi gặp ánh mắt sắc như lưỡi dao của Thủy Nguyệt, gã vội vã thu người lại.

Đạo Huyền bình tĩnh tiếp tục:

– Vì vậy nên sư phụ lệnh cho ta tới đây tìm mọi người rồi ra lệnh cho chúng ta công kích tổng đà của Ma Giáo Quỷ Vương Tông.
– Tuyệt quá, Đạo Huyền sư huynh, vậy thì chúng ta đi ngay lập tức thôi. Lần này ta phải giết bằng được tên Thanh Long khốn kiếp đó…

Thế là nhân cơ hội đó, nhóm người Thanh Vân Môn cùng Phổ Trí của Thiên Âm Tự truy sát Ma Giáo Quỷ Vương Tông tới tận lãnh địa Man Hoang, đuổi tận giết tuyệt, không chừa một ai. Chỉ đáng tiếng là bốn kẻ cầm đầu thì vẫn chạy thoát khỏi tay bọn họ…

Chương trước Chương tiếp