Yêu chị hàng xóm
Chương 8
Qua một đêm ngủ dậy, tôi đón ánh bình minh với niềm hân hoan của tuổi trẻ. Những giọt sương cuối cùng trên lá cũng bắt đầu tan biến dưới tia nắng buổi sớm mai. Một vài chú chim nhỏ cũng hót líu lo chào ngày mới, khiến lao xao cả một góc vườn. Xa xa vọng lại tiếng chuông từ xóm đạo báo hiệu đã sáu giờ sáng.
Hôm nay là thứ hai, một tuần mới cho học tập và công việc. Mọi người sẽ phải bận rộn hơn, không còn thảnh thơi như những ngày nghỉ nữa. Tôi khoác chiếc áo sơ mi cộc tay rồi nhẫn nha xuống tầng. Bố mẹ tôi đi đạp xe thể dục chắc chưa về, cái Linh thì đang ăn sáng để chuẩn bị đi học. Tôi cũng phải kiếm cái gì bỏ vào mồm mới được. Đợt này nắng nóng, công ty điện lạnh chỗ tôi thực tập nhiều việc nên cũng khá vất vả.
Gói rưỡi mì tôm, hai quả trứng gà kèm vài cọng hành, vậy là bữa sáng đơn giản và ngon lành. Vừa húp mì tôm, vừa nhắn tin với chị, cuộc đời đôi lúc chỉ cần như thế là quá ổn.
“Há ra em bón cho miếng.”
Tôi gắp đũa mì giơ lên rồi chụp gửi cho chị.
“A. A. A… Đây bón đi”
Chị gửi một icon miệng há to.
“Thôi, để hôm nào về em bón cho chứ giờ bón từ xa thế này mì nguội hết, không ngon đâu. Hehe”
“Đúng là đồ tham ăn. Tiếc thì cứ nói, bày đặt lý do…”
“Hơ hơ, em bé dỗi rồi.”
“Hỗn nào. Chị bắt úp mặt vào tường bây giờ. Hihi”
“Úi, em sợ cô giáo quá cơ. Hehe”
“Biết sợ là tốt, phải ngoan thì cô thưởng phiếu bé ngoan cho nghe chưa. Hihi”
“Dạ em ngoan mà. Cô thưởng cho em đi.”
“Cứ ngoan, hôm nào về cô thưởng phiếu cho. Hihi”
“Nhớ có kèm cả quà nữa cô nhé. Hehe”
“Ok, một cây kẹo mút. Hihi”
“Em lớn rồi, ứ ăn kẹo mút đâu.”
“Vậy thì bim bim nhé?”
“Em cũng không thích.”
“Vậy cho em ăn đấm chắc thích nhỉ? Hihi”
“Cô mà đấm em thì em đấm lại cho biết tay. Hehe”
“Lại hư rồi. Tội này úp mặt vào tường mười tiếng cho cô. Hihi”
“Cô úp cùng em thì em mới úp, chứ em úp một mình em không úp đâu. Hehe”
“Học trò thế này thì hỏng, hôm nào về cô phải dạy dỗ tận nơi mới được.”
“Em hư lắm, cô mau mau về dạy cho em ngoan với. Hehe”
“Được, hãy đợi đấy. Giờ cô phải lên trường báo cáo với hiệu trưởng đã. Chờ cô cuối tuần sẽ cho em biết thế nào là lễ độ. Hihi”
“Dạ thưa cô, vâng ạ. Em nghiêng mình xin bái bai cô. Hehe”
Tôi ngồi cười một mình rồi đút điện thoại vào túi quần. Những sợi mì đã nở to như chiếc đũa, tôi bê bát lên xụp nốt những cọng cuối cùng. Gác lại nỗi lòng riêng tư, tôi lao vào công việc với một tâm thế cực kỳ hứng khởi. Những tụ điện nhàm chán, mấy cái bảng mạch khô khan bỗng trở nên gần gũi và thân thiết quá.
Hết giờ làm, mọi người ùn ùn ra về. Sau vài phút, chỉ còn lại tôi với bác bảo vệ. Vừa nãy thấy có chuông tin nhắn nên tôi bỏ điện thoại ra kiểm tra. Tưởng chị nhắn nhưng không phải, là một số lạ. Chỉ thấy nội dung:
“Minh à? Chị Mai đây. Thấy Hùng nói em biết sửa chữa điện lạnh, vậy em chịu khó sang chỉnh giúp chị cái điều hòa với. Chị mua điều khiển hôm qua rồi nhưng bật nó vẫn không lên. Cảm ơn em trước nhé.”
Đọc xong tin nhắn của bà chị, tôi nghĩ ngợi mất vài giây. Dù sao cũng là chị của thằng bạn, từ chối là không nên.
“Dạ, giờ chị có nhà không, em qua luôn.”
Tôi nhận lời.
“Em sang đi, chị đang ở nhà đây. Sang giúp chị với”
Tôi chào bác bảo vệ rồi phóng đi luôn. Đã biết nhà nên chẳng mấy chốc tôi có mặt ở cổng. Vừa dừng xe xong thì thấy chị từ trong nhà chạy ra. Chị mở cổng mời tôi vào.
“Chị bật nó không lên hay lên mà không mát?”
Tôi vừa gạt chân chống vừa cất tiếng hỏi chị.
“Chị bật nhưng không thấy điều hòa chạy em ạ.”
Cầm lấy cái điều khiển từ tay chị, tôi biết ngay nó là loại điều khiển đa năng. Loại này phải chọn đúng số cho từng hãng nó mới hoạt động. Điều hòa nhà chị là Sanyo. Tôi hướng điều khiển lên trên, chỉ nửa phút sau thì nghe điều hòa báo beep, nó đã tìm thấy số phù hợp…
Tôi bật thử, ok điều hòa chạy ngon.
“Chạy rồi đó em ơi.”
Chị reo lên vui mừng.
“Dạ, đây là điều khiển đa năng, chị phải thiết lập nó mới có tác dụng.”
“Vậy mà chị tưởng đâu điều hòa bị hỏng. Cảm ơn em nhé.”
Chị nói rồi chạy lại mở tủ lạnh lấy nước mời tôi.
“Em uống nước đi”
“Dạ, em xin.”
Bật nắp lon bò húc, tôi làm một hơi sảng khoái. Lúc này tôi mới có dịp nhìn ngắm nhà chị. Tuy nhỏ nhưng sắp xếp thật gọn gàng. Trên tường treo mấy bức tranh đồng quê khá sinh động. Ấn tượng nhất là bức vẽ cánh đồng lúa trong chiều hoàng hôn. Xa xa điểm xuyết những mái nhà đang tỏa khói lam.
“Tranh đẹp quá chị!”
Tôi buột tiếng khen. Tuy không hiểu gì về họa nhưng nhìn mấy bức tranh của chị tự nhiên như thấy bình yên ở đó.
“Ừ, mấy bức này là bạn của chị tặng hồi lập gia đình.”
Thấy đồng hồ trên tường nhà chị đã sáu giờ mười, tôi chỉ cho chị cách dùng điều khiển rồi xin phép ra về.
“Lấy bao nhiêu chị gửi tiền?”
“Đáng gì đâu mà tiền với nong hả chị.”
“Vậy chị cảm ơn nhé. Phiền em thật ngại quá.”
“Dạ, không sao. Em với thằng Hùng chẳng phải chỗ xa lạ nên có gì cần chị cứ alo em.”
“Ừ, cho chị cảm ơn nhiều nhiều nhé. Hihi”
“Dạ, thôi chào chị, em về đây.”
Tôi phóng đi, bỏ lại chị với tiếng đóng cổng sau lưng. Ngày mùa hè, hơn sáu giờ mà trời còn sáng chưng. Tiếng lũ trẻ thả diều gọi nhau ý ới vang khắp cánh đồng. Tính tạt vào bãi xem có bọn nào đang đá bóng không nhưng sợ về muộn, ở nhà chờ cơm nên đi thẳng luôn.
Vừa rẽ vào ngõ thì gặp con bé My đang đứng nói chuyện với bạn. Nhìn thấy tôi nó liền nở nụ cười chào:
“Dạ em chào thầy ạ. Thầy đi đâu mà về muộn thế?”
“Thầy đi cày về em ạ.”
Tôi hài hước trả lời.
“Nhớ cuối tuần chỉ em tiếp nhé.”
Tôi vào tới sân còn nghe tiếng con bé nói với theo.
“Cuối tuần thầy còn bận tiếp cô em nhé.”
Tôi tự nghĩ thầm trong bụng như thế.
“Sao nay anh về muộn thế?”
Cái Linh thắc mắc.
“Anh đi chỉnh giúp người ta cái điều hòa.”
Tôi trả lời chung chung.
“Anh vào tắm đi rồi ra ăn cơm.”
“Em cứ dọn luôn đi.”
Tôi nói đoạn cầm đồ vào nhà tắm. Dòng nước mát từ vòi hoa sen dội xuống đầu, xuống mặt làm trôi đi những bụi bặm của một ngày lao động. Mồ hôi mồ kê theo dòng nước về nguồn, trả lại cho ta một cơ thể sạch sẽ và thơm tho thì còn gì tuyệt hơn.
Ăn cơm xong, tôi vác ghế ra vườn ngồi. Hình như trời sắp mưa, gió nhẹ và sao mờ. Thi thoảng phía chân trời lại lóe lên một ánh chớp. Mở điện thoại ra thì thấy tin của chị:
“Ăn cơm chưa nhóc?”
Tin nhận lúc sáu giờ ba mươi phút.
“Nhóc vừa mới ăn xong bà chị già ạ. Hehe”
“Ai là chị già ở đây? Chị này vừa trẻ lại vừa xinh nhé. Hihi.”
“Ọe. Xinh như Trung Vô Diện. Hehe”
“Trung Vô Diện là ai? Có phải người được gọi với tên khác là Tây Thi ở bên tàu không? Hihi”
“Trung Vô Diện cũng là người tàu nhưng không phải Tây Thi mà là người có mấy cái răng năng thò ra ngoài ý. Hehe”
“Chó, dám tả chị mày có răng nanh à? Đã thế hôm nào về cắn cho biết tay. Hihi”
“Thế thì từ mai em sẽ không tắm nữa. Để dành đến cuối tuần cho chị cắn. Hehe”
“Hôi quá! Cái đồ bẩn tưởi. Hihi”
“Mũi chị thính như ấy ý. Hehe”
“Thính như Minh á? Hihi”
“Chị có biết hướng cho là hướng nào không?”
“Chị biết. Hướng cho là chó Minh. Hihi”
Đang nhắn tin tưng bừng thì mưa bắt đầu rơi. Từng hạt, từng hạt to như con voi rớt lên đầu, lên tay. Mưa mùa hạ đến nhanh thật. Tôi mới bước được một chân lên hiên trời đã ầm ầm đổ nước.
“Mưa to quá chị ơi.”
“Cho xin ít mưa, đang nóng gần chết đây.”
Mưa rất to, sấm nổ ỳ ùm khắp nơi. Từng lằn chớp xẹt ngang ngọn cây trông như những con rắn lửa. Tôi quay một đoạn gửi cho chị.
“Sấm chớp khiếp quá, thôi bỏ điện thoại đi.”
“Sấm tự biết tránh điện thoại em mà. Hehe”
“Không đùa đâu, tắt điện thoại đi. Thôi chị không trả lời nữa.”
“Ok, tắt luôn và ngay đây. Hehe”
Nghe lời chị mới là ngoan, tôi đặt di động về chế độ máy bay. Tôi đi lên phòng, thấy cửa ban công còn mở, nước mưa bắn gần tới giường. Thò tay định đóng cửa nhưng thấy gió mát quá nên chỉ khép hờ.
Mặc gió mưa ngoài kia, tôi mang tiểu thuyết ra luyện trưởng. Đọc chưa hết một trang thì điện bỗng tắt ngỏm, kèm sau đó là tiếng sấm rung trời. Chắc lại đánh trúng chạm biến thế hoặc đường dây ở đâu rồi.
Tính nghe lời chị đấy nhưng điện thì mất, giờ ngủ chưa đến, thế nên đành lại tắt máy bay đi. Mở app Facebook lên, có ba lời mời kết bạn đang chờ. Người gửi mới nhất là Đinh Sương Mai. Thấy cái tên đoán ngay là bà chị. Quả vậy, xem thông tin bạn chung gặp ngay ông Hùng Nguyễn nên nhấn chấp nhận luôn.
Trên tường bà này toàn ảnh tự sướng. Ảnh nhìn đẹp phết. Có thể nói cũng thuộc tuýp có mắt thẩm mỹ, biết ăn mặc đấy. Ảnh đăng gần nhất trông xinh xắn và trẻ trung như sinh viên.
Tiện tay tôi nhấn nút like như một lời chào bạn mới. Back ra trang chủ lướt xem chị có post gì không nhưng toàn thấy quảng cáo chứ chẳng thấy tăm hơi chị đâu. Chán chán, cứ hễ gặp status của bạn bè tôi liền tặng cho cái phẫn nộ. Tới trạng thái của My tôi ngần ngừ, phẫn nộ lỡ con bé không hiểu đấy là đùa mà tưởng thật thì căng.
“Em xinh em đứng một mình em lại càng xinh.”
Status kèm bức ảnh chụp có lẽ ở sân trường bởi đằng sau thấy có ghế đá và xác hoa phượng rơi… Nhìn ngây thơ đúng kiểu học sinh. Thay vì phẫn nộ, tôi dành tặng cho một haha vậy.
Máy báo pin yếu. Cả ngày chưa sạc, giờ thì chỉ có sạc bằng niềm tin. Chẳng biết mất điện đến bao giờ, tôi đành tắt màn hình. Ngoài trời mưa đã ngớt, sấm chớp không còn nữa, từng làn gió mang theo hơi nước lùa vào qua khe cửa làm không gian mát như mùa thu. Gác chân lên cửa sổ, tôi nằm nhớ về chị.
…
Còn tiếp…