Anh hùng tiếp bước tại dị thế

Chương 6



Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 6

Con gấu phát hiện kẻ chắn đường thì lao đến như cỗ xe tăng, cậu lợi dụng sự linh hoạt để tránh né những cú vả chết người. Hai tay 2 dao chế từ nanh hổ, cậu cố dấu mình đằng sau tầm nhìn của con thú dữ chuẩn bị cho những đòn chí mạng. Con vật bị quanh vòng vòng thì càng điên cuồng, nó vung 2 chảo to lớn của mình loạn xạ để cố chạm được con mồi gian xảo kia.

Càng điên cuồng nó càng nhiều sơ hở, và nhanh xuống sức. Thân hình đồ sộ sau khi liên tục quay cuồng đã thấm mệt mà chạm lại 1 nhịp. Khi con vật mất đà cậu nhanh chóng sáp lại tặng nó 1 dao rồi lại tiếp tục lùi xa. Vết dao sâu hoắm lại vào ngay chân ảnh hưởng ít nhiều đến di chuyển của nó. Những cú đâm chém chớp nhoáng như thế diễn ra 2, 3 lần nữa thì con gấu bỏ chạy vì sợ sắp bị giết.

Cậu không bỏ qua mà truy sát với khoảng cách hợp lý. Trận chiến tưởng sẽ khó khăn nào ngờ đã nhanh chóng được giải quyết. Tay gấu răng gấu và bộ da được cậu thu thập hết, để ngày mai sẽ đem đến bán trong thành trấn gần nhất đổi lấy quần áo sạch và 1 số dược tài cơ bản, cậu vẫn sinh hoạt như thế hơn 1 năm rồi.

Thành cậu tới lần này khá lớn, trong thành chủ yếu bán thuốc chữa thương, vũ khí. Cũng có khu vực mà các thợ săn trở về bày hàng bán đồ kiếm được trong rừng. Cậu kiếm 1 khách điếm để thuê phòng tắm rửa, những dịch vụ như thế này trong các thành lớn luôn không thiếu. Nhu cầu làm sạch cơ thể ai cũng cần, còn nếu là nhu cầu làm sạch đoản thương dưới khố cũng tràn lan ở đây. Cậu bỏ qua những lời mời chào đấy, vì cơ thể này mới hơn 11 t và cũng vì cậu không ham hố mấy ả đó chút nào.

Trút hết những thứ đồ lỉnh kỉnh cậu ngâm mình trong bồn tắm nước nóng đã chuẩn bị sẵn. Thật thư thái, 2 tháng hơn rồi cậu mới hưởng thụ cảm giác này. Làm sạch cơ thể rồi, cậu ăn mặc chỉnh tề để đi bán bớt những thứ đồ đã săn tìm được nhưng không cần thiết trong thời gian qua. Chỉ là ít da gấu cấp 1, mấy cây thảo dược làm thuốc đơn giản. Cậu đổi được vài trăm ngân tệ với ít cây thuốc cho mình thì đến dãy hàng các thợ săn khác đang bày bán đồ không cần thiết.

Một cậu nhóc hơn 11t ở đây cũng không gây chú ý vì cậu cũng trùm khá kín, hơn nữa thân hình tập võ cao lớn hơn người bình thường, dễ nhầm cậu với thanh niên 15,16t. Các thứ thiên kỳ bách quái được người ở đây xây dựng cho các xuất thân vô cùng là hoành tráng, không phải là trong mộ cổ của đại năng cũng là nhặt được trong cổ chiến trường. Để tránh trở thành con lừa bị dắt cậu dùng linh hồn dò xét khắp nơi và gọi cả Chip quan sát cùng.

Đi đến mỏi chân cũng chỉ được vài cọng dược, cậu đang chán nản thì Chíp gọi loạn trong đầu.

– Thiếu gia có dấu hiệu của trận pháp trên 1 đồ vật.

Theo lời Chip chỉ dẫn cậu nhanh chóng thấy vật cần tìm. Trên 1 quầy hàng bày loạn xạ các loại vật phẩm từ cây thuốc đến bình sứt bát mẻ cái gì cũng có.

Cậu cố nói giọng trầm ồm của người trưởng thành hỏi chủ quầy hàng.

– Đại huynh, ngươi tìm được những thứ kỳ lạ này ở đâu thế. Ngươi có bán nó không vậy.
– Tiểu huynh đệ rất có tuệ nhãn đó biết không. Đây là những tàn tích của 1 lăng mộ đã trăm vạn tuổi. Người được an táng trong mộ đã trăm vạn năm nhưng vẫn để lại bạch cốt sáng như gương. Ta vì lấy những thứ này mà bị phản phệ phế đi 1 thân công phu chỉ đành lưu lạc đến mức phải bán đi những thứ yêu thích này.

Nhật Nam suýt chút đã cười rộ lên, những thứ ông ta nhắc đến cậu chẳng thèm nhìn. Cậu để ý đến cây thương đen tuyền xù xì những đường gân kỳ quặc đang dựng thẳng bên cạnh gã kìa.

– Thật khâm phục lão huynh quá đi à, những thứ như vậy quá quý giá tôi sợ không đủ tiền mua đâu.

Nói rồi cậu làm như muốn đi, tên bán hàng cuống lên mà gọi cậu lại.

– Tiểu huynh đệ à, ta với cậu vừa gặp mà như đã quen, lẽ nào người đi trước như ta có thể lấy đắt cậu mấy lượng bạc sao. Thế này đi. Cậu muốn ấy bất kỳ thứ gì ở trên cái bàn đó ta cũng chỉ lấy cậu 50 ngân tệ mà thôi, hay 30 ngân tệ cũng được.

Nhật Nam để ý vì kéo cậu lại mà hắn đi ra khỏi cái bàn đang đặt hàng hóa. Thương cũng không xách theo. Vậy cũng nhìn ra hắn không mấy quý trọng cây thương đó rồi.

– Lão huynh sảng khoái à nha. Cái nào cũng 30 ngân tệ phải không. Vậy cái này, cái này cả cái này cũng 30 ngân tệ hả. Đừng nói cây thương rỉ này của huynh cũng 30 ngân tệ đấy nhé.
– 30 Ngân tệ hết, khà khà. Cây thương đó nếu người mua 2 món ta sẽ tặng luôn. Cái đồ không biết làm bằng gì mà nặng như quỷ. Vì vung nó thôi mà ta trật khớp đến mấy lần rồi.
– Đây đây nữa, lấy ta 2 món đồ đó tặng ta luôn cây thương đi.

Nam quăng cho hắn 60 ngân tệ rồi rút luôn cây thương. Tên bán hàng cười khà khà gói cho cậu 2 chiếc bình sứt mẻ, tưởng rằng mình đã lừa được 1 gã ngốc, biết đâu rằng hắn đã tiễn đi thứ tốt nhất cuộc đời nhìn thấy.

Nhật Nam vừa đi phút trước phút sau có kẻ đến hỏi tên bán hàng về cây thương.

– Cây thương đó ta vừa tặng cho 1 tiểu huynh đệ hữu duyên rồi a.
– Nhìn hắn ra sao, đi hướng nào đã đi lâu chưa.
– Ta không nhớ chút gì a, haizz trận chiến năm xưa khiến ta có chút bị ảnh hưởng lúc nhớ lúc quên a.

Tên thiếu niên đang hỏi hắn liền ném ra 10 ngân tệ.

– Hắn che mặt, khoảng 15, 16 đi về hướng cửa thành nam được khoảng nửa giờ rồi.
– Còn nữa ta muốn biết ngươi kiếm được cây thương đó ở đâu, vẽ bản đồ cho ta thật kỹ càng.
– Ai za, đấy là mộ cường giả trăm vạn năm… bla… bla…
– 100 Ngân tệ, đủ chưa vẽ thật tỉ mỉ sẽ có hậu tạ.
– Đủ rồi đủ rồi a.

Sau cả buổi vẽ vẽ tẩy tẩy hắn cũng đưa cho thiếu niên đấy 1 bản vẽ hoàn chỉnh. Trùng hợp là bản vẽ đó vẽ con suối gần nơi Nhật Nam đang trú ẩn.

– Công tử, chẳng lẽ cây thương đó quý đến thế sao mà khiến người vất vả tìm kiếm đến thế.
– Cây thương đó có 1 ấn ký khá giống lôi trận trong sách cổ mà gia tộc lưu lại. Ta đã về gia tộc kiểm tra thì chắc đến 8 phần rồi mới lại đây mua. Chỉ tiếc đã chậm. Có điều lấy được bản đồ này cũng rất quý rồi, phải biết rằng bây giờ không còn ai có thể khảm trận binh nữa nếu có thì chắc chắn nhặt được ở cổ chiến trường hoặc tàn tích văn minh xưa. Nói chung đấy là di sản của cường giả năm xưa, theo ta khám phá sẽ biết.
– Vậy không báo cho gia tộc hay sao ạ.
– Ngu, báo gia tộc rồi cái gì tốt cũng thuộc về đại ca hết sao. Nghỉ ngơi chút đi mai chúng ta lên đường.

Hắn nói nghỉ ngơi chỉ là lý do thứ yếu, lý do chính họ ở lại đêm nay là giết tên bán thương kia. 2 kẻ nhập đạo cảnh đi giết 1 tên thợ săn không khác người thường là mấy thì có gì khó chứ, nửa đêm chúng đã trở lại báo tin hoàn thành.

Còn Nam lúc này đang dùng lửa lớn hầm khúc xương hổ đã lấy được từ xác hổ lớn cùng với mấy cọng dược hôm nay đã mua. Cậu vừa hầm vừa dùng tâm thức phân tách dược tính của thảo dược, cũng muốn chiết xuất tinh hoa linh khí có trong khúc xương rồi hòa quyện chúng thành thang thuốc dành riêng cho luyện cốt cảnh. Trong lúc hầm canh cậu cũng để cho Chip dò xét cây thương. Cậu đã vớ được bảo bối, cây thương là 1 bảo binh đa hệ hiện tại hầu hết đều bị phong ấn. Chỉ có trận pháp hệ Lôi có chút khai mở. Sau này muốn sử dụng được cây thương này cậu cần lĩnh ngộ được lực lượng Lôi hệ đã.

Đã hầm từ lúc chiều về đến tận giờ mà tinh hoa từ hổ cốt mới tiết ra được chút đỉnh màu nước canh mới chỉ ngả chút vàng. Mấy cọng dược đã được phân hóa tốt rồi, cậu xếp bằng thổ nạp đưa cơ thể đến trạng thái tốt nhất rồi mới phục dụng thứ canh đó.

Sau khi lấy phần xương còn lại cất đi cậu uống 1 hơi cạn sạch, cậu nghĩ chút ít tinh hoa ấy chỉ khiến xương cốt của cậu biến hóa chút ít, hoặc đến luyện cốt hậu kỳ là cùng, nhưng không. Thuốc vừa vào bụng đã khiến cậu quay cuồng, đầy ứ năng lượng từ bên trong. Năng lượng như nước lũ vỡ đê mà ồ ạt nhập thể. Thổ nạp theo bí kíp đã đúc kết đã không còn kịp nữa. Cậu đứng dậy cầm thương ầm ầm múa loạn.

Cây thương nặng cả trăm cân mà cậu vung, múa hàng giờ liên tục mà vẫn không chút nào suy yếu đi khối năng lượng lượng trong người. Người cậu nóng ran, cảm giác máu huyết như đang sôi. Đau đớn thì cậu có thể chịu được nhưng căng trướng năng lượng thế này nếu không áp chế được sẽ khiến cậu nổ tung mất.

– Chip, làm sao với mớ năng lượng này đây, nhanh giúp ta nếu không ta nổ tung trời mất.
– Ăn bậy uống bạ ở thế giới kia chỉ đau bụng tiêu chảy là cùng nhưng ăn bậy uống bạ ở đây là chết đó. Thiếu gia không biết động não à.
– Nhanh nghĩ cách, nếu không ta chết ngươi cũng vất vưởng như hồn ma ở đây thôi. Thế giới này không có internet cho ngươi tồn tại đâu.
– Một nơi tốt để tồn tại, đúng rồi là Tiểu Bạch…
– Khá lắm năng lượng này có thể đồng nguyên với tiểu Bạch, có thể để tiểu Bạch san sẻ bớt chỗ năng lượng này, sẽ tốt cho Tiểu Bạch mà ta cũng thoát kiếp.
– Ý ta là công tử nổ banh xác thì ta sẽ lưu lại trong đầu Tiểu Bạch.

Bỏ qua mấy lời xàm xí của Chip. Cậu phi vào trong hang kín, bế Tiểu Bạch đang ngủ rồi nội thị bên trong nó. Vòng xoáy phong lực đã thu vào quay xung quanh điểm nhỏ khi trước. Cậu dẫn động năng lượng trong người trao đổi cùng Tiểu Bạch thì con thú nhỏ lập tức hấp thu, dòng năng lượng mới đến tách dòng phong lực mà chui vào làm lớn mạnh điểm nhỏ bên trong.

Khoảng 1 giờ sau cậu đã bớt được chút căng trướng thì thu tay về. Người cậu vẫn còn nóng, máu vẫn sôi sùng sục nhưng như thế này sẽ thích hợp luyện công.

Cậu cầm thương chui vào thác nước mà múa, khi năng lượng trong người đã ổn định cũng là khi trời đã sáng rõ. Cậu nội thị bản thân thì vui mừng biết được chỉ sau 1 đêm cậu đã bước qua luyện cốt mà đạp vào luyện huyết trung kỳ. Một nửa máu huyết của cậu đã đặc quánh và nóng bỏng. Sức lực của cậu sau đêm qua cũng tăng kinh người, cậu có thể thoải mái vung cây thương 150 cân trong thác chảy ầm ầm này rồi. Nếu đứng tấn như mọi hôm có thể nâng tảng đá 280 cân đứng cả buổi.

Sức mạnh tăng cao cảnh giới tăng cao, cậu tự tin khoác áo ngụy trang đi săn nhưng cậu chỉ mới đi được 10p dặm đã phát hiện những dấu vết lạ, có người đã đi vào khu vực này. Cậu im lặng mà ẩn nấp lần theo. Kia rồi 1 tổ 3 người 1 thanh niên ít tuổi ăn mặc xa hoa đi cùng với 2 người có vẻ là người hầu. Cậu cẩn thận nhúc nhích từng tí một để nghe trộm câu chuyện của họ.

– Các ngươi đúng là lũ ăn hại chỉ tìm thôi mà lạc đến 2 ngày, vậy bảo sao mạch của ta không đấu lại đại ca.
– Tại tên bán thương chết tiệt vẽ bản đồ không có Đông Tây Nam Bắc làm đi vòng mất 1 vòng lớn.
– Công tử yên tâm, thác nước trong bản đồ đã rất gần rồi chỉ trong vòng 10 dặm này thôi, bảo tàng để công tử quận khởi sắp đến tay rồi ạ.

Thì ra tên bán thương đã chỉ cho chúng, nhưng tên đó sao biết cậu ở đâu mà vẽ bản đồ chính xác đến thế? Mà bảo tàng là sao, hình như có sự trùng hợp ngẫu nhiên ở chỗ này đây.

– Canh phòng cho kỹ, kẻ nào thấy đều diệt khẩu hết đi. Không để ai biết người Trương gia ta đã đến đây biết chưa.

Thì ra bọn Trương gia của Trương Gia thành. Vì kiềm tỏa Nguyễn gia của cậu mà Bắc Hoa đại triều đã cho 3 thành lớn là Lưu Gia thành, Trương Gia thành và Quan Gia thành vây quanh. Bọn Trương gia này ở phía Nam mà tìm tới đây ắt hẳn có vấn đề rồi.

Cậu thiếu niên kia ắt hẳn là dòng chính Trương gia nếu thuận lợi cậu không ngại thịt luôn tên này. Nhìn vào năng lượng xao động có vẻ 2 tên hầu đã nhập đạo, còn thiếu niên kia có vẻ vẫn chưa đến bước này.

– Đây rồi con thác kia rồi các người tìm kiếm xung quanh ta sẽ đến đó tắm 1 lát đã.

2 tên hầu tản ra thăm dò, cậu cũng không lo chúng tìm được cửa hang cậu vẫn trú ẩn. Vì cửa hang cực bí mật, thú dữ quanh đây còn chẳng tìm ra được bọn này thì đừng có mơ.

Tên công tử đang tới gần thác nước, hắn vừa đi vừa cởi đồ chẳng chút đề phòng, đúng thật là loại trong nhà ấm đi ra, chết lúc nào không biết.

Hắn là Trương Kiệt, con trai thứ của Trương gia, trong nhà hắn bị anh trai là Trương Tuấn đè đầu không ngóc lên được. Bất mãn hắn mang theo 2 hộ vệ đi du sơn ngoạn thủy đã cả tháng nay rồi.

Vài ngày trước gặp được tên bán thương kia, hắn chú ý đến ấn ký trên thương mà không chắc chắn là gì nên trở về gia tộc tìm sách đã ghi chép để đọc. Khi biết đấy là báu vật hoặc có thể dẫn đường đến báu vật thì đã quay lại tìm mua mà quá muộn.

Nếu chuyến này trời thương có lẽ hắn sẽ chuyển mình chứ chưa biết chừng. Hắn nghĩ vẩn vơ rồi dần tiến vào dòng thác.

Phập…

Ngọt lịm, không có chút phản kháng. Cây thương hắn tìm toàn thân đen nhánh mũi thương 3 cạnh. Chính là nó, chính nó vừa xuyên qua ngực hắn, máu hắn chảy xuống bị bọt nước trắng xóa hòa tan không dấu vết. Người cầm thương lôi hắn vào trong con thác, người ngoài không ai hay nhị công tử Trương gia đã chết nhẹ nhàng như thế. Chỉ có ở Trương gia, trong từ đường để các mệnh bài dòng chính. Người trông nom từ đường đang đi báo tin giữ cho gia chủ. Mệnh bài của công tử Kiệt đã vỡ.

Người cầm cây thương chắc chắn là Nhật Nam rồi, cậu đã chờ tên này tiến vào từ rất lâu rồi, 1 phát trúng đích, gọn gàng không dấu vết đúng phong cách đặc công.

2 tên hộ vệ vẫn lang thang tìm kiếm xung quanh, chúng chỉ lượn lờ cho có lệ rồi về báo cáo với phế công tử của chúng.

– Haizz, Ất này ta với ngươi cứ theo Kiệt công tử không tiền đồ này mãi sao. Nhìn đám lâu la đi theo Tuấn công tử ngày nhậu đêm đụ mà ta thèm quá.
– Khẽ khẽ cái mồm huynh, Giáp ạ. Có phế vật đến đâu cũng là dòng chính Trương gia. Huynh muốn kiếm ăn trên lưỡi dao như đám thợ săn kia thì cứ việc đệ chỉ dám theo đuôi công tử thỉnh thoảng húp chén canh thôi.

2 kẻ hầu đang thì thầm nói xấu chủ nhân thì 1 vật lấp lánh khiến chúng thất thần.

Chương trước Chương tiếp