Con đường bá chủ - Quyển 13
Chương 27
Lạc Nam để Vũ Lăng Phi tiếp nhận thiên phú của Viêm Ngục Tộc, hắn chạy đi tìm Tuế Nguyệt, kéo nàng vào phòng mình.
“Mờ mờ ám ám?” Tuế Nguyệt nhướn lên chân mày, đôi mắt cao quý không chút tạp chất hồ nghi nhìn hắn.
“Thế nào? Năm đó nàng chẳng phải mờ mờ ám ám đánh lẻ với ta?” Lạc Nam nháy mắt trêu chọc.
“Thôi đi ngươi!” Tuế Nguyệt gò má hơi ửng lên, vì chuyện này mà nàng bị các tỷ muội trêu chọc thật lâu, đặc biệt là Hi Vũ.
“Gặp riêng nàng đương nhiên là có thứ muốn cho nàng xem, tạm thời không thể tiết lộ cho quá nhiều người biết.” Lạc Nam thận trọng nói.
Nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc, Tuế Nguyệt cũng biểu lộ chăm chú lên.
Chỉ thấy Lạc Nam từ trong óng tay áo lấy ra một con tiểu cẩu màu trắng, toàn thân như tuyết, hai mắt linh động vô ngần, cực kỳ đáng yêu.
Bất quá lúc này nó bị Lạc Nam rọ mõm, túm lấy hai chân, muốn sủa và cựa quậy cũng không tài nào làm được.
“Đây là Hư Không Cẩu?” Tuế Nguyệt vô thức thốt lên.
“Nàng nhận ra nó đúng không?” Lạc Nam vui vẻ.
“Đương nhiên rồi, đây là Thiên Địa Dị Chủng rất được Thời Không Tộc tôn sùng, khả năng của nó mang đến lợi ích khổng lồ cho Thời Không Tộc, thiếp được truyền thừa hoàn chỉnh của Thời Không Hoàng Tộc, sao có thể không nhận ra?” Tuế Nguyệt đưa tay vuốt ve đầu chó, một bên hỏi hắn:
“Chàng ở nơi nào đạt được nó?”
Lạc Nam liền đem mọi chuyện kể lại một lần, bao gồm việc hắn xung đột với Thời Không Tộc và bị Hư Không Mật Thám truy sát.
Tuế Nguyệt rốt cuộc hiểu vì sao hắn thần thần bí bí, xem ra Hư Không Cẩu không thể công khai nếu không muốn bị Thời Không Tộc tìm đến tận cửa.
Nàng quá hiểu mức độ quan trọng của Hư Không Cẩu đối với Thời Không Tộc, Thiên Địa Dị Chủng vốn đã là cực kỳ hiếm hoi, khó khăn lắm mới đạt được một con Hư Không Cẩu để đầu tư phát triển, lúc này mất đi làm sao có thể chịu nổi?
Mặc dù nàng có huyết mạch Thời Không Hoàng Tộc nhưng nàng lại không quan tâm đến Thời Không Tộc chút nào, huyết mạch chỉ là một loại thủ đoạn để chiến đấu mà thôi, bản thân nàng không phải đồng tộc với bọn người đó.
Nếu là kẻ thù của phu quân, vậy thì Thời Không Tộc cũng chính là kẻ thù của nàng, đơn giản như thế.
“Nàng cảm thấy thế nào?” Lạc Nam hỏi.
“Chàng thả nó ra thử xem!” Tuế Nguyệt đề nghị.
“Ừm.” Lạc Nam tháo ra rọ mõm, ném Hư Không Cẩu xuống đất.
Nào ngờ con hàng này hai mắt sáng rực lên như đèn pha, cái lưỡi thè cả ra ngoài, liên tục quẩy đuôi, chui rúc dưới chân Tuế Nguyệt muốn nịnh bợ.
Lạc Nam khóe miệng co quắp, con chó này vì sao thái độ đối với hắn và nàng chênh lệch lớn như vậy? Sự kiêu ngạo bất tuần của ngươi đâu rồi?
“Cút ra đi!” Hắn ghét bỏ đem con chó đạp bay, hừ hừ nói:
“Chân nàng là của lão tử, ai cho ngươi liếm?”
Hư Không Cẩu giận dữ hướng Lạc Nam sủa inh ỏi, nhưng Tuế Nguyệt chỉ vừa trừng mắt nhìn thì nó liền ngoan ngoãn rụt cổ lại, đáng thương vô cùng.
“Thiếu đứng đắn!” Tuế Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, nàng nhìn Lạc Nam nói:
“Tạm thời chàng cứ để nó ở trong Linh Giới Châu đi thôi, thiếp còn chưa đủ khả năng che giấu nó, không cẩn thận lại bị Thời Không Tộc phát hiện thì nguy hiểm.”
“Ta hiểu rồi.”
Lạc Nam vuốt cằm, biết rằng mình cũng không thể trách nó, Hư Không Cẩu bẩm sinh chỉ tôn sùng những nhân vật nắm giữ Thời Không cường đại và tinh khiết, trong khi đó Tuế Nguyệt vừa có Thời Không Hoàng Tộc huyết mạch, vừa có Thời Không Thánh Thể, so với đám tộc nhân của Thời Không Tộc vượt trội hơn nhiều, nó đương nhiên phục tùng nàng vô điều kiện rồi.
Lạc Nam chỉ muốn thử xem Tuế Nguyệt có khả năng thuần phục nó không mà thôi, hiện tại mọi thứ diễn ra thuận lợi hơn dự kiến, vậy chỉ cần bí mật nuôi nó, đến khi cần dùng thì nhờ Tuế Nguyệt ra lệnh cho nó ngoan ngoãn nghe lời là được.
Chờ nàng đủ thực lực, dứt khoát đem nó cho nàng làm sủng vật.
Trong sự kháng nghị đầy bất lực của Hư Không Cẩu, Lạc Nam một lần nữa thu nó vào Linh Giới Châu.
Trong Linh Giới Châu có Tinh Không Long Mã làm bạn với nó, bởi vì Tiểu Tinh cũng sở hữu Thời Gian và Không Gian Lực rất nồng nên không bị con chó đó kỳ thị, ngược lại còn khá thân nhau.
“Được rồi, chàng ra ngoài đi!” Tuế Nguyệt đuổi hắn:
“Tránh các tỷ muội lại nói thiếp ăn mảnh!”
“Muốn đuổi ta nào dễ dàng như vậy?” Lạc Nam chỉ chỉ miệng mình.
Tuế Nguyệt ánh mắt như có ngân hà chiếu rọi lộng lẫy vô cùng, nàng ôm cổ nam nhân, yêu chiều đặt đôi môi thơm ngát của mình lên bờ môi hắn.
Phu thê môi lưỡi triền miên, sau khi tách ra đã lưu lại một sợi chỉ bạc nối liền giữa hai khoang miệng.
“Huân Dao và Nguyệt Kỳ không dám hỏi chàng…” Tuế Nguyệt thủ thỉ:
“Có tin tức gì về Kỳ Nam và Thiên Ý không?”
“Yên tâm đi! Hai cô công chúa của chúng ta đang làm mưa làm gió ở Trung Châu đấy.” Lạc Nam tự hào đáp:
“Là chính miệng Bích Tiêu sư thúc nói với ta.”
“Vậy thì an tâm.” Tuế Nguyệt thở phào một hơi nhẹ nhõm:
“Thiếp sẽ nói lại với các tỷ muội.”
“Ta đi đây!” Lạc Nam hung hăng nựng bầu sữa của nàng một phát, lúc này mới xoay người rời đi.
Từ phía sau vọng theo tiếng nói nhu hòa của nàng: “Bọn thiếp thấy đại tẩu và Lạc Hà thường hay ngẩn người một mình…”
Lạc Nam gật mạnh đầu:
“Phu quân nàng hiểu rồi!”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/con-duong-ba-chu-quyen-13/
Biết lời của các thê tử là đúng, Lạc Nam sau khi cân nhắc kỹ càng, liền đem Tiểu Tiểu phóng xuất.
“Xú sư phụ, hận chết ngươi!”
Tiểu Tiểu liền như con mèo nhỏ lao đến hung hăng cắn hắn, hai mắt lóng lánh lệ quang.
Rõ ràng nàng kêu gọi hắn muốn khàn cả giọng, rõ ràng nàng đã đủ điều kiện đột phá Thánh Đế, tên đáng ghét này vẫn cứ nhốt nàng.
“Bốp!” Lạc Nam đánh đòn lên bờ mông, giận dữ nói:
“Sư phụ muốn tốt cho ngươi mà thôi, đột phá quá nóng vội chưa chắc độ kiếp thành công, cần phải có thời gian tích lũy, hiểu chưa?”
“Thật sự?” Tiểu Tiểu chớp chớp mắt:
“Sư phụ ngươi không phải sợ ta thành Đế rồi ép ngươi cưới sao?”
“Haha, sư phụ đời này cưới biết bao nhiêu người rồi, còn sợ ngươi?” Lạc Nam ra vẻ xem thường.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Mây đen một lần nữa tụ hội, sấm chớp vang rền, Đế Kiếp tùy thời giáng xuống.
“Lần này tạm tha cho ngươi!” Tiểu Tiểu thấy vậy cũng không tiếp tục làm nũng, như một vị tiên tử đạp không mà lên, tự tin đón nhận Đế Kiếp.
Trời quang mây tạnh, đồ đệ đã đột phá Thánh Đế, Lạc Nam vẫn còn là Thánh Vương Viên Mãn, hắn chỉ biết nghiến răng.
“Cưới được chưa?” Tiểu Tiểu cười tủm tỉm lộ ra má lúm đồng tiền vô cùng xinh đẹp.
“Được nhưng cần trưởng bối làm chứng a.” Lạc Nam nghiêm chỉnh đàng hoàng đáp:
“Đợi sư phụ đem mẫu thân cứu về, khi đó sẽ để người làm chứng cưới ngươi vào Lạc Gia.”
Tiểu Tiểu ngây thơ cả tin lời hắn, thấy hắn chú ý đến hôn lễ của hai người như vậy, nàng cũng nở nụ cười ngọt ngào:
“Ta nghe lời người.”