Con đường quan lộ - Quyển 2

Chương 87



Phần 87: LỜI KHUYÊN CỦA LIÊN TUYẾT PHI

Lương Thần rất thích thú thưởng thức cảnh đối phương không giống Chủ tịch huyện mà giống lưu manh, cười nói:

– Thôi, nói việc chính đi! Lần này tổ công tác đụng phải cục xương khó nuốt rồi! Tình hình cụ thể, bọn Trưởng phòng Cảnh hẳn là đã báo cáo xong với anh rồi hả?
– Nói coi, kết quả thế nào? Phòng Công an bên kia hẳn là có manh mối rồi!

Nhắc tới việc chính, Lý Minh Dương lập tức cũng trở lại chính mình, thu lại vẻ mặt căm tức, tựa lưng vào ghế bành, nhíu mày hỏi.

– Chính là ba ông chủ mỏ than kia giở trò quỷ!

Lương Thần cũng ngồi trên sofa, trong giọng nói cơn giận vẫn còn sót lại chưa tan:

– Tên Trịnh Hắc Tử kia đã chịu khai, chỉ còn ba tên khốn khiếp kia vẫn cắn chặt răng chống đỡ!
– Tăng cường thẩm vấn, mau chóng kết án!

Lý Minh Dương lập tức đưa ra chỉ thị. Dừng một chút lại nói:

– Sáng ngày mai, tổ điều tra nghiên cứu của thành phố do Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Hồng dẫn đầu sẽ xuống đây. Hẳn là cần anh Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện cùng đi!

Đối với tác phong làm việc nhanh gọn, quyết đoán, dứt khoát của Lý Minh Dương, Lương Thần trong lòng cảm thấy rất ngưỡng mộ. Nghe xong một câu cuối của Lý Minh Dương, không khỏi ngẩn ra nói:

– Lãnh đạo ở thành phố đến điều tra nghiên cứu, điều cái gì nghiên cái gì?
– Phó bí thư Hồng kiêm chủ nhiệm Ủy ban duy trì ổn định. Lần này xuống đây, nghe nói là điều tra nghiên cứu công tác duy trì ổn định!

Lý Minh Dương trên mặt có vẻ châm biếm, cố ý nhấn mạnh ở bốn chữ “Duy trì ổn định”:

– Anh cẩn thận ứng phó đi!
– Tôi cẩn thận cái gì?

Lương Thần nghe ra đối phương đang châm chọc và bất mãn, không phải là lời nói vô nghĩa. Hiện nay Giang Vân đang trong thời buổi rối loạn. Vào ngay lúc này, thành phố lại cố tình xuống đây để điều tra nghiên cứu cái gì duy trì ổn định. Nếu nói trong đó không cóý đồ gì, phỏng chừng thằng ngốc cũng sẽ không thể tin được.

– Vào tháng một, thôn dân tụ họp vây hãm Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, cuối tháng trước phó Đại đội trưởng đại đội hình sự phòng Công an huyện khi chấp pháp nổ súng làm một người chết, một người bị thương. Thời gian gần đây, vì đối với việc chỉnh đốn chuyên môn quặng than lại phát sinh xung đột quy mô nhỏ. Hỏng bét nhất là, trong sự kiện đổ máu hôm nay, lại có một thợ mỏ tử vong, hai cảnh sát nhân dân trọng thương. Điều này nói lên cái gì?

Lý Minh Dương vươn ngón tay gõ gõ cái bàn, trầm giọng nói:

– Điều này nói lên mặt công tác ổn định trật tự bị thất bại. Anh thân là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật nên chuẩn bị tâm lý nhận phê bình từ lãnh đạo thành phố là vừa!

Lương Thần không nói gì, chỉ bất đắc dĩ nhún nhún vai. Theo như lời của đối phương, hắn thân là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật mới vừa ra lò, về mặt duy trì ổn định này nhất định là phải chịu một phần oan ức rồi.

– Ba mỏ than bên xã Sơn Thạch phải xử lý thế nào? Nhất là vấn đề thợ mỏ này, giải quyết như thế nào?

Điều Lương Thần quan tâm chính là nếu ngày mai hắn phải cùng đi với tổ điều tra nghiên cứu do thành phố phái xuống, như vậy việc chỉnh đốn mỏ than này tạm thời giao cho ai phụ trách?

– Trước tiên hoãn lại đã, để người của thành phố đi rồi sẽ giải quyết sau!

Lý Minh Dương giơ tay day day huyệt Thái Dương. Thanh âm lộ ra vài phần mỏi mệt. Y lúc nào cũng tràn đầy tự tin, tận tâm tận lực muốn tạo ra thành tích tại Giang Vân. Nhưng mà vấn đề nan giải từng cái một nối gót mà tới khiến cho nơi rèn luyện đầu tiên trên con đường làm quan của y đầy nhấp nhô và sóng gió. Nay Ủy ban công tác Kỷ luật giám sát ở thành phố lại đến, để làm Chủ tịch huyện này chắc là càng mệt càng vất vả.

– Hút điếu thuốc cho tỉnh táo!

Lưu ý đến vẻ mệt mỏi của Lý Minh Dương, Lương Thần âm thầm nói một câu. Xem ra thì áp lực cũng rất lớn, là người đứng mũi chịu xào, như thể đang ngồi trên đống lửa. Hắn lấy ra nửa gói Trung Hoa mềm đưa qua một điếu, sau đó cầm bật lửa Halley màu vàng mới vơ được từ Lý Nha Nội mồi lửa cho đối phương và chính mình, từ từ hút một hơi.

– Đừng ở đó khoe khoang nữa, tốt hơn cái của tôi đó!

Lý Minh Dương là người biết nhìn, liếc mắt một cái liền nhìn ra hàng trong tay đối phương nếu so với cái bạn gái đưa hắn thì quý hiếm hơn. Y lại có chút kỳ quái, loại người này ngay cả thuốc xịn còn tiếc không nỡ mua, lại ở trước mặt so đo bản lĩnh cao thấp. Halley màu vàng này ít nhất cũng phải mấy chục ngàn tệ.

– Mới vơ vét được từ người khác…

Lương Thần mặt không biến sắc mà trả lời.

– Tôi đã nói rồi mà, anh chỉ mấy trăm tệ còn tiếc không dám tiêu, sao lại có thể tiêu dùng mấy chục ngàn tệ được chứ?

Lý Minh Dương hút một hơi, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn đối phương:

– Sớm đã nhìn ra, anh là con quỷ keo kiệt bẩm sinh!
– Tôi thì nhìn thấy anh lo đứng nói chuyện không ngại đau lưng!

Lương Thần trả lời lại một cách mỉa mai:

– Vào một năm trước, với phần lương của tôi, được hút loại năm tệ một gói thuốc đã là tốt lắm rồi. Nói tới hiện tại, chỉ với phần lương, tôi cũng hút không nổi loại bảy trăm một điếu của anh.
– Lượn đi!

Lý Minh Dương phất phất tay nói:

– Hiện nay trong này ai chẳng biết anh Lương Thần với thân phận là đại phú hào mấy trăm triệu? Tôi cũng thấy kỳ, làm triệu phú phiêu diêu tự tại có phải tốt hơn không, sao lại đi lăn lộn chốn quan trường chi cho mệt?
– Đối với tôi, cái này gọi là giá trị hiện thực con người, anh hiểu không?

Lương Thần khinh thường mà liếc mắt nhìn đối phương một cái. Rồi ánh mắt chuyển hướng về khoảng không, khẽ thở dài nói:

– Có được quá dễ dàng, dù sao cũng cảm thấy không được thật cho lắm.
– Tiền nhiều quá còn sợ chi nữa?

Lý Minh Dương liếc nghiêng đối phương một cái, phun ra một vòng khói nói:

– Tôi rất nghi ngờ, phải chăng người nghèo khi được phú quý cũng có tật này giống như anh?
– Thôi, nói chuyện này với anh như đàn gảy tai trâu!

Lương Thần từ bàn làm việc nhảy xuống, miệng ngậm điếu thuốc nói:

– Hết chuyện rồi, tôi đi trước đây. Có bản lĩnh tán dóc nói phét, chi bằng tôi trở về nghĩ cách cạy miệng ba tên khốn kia!

Lý Minh Dương giật mình, vốn định nhắc nhở đối phương một câu, nhưng lời nói mới đến miệng lại nuốt trở vào. Đành cho tên này đi vậy. Nếu thực sự làm lớn chuyện, tự có chú hai ra đỡ lưng, nếu tên này ra tay thì sẽ thích hợp hơn chính mình ra tay.

Đại đội phó đại đội hình sự Phòng Công an huyện Trác Hiểu, Diêu Tiểu Thuận đều là nhân viên hình sự có nhiều kinh nghiệm. Cầm bản ghi chép thẩm vấn của Trịnh Hắc Tử và mấy nghi phạm khác, hai người thay phiên tiến hành thẩm vấn ba ông chủ mỏ than Hà, Lưu, Hồ. Chỉ có điều bất kể hai người dùng cách nào, ba tên này cũng cắn chặt răng, có chết không khai.

Lương Thần trở lại Phòng công an huyện, trước tiên trong phòng thẩm vấn đứng quan sát Trác Hiểu và Diêu Tiểu Thuận thẩm vấn ông chủ Hà.

Nhìn chăm chú ông chủ họ Hà một lúc lâu, hắn nghiêng đầu, thì thầm với Trác Hiểu hai câu.

Trác Hiểu trên mặt hiện ra một sự kinh ngạc, theo sau hắng giọng, với giọng điệu nghiêm túc mà nói:

– Lưu Đại Dũng đã chủ động nói ra sự thật phạm tội tham gia xúi giục đám người Trịnh Hắc Tử, cố ý kích động thợ mỏ với ý đồ tạo hỗn loạn dẫn tới xung đột. Hơn nữa ông ta còn nói rõ, lúc ấy ông ta đã có ý kiến phản đối, chỉ có điều do ông và Hồ Lâm khăng khăng làm tới, ông ta mới mù quáng nghe theo!

Hà Chí Hậu hoang mang mà ngẩng đầu lên, nhưng ngay lập tức, y dường như nghĩ ra điều gì, lại cúi đầu xuống, không nói một lời.

– Lưu Đại Dũng nói, để kích động càng nhiều thợ mỏ tham gia đội bảo vệ mỏ, ông ta chủ trương cho mỗi thợ mỏ một ngàn tệ tiền thưởng, nhưng ông và Hồ Dũng kiên quyết không đồng ý. Lại đem một ngàn tiền thưởng giảm xuống còn năm trăm.

Trác Hiểu tiếp tục nói.

– Nói bậy, nói bậy!

Hà Chí Hậu cuối cùng không nhịn được nữa rồi. Về chuyện tiền thưởng cho công nhân này, lúc ấy chỉ có ông ta và Hồ Lâm, Lưu Đại Dũng ba người có mặt. Mà nay lại do phó Đại đội hình sự nói ra, vậy chứng minh là Lưu Đại Dũng quả thật đã cung khai hết…

Tên khốn Lưu Đại Dũng, không chịu đựng nổi, rốt cuộc lại tự mình nói ra trước. Càng thâm độc ở chỗ, không ngờ còn đem chậu lồn đổ lên đầu bọn họ.

– Là tôi và Hồ Lâm đề xuất thêm một ngàn tệ tiền thưởng, nhưng Lưu Đại Dũng nói năm trăm tệ là đủ để đám hắc tử đó bán mạng. Cái tên gọi là Trịnh Hắc Tử cũng là tay sai do Lưu Đại Dũng tìm về. Ba người chúng tôi mỗi người chi ra hai mươi ngàn tệ để trả thù lao.

Với ý niệm trong đầu anh bất nhân, tôi sẽ bất nghĩa, Hà Chí Hậu đem toàn bộ quá trình khai rõ tường tận…

Nhìn ông chủ Hà tay run rẩy ký tên, ấn dấu tay lên bảng thẩm vấn, Lương Thần cầm lấy mũ cảnh sát trên bàn, xoay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Xong việc rồi, hắn cũng nên tan làm về nhà thôi…

Buổi tối, Trác Hiểu, Diêu Tiểu Thuận, Lưu Quân, Trương Duyên, Cao Ba, Sa Trí Hoa sáu người, cộng thêm bốn nữ cảnh sát Đinh Đông Đông, Hứa Linh Linh lắm mồm phòng của Công tác chính trị, Trương Xá, Triệu Đồng của phòng thư ký cùng nhau ăn cơm ở tiệm ăn gần phòng Công an huyện.

Trác Hiểu, Diêu Tiểu Thuận đều là người do Lương Thần đề nghị với cục Công an thành phố đưa về để tăng cường cơ quan công an chủ chốt ở Giang Vân. Mà Lương Thần rất là xem trọng để ủy thác công việc, đem sáu người này chia ra sắp xếp đảm nhận trưởng phó trong ba đại đội hình sự, trị an, tuần cảnh.

Trong sáu người này, Đại đội trưởng Trị an Lưu Quân, đại đội trưởng cảnh sát tuần tra Cao Ba, phó đại đội trưởng Sa Trí Hoa đã lập gia đình, còn lại Trác Hiểu, Diêu Tiểu Thuận, Trương Duyên đều còn độc thân. Vốn lo lắng rằng xuống cái huyện nhỏ sẽ làm lỡ vấn đề cá nhân, lại không ngờ được tại phòng Công an huyện nhỏ nhoi mà cũng có nhiều người đẹp vậy. Đây đối với những người đàn ông độc thân như Trác Hiểu, Diêu Tiểu Thuận mà nói thì tất nhiên là tin vui cực lớn.

Rất nhanh, ba người thông minh lần lượt tìm được đối tượng mình yêu thích. Đêm nay mượn cớ mừng công để mời người con gái trong lòng cùng ra ăn cơm. Còn Lưu Quân và Cao Ba, Sa Trí Hoa ba người còn lại thuộc loại nhân cơ hội ăn ké.

Rất tự nhiên, trong quá trình ăn cơm nhắc tới việc phát sinh sự kiện đổ máu hôm nay. Một thợ mỏ vô tội hy sinh vô ích, hai đồng sự đại đội trị an phải cấp cứu. Tuy là sau đó đã qua kỳ nguy hiểm nhưng vẫn đang hôn mê, đang được theo dõi. Đám người Trác Hiểu và Diêu Tiểu Thuận nghiến răng nghiến lợi căm tức, mấy nữ cảnh sát Hứa Linh Linh, Đinh Đông Đông cũng biểu hiện không ngừng phẫn nộ.

– Cái tên kêu Trịnh Hắc Tử bị người đại đội hình sự chúng tôi mạnh tay chăm sóc một trận rồi. Tôi và Tiểu Thuận Tử tranh thủ đi toilet, sau khi trở về chợt nghe đội viên nói, thủ trưởng đã tới!

Trác Hiểu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cười hì hì nói. Tuy rằng Lương Thần đã là Trưởng phòng Công an, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, nhưng anh ta và Diêu Tiểu Thuận vẫn thói quen cũ không đổi được.

– Vậy các anh thảm rồi!

Hứa Linh linh lắm mồm dùng ánh mắt thông cảm mà nhìn đối phương nói:

– Tuy rằng rất hả dạ, nhưng các anh đây là thuộc loại tra tấn bức cung. Cho dù là không bị xử phạt, cũng khẳng định là bị phê bình.

Vừa nghe vậy, Diêu Tiểu Thuận liền không kìm nổi vui ra mặt. Trương Xá bên cạnh anh ta là kiểu con gái ngay thẳng bộc trực, giơ tay quất vào cánh tay anh ta:

– Cười cái gì thế? Có gì đáng cười đâu?
– Nghe người của đội nói, thủ trưởng tiến vào liền hỏi “Khai chưa?”. Sau khi nhận được câu trả lời liền cầm biên bản thẩm vấn, sau đó một cước đá văng Trịnh Hắc Tử ra thật xa, mắng câu “Đạp chết mày đồ khốn kiếp!”

Diêu Tiểu Thuận cố nhịn cười hồi đáp.

– Thật sao?

Bốn người nữ cảnh sát Hứa Linh Linh, Đinh Đông Đông, Trương Xá, Triệu Đồng thở nhẹ kinh ngạc. Các cô thật không nghĩ tới tác phong Bí thư Lương lại có thể đơn giản hóa mà hiệu quả như vậy.

– Này còn chưa hết đâu!

Đại đội phó Đại đội trị an Trương Duyên cười tiếp lời:

– Tôi đang ở phòng thẩm vấn tra hỏi ba tên khốn kia thì thấy bí thư Lương mặt bình thản đi đến. Sau đó lấy bảng thẩm vấn bắt đầu đánh vào mặt ông chủ họ Lưu!

Người thanh niên kia vốn là Trưởng phòng công an, gần đây lại thăng chức kiêm nhiệm nhiệm Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, luôn là đề tài nóng được nhóm nữ cảnh sát phòng Công an huyện tụ họp bàn tán. Đối với số nữ cảnh sát xinh đẹp này mà nói, vị bí thư Lương kia có ba đặc điểm nổi bật: Tuổi trẻ, mạnh mẽ, thần bí!

– Thủ trưởng của chúng tôi, cách phá án, chỉ có một chữ “Thần”!

Trác Hiểu và Diêu Thuận mặt mày hớn hở nói:

– Vụ án nào khó giải quyết đưa đến tay anh ấy đều được giải quyết dễ dàng. Đêm nay ba tên khốn khiếp kia cắn chặt răng chống đỡ, thủ trưởng chỉ nói với tôi một câu, liền có kết quả đột phá lập tức chịu mở miệng khai.
– Tôi hơi bị choáng!

Triệu Đồng vỗ vỗ trán nói:

– Các anh nói thêm mấy câu, Bí thư Lương liền biến thành thần mà không phải người nữa!
– Em phải biết sự tích Bí thư Lương tại Liêu Dương thì sẽ hiểu lời nói của bọn họ không có khoa trương đâu.

Đại đội trưởng Trị an Lưu Quân uống vào ngụm rượu. Vẻ mặt rất là trịnh trọng nói:

– Nội trong nửa năm bí thư Lương đảm nhiệm chức vụ Đại đội trưởng đại đội hình sự một Cục công an thành phố, tỷ lệ phá các vụ án hình sự Cục Công an thành phố là trăm phần trăm. Mà trong đó có một lần rất nhanh, từ điều tra đến phá án, toàn bộ quá trình chỉ tốn không đến mười phút.
– Tôi và mấy người lão Lưu, lão Sa sở dĩ chủ động yêu cầu cục Công an cho qua đây. Không có nguyên nhân khác, chính là muốn làm việc dưới quyền Bí thư Lương. Đây giống như biến thành theo đuổi thần tượng rồi!

Đại đội trưởng cảnh sát tuần tra Cao Ba cũng cười nói một câu.

– Đúng rồi, đúng rồi! Tôi chính là fan hâm hộ trung thành của Bí thư Lương!

Hứa Linh Linh lắm mồm liên tục gật đầu nói:

– Tôi vẫn luôn muốn xin chữ ký của Bí thư Lương!

Lại quay đầu nhìn Đinh Đông Đông liếc mắt một cái nói:

– Đông Đông còn muốn làm phu nhân Trưởng phòng đó? Không đúng, hiện tại là muốn làm phu nhân Bí thư!
– Đáng tiếc, bí thư Lương hình như đã có bạn gái rồi…

Đinh Đông Đông vẻ mặt tiếc nuối nói:

– Hình như là nữ phóng viên đài phát thanh tỉnh. Xinh đẹp hơn tôi nhiều!
– Các cô gặp qua bạn gái thủ trưởng?

Trác Hiểu và Diêu Tiểu Thuận kinh ngạc nói:

– Có nhầm không đó? Bạn gái thủ trưởng chúng tôi làm việc trong một tạp chí phụ nữ ở thành phố mà.
– Mấy ngày trước có nữ phóng viên đến Phòng công an huyện tìm bí thư Lương, mọi người chúng tôi đều thấy mà.

Hứa Linh linh rất nhiều chuyện hỏi:

– Chẳng lẽ không phải người đó? Vậy anh nói xem, bạn gái bí thư Lương xinh đẹp cỡ nào?
– Xinh đẹp! Xinh đẹp tới nỗi không thể xinh đẹp hơn. Có thể nói là chim xa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn gì gì đó. Các cô tự suy nghĩ đi!

Trác Hiểu cảm thấy mình học vấn có hạn, không tìm được từ ngữ chuẩn xác để mà hình dung miêu tả cụ thể, cuối cùng chỉ vào Diêu Tiểu Thuận nói:

– Thuận tử cũng có gặp qua!
– Tôi cũng không hình dung được xinh đẹp cỡ nào. Các cô nhìn thấy người thật thì sẽ biết!

Diêu Tiểu Thuận cười nói:

– Nếu không, các cô có gan tìm thủ trưởng đi, trong điện thoại anh ta có hình chụp.

Lương Thần tất nhiên không biết hắn đang là đề tài của nhóm ăn cơm tán gái nói dóc. Trở lại khu tập thể của phòng Công an huyện, chuyện thứ nhất hắn làm chính là nhìn chỗ kệ để giày dép ở cửa. Trong lòng không khỏi giật mình, hai đôi giày da nay còn lại một đôi. Vậy tức là một trong hai cô Liên Tuyết Phi và Lý Hinh Đình đã đi khỏi…

Vào đúng lúc này, Liên Tuyết Phi mặc áo ngủ từ nhà bếp ló đầu ra, nhe răng cười nói:

– Chưa ăn cơm phải không? Em làm xong cơm canh rồi, đêm nay là thế giới hai người chúng ta!
– Đình tỷ đâu?

Lương Thần trong lòng cảm thấy có chút mất mát, quả nhiên là Đình tỷ đi rồi. Phỏng chừng là vì chuyện xảy ra sáng hôm nay nên tức giận rồi! Giận cũng phải thôi, ai biểu hắn không quản được nửa người dưới của chính mình.

– Văn phòng của Đình Đình có chút việc, về trước rồi…

Liên Tuyết Phi đi tới, kéo người đàn ông đến salon phòng khách ngồi xuống. Sau đó thay một bộ mặt trịnh trọng nghiêm túc nói:

– Thần, em có mấy câu muốn nói. Hy vọng anh nghiêm túc lắng nghe, cẩn thận suy xét!
– Nói gì? Em cứ nói đi.

Lương Thần làm ra bộ dạng kính cẩn lắng nghe cười nói.

– Em cảm thấy, nếu anh muốn phát triển lâu dài trên con đường làm quan, vậy thì Đình Đình mới là sự lựa chọn tốt nhất của anh!

Liên Tuyết Phi nhìn chằm chằm vào ánh mắt đối phương nói.

Sao tự nhiên lại nói về điều này? Lương Thần trên mặt hiện ra một nét mất tự nhiên. Hinh Đình tốt với hắn, hắn tất nhiên hiểu được. Nếu như không có Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, có lẽ hắn thực sự sẽ lựa chọn ở cùng Lý Hinh Đình. Nhưng nếu như cũng chỉ là nếu như, hiện tại hắn đã đem ba người phụ nữ Diệp gia ăn sạch không chừa một miếng, trong từ điển nhân sinh hiện nay của hắn, chỉ có chiếm giữ, không có buông tha!

– Anh hãy nghiêm túc nghe em nói!

Nhìn phản ứng của người đàn ông, Liên Tuyết Phi liền biết đối phương trong lòng đang lảng tránh. Cô dùng hai tay giữ lại mặt người đàn ông, chỉnh lại tầm mắt đã dời đi của đối phương, nghiêm giọng nói:

– Anh có cảm thấy được, tình trạng hiện nay trên con đường làm quan của chính mình rất thuận lợi, rất vừa ý không?
– Cũng tạm được!

Tiếp nhận ánh mắt sáng rực của đối phương, Lương Thần ậm ờ trả lời. Không thuận lợi, không vừa ý sao? Hắn vốn là Trưởng phòng Công an huyện, lại vì vô tình nhầm lẫn mà tranh chấp vào cuối tháng trước, được ủy thác làm Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật. Hiện giờ trên hội nghị thường vụ Huyện ủy, hắn cũng có tầm ảnh hưởng hết sức quan trọng. Hắn có thể cảm thấy rõ ràng được rằng, đám người như Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân, Hà Nguyên Thanh, thậm chí là Chủ tịch Hội đồng nhân dân Nguyễn Ban Vũ, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình cũng e dè và né tránh đối với hắn.

– Vậy anh có biết hay không, tình trạng như ý và thuận lợi hiện nay của anh làm sao mà có không?

Liên Tuyết Phi thả lỏng tay ra, lấy giọng điệu nhắc nhở nói:

– Trong đó có sự cố gắng của bản thân anh, cũng có phần do vận may. Nhưng nhiều nhất, là vì người khác hiểu lầm hậu thuẫn của anh. Lấy ví dụ như lần thăng nhiệm Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật này của anh mà nói, nếu như không có sự ảnh hưởng của bí thư Tỉnh ủy Lý cha của Đình Đình, thành phố bất kể thế nào cũng không bổ nhiệm cái kiểu vi phạm thông lệ thế này.

Lương Thần im lặng không nói. Trên thực tế Liên Tuyết Phi nói rất đúng, nhất là trong lúc hắn nằm viện, vợ chồng bí thư Tỉnh ủy Lý biểu lộ thăm hỏi thân thiết ra mặt, mới khiến cho cả Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt, Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Từ vốn khởi đầu mà nói, hiện tại hắn trong quan trường được thuận buồm xuôi gió, phần lớn là đến từ sự dìu dắt của bí thư Tỉnh ủy Lý.

– Bí thư Lý ủng hộ anh là thật, nhưng kiểu ủng hộ này, chưa chắc không có mức độ. Người ai cũng đều có lòng tư lợi, không thân không thích, dựa vào cái gì mà dốc hết toàn lực giúp đỡ? Cho nên em nói, mặt ngoài anh thoạt nhìn rất là nở mày nở mặt. Trên thực tế thì căn cơ rất không bền chắc!

Liên Tuyết Phi nói tiếp.

– Rốt cuộc anh cảm thấy, theo những gì Tuyết Phi em nói hiện nay thì đây thuộc về chuyện đổi chác!

Lương Thần nhíu lông mày, lắc đầu nói:

– Anh không thích đem vấn đề cá nhân làm cho thương mại hóa thế này. Chỉ vì cha Đình tỷ là Bí thư Tỉnh ủy, anh lại chọn ở cùng Đình tỷ. Quan hệ nhân quả này khiến anh không tài nào chấp nhận được!
– Anh đúng là để tâm vào chuyện vụn vặt!

Nhìn người đàn ông cứng đầu, Liên Tuyết Phi lấy tay chỉ vào trán đối phương khẽ cười nói:

– Nếu anh và Đình Đình không có chút tình ý gì, em cũng không cần tốn nhiều nước miếng vậy. Cũng cùng là lựa chọn, sao lại không chọn một điều tốt nhất?
– Nói qua nói lại, giống như đang lựa chọn hàng hóa vậy.

Lương Thần nắm lấy bàn tay ngọc ngà của đối phương, bật cười nói:

– Được rồi, không nói chuyện này nữa. Anh đói lắm rồi. Cho anh xem em đã làm món gì ngon nào!

Chương trước Chương tiếp