Con đường quan lộ - Quyển 2

Chương 88



Phần 88: CHÁU ĐƯỢC LÀM CHA RỒI

Thấy Lương Thần đối với lời khuyên bảo của cô không nghe lọt điểm nào, Liên Tuyết Phi bất đắc dĩ lắc đầu. Cô nói điều này cũng đều là lời từ đáy lòng. Lương Thần nếu muốn phát triển dài lâu trên con đường làm quan, vậy thì kết hợp với Lý Hinh Đình tuyệt nhiên là lựa chọn hoàn mỹ nhất. Tất nhiên, nếu như là Lương Thần không có tham vọng, chỉ muốn an phận với hiện trạng này, vậy thì không cần bàn luận chi nữa.

– Tài làm bếp của em không tốt lắm, anh dùng tạm đi…

Liên Tuyết Phi tay trong tay cùng người đàn ông đi vào phòng ăn. Vẫn không quên nhấn mạnh nói một câu tình cảm rất thùy mị:

– Đây cũng là lần đầu tiên của em, lần đầu tiên nấu cơm cho đàn ông!

Xét thấy ngày hôm sau Liên Tuyết Phi cũng phải trở về Liêu Dương. Đêm nay, tất nhiên lại cũng trải qua một cuộc giao hoan nam nữ khoái lạc điên cuồng.

Theo như lời Phóng viên Liên, một tuần chỉ ăn một bữa. Đương nhiên phải ăn no một tí.

Sáng sớm hôm sau, Lương Thần chạy tới Huyện ủy. Phó bí thư Ủy ban chính trị pháp luật thành phố, chủ nhiệm Ủy ban duy trì ổn định Hồng Bân muốn đến Giang Vân sáng hôm nay để tiến hành công tác điều tra nghiên cứu trong hai ngày. Là bí thư Ủy ban chính trị pháp luật huyện, hắn phải theo sát toàn bộ hành trình. Mặc dù, hắn cũng không hề muốn tình nguyện làm cái việc theo đuôi nghe người sai bảo. Hắn một lòng mong muốn là dù có thế nào cũng phải kết thúc công tác chỉnh đốn chuyên môn mỏ quặng. Sau đó thay đổi họng súng, đem tên khốn khiếp Tề Học Quy kia ra hầm cho nhừ tử. Bởi vì việc Diệp Thanh Oánh suýt nữa bị bắt cóc, hắn đã trực tiếp liệt Tề Học Quy vào hàng ngũ kẻ tử thù.

Buổi sáng gần mười giờ rưỡi, một chiếc Aupo màu đen, một chiếc Buick chạy vào tòa nhà huyện ủy. Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương và các ủy viên thường vụ Huyện ủy đã sớm chuẩn bị tốt lễ tiếp đón. Là Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố, chủ nhiệm công tác duy trì ổn định, Hồng Bân hiện là Phó giám đốc cấp sở. Từ điểm này mà nói thì là cao hơn nửa cấp so với An Quốc Kiến và Lý Minh Dương.

Phó bí thư Hồng ngoại hình rất đặc trưng, chú trọng nổi bật một chữ tròn. Dáng người tròn tròn, cái đầu tròn vo lại thêm một gương mặt tròn. Làm cho người ta có cảm giác rất là ôn hòa. Mà từ lời nói đến cử chỉ, vị Phó bí thư Hồng này cũng biểu hiện khá hiền hòa, không có chút kiểu cách lãnh đạo.

Đã gần đến trưa, dưới sự chủ trương của Phó bí thư Hồng, tất cả mọi người dùng bữa tại căn tin Huyện ủy. Sau bữa cơm trưa, Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến và Chủ tịch huyện Lý Minh Dương cùng các lãnh đạo lần lượt rời khỏi, chỉ còn Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện, Trưởng phòng Công an Lương Thần và nhân viên công tác Chánh văn phòng Ủy ban Chính trị Pháp luật cùng đi.

– Bí thư Tiểu Lương, cậu mới đảm nhiệm chức Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện này, đối với nhất thảy công tác, cảm thấy quen chưa?

Phó bí thư Hồng lấy giọng điệu thân thiết mà hỏi Lương Thần. Đối với chàng thanh niên được bí thư Tỉnh ủy Lý coi trọng và cất nhắc này, ông mang thái độ rất là dè dặt. Vũng nước đục này ông vốn không muốn gánh, nhưng lại không thể không khuyên bảo phối hợp nhịp nhàng với Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật tuổi trẻ trước mắt này.

– Tôi mới vừa nhậm chức. Cần phải học tập nhiều để hiểu rõ mọi thứ. Phải nhờ bí thư Hồng chỉ bảo nhiều cho!

Lương Thần rất khiêm tốn nói.

– Chỉ bảo thì không dám, nhưng có vài ý kiến…

Phó bí thư Hồng tiếp:

– Tôi chỉ nói về việc điều chỉnh duy trì ổn định này. Tình trạng Giang Vân tôi cũng đã biết, nền tảng ổn định trị an không được tốt lắm, mâu thuẫn tiềm ẩn bên trong lại quá nhiều, lại có bộ máy lãnh đạo mới lên vì thay đổi hiện trạng đã áp dụng biện pháp và cách thức cấp tiến. Vì các nguyên nhân trên, tạo nên tình hình một số xã, trấn tại Giang Vân không được ổn định, liên tiếp phát sinh sự kiện bất ngờ và xung đột quần thể.

Nói tới đây, Phó bí thư Hồng nhìn chàng thanh niên như đang suy nghĩ, lại nói tiếp:

– Đề nghị của tôi chính là, khi điều chỉnh và giải quyết số sự kiện bất ngờ và xung đột quần thể này, phải cố hết sức dùng phương pháp mềm mỏng để phối hợp điều tra và giải quyết mâu thuẫn. Mức độ lớn nhất để tránh cho nhân tố không ổn định nàytrở nên gay gắt! Gần đây một số việc xung đột đều tập trung xảy ra trong quá trình chỉnh đốn chuyên môn mỏ than tại huyện Giang Vân, tổ điều tra nghiên cứu chúng tôi không ngại đặt trạm thứ nhất ở đây!

Nhìn khuôn mặt tròn tràn đầy nụ cười của vị Phó bí thư Hồng kia, Lương Thần trong lòng không khỏi giật mình. Hắn đã nắm được vài phần ý đồ tại sao đến đây của vị Phó bí thư Ủy ban chính trị pháp luật thành phố này rồi. Lập tức cười nói:

– Chủ tịch huyện Lý đem công tác chỉnh đốn chuyên môn mỏ than giao cho tôi, tôi cũng cảm thấy rất có áp lực. Tuy nhiên, lần hành động chỉnh đốn này cũng đúng với tinh thần trong Hội nghị sản xuất an toàn mỏ quặng mà thành phố thông qua. Bí thư An và Chủ tịch huyện Lý đều đặc biệt coi trọng!

Đang nói, thì thấy Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện Thẩm Vũ đi đến, giọng điệu có chút khác thường nói:

– Bí thư Hồng, bí thư Lương, một số chủ mỏ than bị đóng cửa trong công tác chỉnh đốn lần này đang ở dưới lầu, yêu cầu gặp bí thư Hồng và bí thư Lương!
– Ồ?

Hồng Phó bí thư trên mặt hiện lên một ý cười không dễ phát hiện được, sau đó ra vẻ kinh ngạc nói:

– Bí thư Tiểu Lương, nếu số chủ mỏ này đã đến đây rồi, vậy chúng ta nghe xem ý kiến của bọn họ trước coi như thế nào!

Thật đúng là khéo thật! Lương Thần chợt ngẩn ra, trong lòng không khỏi âm thầm cười lạnh, nhưng mặt ngoài vẫn vui vẻ gật đầu nói:

– Cũng được!

Sau đó nói với Thẩm Vũ:

– Đưa số chủ mỏ đó vào phòng họp. Tôi và bí thư Hồng một chút nữa sẽ tới!

Trong phòng hội nghị Ủy ban Chính trị Pháp luật, chín tên chủ mỏ than bị đóng cửa mồm năm miệng mười kể lể kêu khổ với Phó bí thư Hồng. Bọn họ trình bày phương pháp quá cứng rắn và không hợp tình hợp lý của tổ kiểm tra chuyên môn huyện, miêu tả nhân viên chấp pháp trong quá trình chấp pháp có thái độ dã man tác phong thô bạo như thế nào. Có ông chủ còn lên tiếng khóc lớn, nói vì mỏ than bị đóng cửa, nợ nần đã vay không thể hoàn trả, đã gần đến bờ vực phá sản, trước mắt vợ con ly tán, nhà tan cửa nát.

Bí thư Hồng Bân rất là chăm chú lắng nghe số chủ mỏ quặng này kể khổ, cuối cùng vung tay lên, rất là trịnh trọng nói:

– Tình trạng mà các ông nói, tôi sẽ phản ánh lên lãnh đạo thành phố có liên quan. Tuy nhiên, hưởng ứng tinh thần hội nghị Thành ủy về việc an toàn sản xuất mỏ than, các ông trực thuộc mỏ than cũng nên tuân theo quy định. Đóng cửa chỉnh đốn là điều phải làm!
– Bí thư Hồng. Chúng tôi cũng không phải vì kiếm tiền cho chính mình, chúng tôi lúc đầu muốn mở mỏ than cũng là vì muốn phát triển kinh tế quê nhà. Mỏ quặng chúng tôi đã giải quyết không ít vấn đề nghề nghiệp cho thôn dân. Chúng tôi đã suy tính sơ qua, toàn huyện trên dưới chỉ có bốn mỏ quặng phù hợp tiêu chuẩn, còn lại hơn hai mươi mỏ quặng ước chừng có khoảng hơn hai ngàn thợ mỏ. Hiện tại mỏ bị đóng cửa, nhóm công nhân cũng không có cơm mà ăn.

Một ông chủ mỏ than nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

– Đúng vậy! Mỏ quặng chúng tôi là sản nghiệp trụ cột trọng yếu của quê nhà chúng tôi, nay lại không phân trắng đen một đao chặt tới, Bí thư và Chủ tịch xã chúng tôi lo tới bạc đầu. Thôn dân đối với chuyện này cũng không thể hiểu được!

Một ông chủ mỏ than khác tiếp lời.

– Bí thư Tiểu Lương, cậu có ý kiến gì?

Phó bí thư Hồng quay đầu, hướng về hỏi chàng thanh niên vẫn đang im lặng không nói.

– Ý kiến của tôi rất đơn giản.

Lương Thần bỏ chén trà xuống, hướng về số ông chủ mỏ than ríu ra ríu rít này nhìn lướt qua, giọng điệu lạnh lùng nói:

– Đối với vấn đề chỉnh đốn mỏ than quanh huyện, cứ căn cứ theo tinh thần hội nghị Thành ủy mà tiến hành.

Đình chỉ và đóng cửa nhiều mỏ than vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất là trong lúc tổ công tác tiến hành điều tra số xí nghiệp mỏ than này, tồn tại lỗ hổng an toàn sản xuất rất lớn. Mỏ 320 chính là vết xe đổ. Vì để tránh phát sinh sự cố tương tự, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện mới quyết định tăng mạnh mức độ chỉnh sửa. Tôi rất rõ ràng mà nói với các vị một câu, thực thi hành động chỉnh đốn này là điều tất yếu phải làm. Không có giá cả mặc cả gì ở đây!

– Bí thư Lương, chúng tôi cảm thấy đây đúng là một loại lãng phí tài nguyên mỏ than nghiêm trọng!

Một ông chủ mỏ than bất bình tức giận nói.

– Tạm giả định luận điểm của ông là đúng. Vậy tôi nói thẳng với ông, huyện lý thà là lãng phí tài nguyên, cũng không đi lãng phí mạng người!

Lương Thần lấy giọng điệu sắc bén mà trách mắng.

– Bí thư Tiểu Lương, tôi cho rằng, về vấn đề thất nghiệp của nhóm thợ mỏ hay là suy xét lại một chút. Nếu toàn bộ hơn hai ngàn thợ mỏ đều thất nghiệp, vậy đối với thế công tác duy trì ổn định trật tự của huyện Giang Vân tất phát sinh ra ảnh hưởng nghiêm trọng!

Qua vài câu vấn đáp, Phó bí thư Hồng liền hiểu rõ sự mạnh mẽ cứng rắn của Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật tuổi trẻ này. Cũng tốt, hắn chỉ phụ trách mở đường. Hắn sẽ không sinh ra xung đột gì với đối phương. Chỉ là xem ra với tình thế này, sự sắp xếp tiếp theo sau đó có đạt được hiệu quả không, thì thật là không rõ sẽ thế nào.

– Bí thư Hồng. Về vấn đề thợ mỏ thất nghiệp, quả thật đang được ban lãnh đạo huyện suy xét cân nhắc cẩn trọng!

Đối với Phó bí thư Hồng, Lương Thần đương nhiên không đưa bản mặt cứng ngắc ra, mặt hắn lộ vẻ tươi cười nói:

– Bí thư An và Chủ tịch huyện Lý đang rất cẩn thận nghiên cứu, tin rằng trong thời gian nhanh nhất sẽ đưa ra giải pháp.

Không nghi ngờ, Lương Thần vừa đánh một chiêu Thái Cực Quyền nhẹ nhàng. Tuy lời nói ngon ngọt, nhưng trên thực tế một chút tác dụng cũng không có. Trên thực tế, Lương Thần trong lòng cũng có chút bực bội, loại bỏ đám ông chủ lòng dạ hiểm độc làm giàu bất nhân, áp bức mồ hôi xương máu thợ mỏ này thì không cần đề cập tới. Nhưng hơn hai ngàn thợ mỏ gặp phải cảnh thất nghiệp thì lại là một vấn đề lớn không thể cho qua. Theo như lời vị Phó bí thư Hồng này, đây cũng có quan hệ đến việc ổn định trật tự xã hội huyện Giang Vân. Mà đề cập đến vấn đề duy trì ổn định, vậy hiển nhiên là trong phạm chức năng của Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật là hắn. Lấy vụ xung đột đổ máu ngày hôm qua mà nói, là vì có âm mưu kích động xúi giục của ông chủ mỏ than bên trong. Nhưng xét đến cùng cũng là phản ánh nhóm thợ mỏ không thể chấp nhận kết quả thất nghiệp.

Ăn cơm dương gian, làm việc âm phủ. Chấp nhận hiểm nguy mất đi sinh mạng bất cứ lúc nào, tất cả là để duy trì kế sinh nhai cho gia đình. Hiện giờ một loạt mỏ quặng bị đóng cửa, quả thật đã bảo đảm an toàn sinh mạng cho nhóm thợ mỏ này, nhưng đồng thời cũng đã đoạt lấy cái bọn họ dựa vào để duy trì kế sinh nhai. Như hôm qua khi hắn sắp rời khỏi mỏ than Kim Lai thôn Sơn Thạch, một lão thợ mỏ giọng run run nói câu:

– Không xuống hầm thì có thể làm cái gì? Cả nhà đều chờ cơm để mà ăn nữa.

Huyện lý thu xếp đến nay cũng chưa đề xuất ra được phương án hợp lý đối với số thợ mỏ này. Lý Minh Dương đúng thật rất quyết đoán, dám tiến hành nhanh gọn, dứt khoát biện pháp chỉnh đốn. Nhưng việc thu dọn sau này thì lại giao cho ai làm đây?

Hiện tại Lương Thần cảm thấy rõ ràng, lên làm Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật này thì áp lực lại nhiều hơn so với làm một Trưởng phòng Công an.

Số chủ khai thác mỏ này đương nhiên không nhận được câu trả lời nào có ý nghĩa có giá trị. Cũng như mục đích bọn họ đến Huyện ủy, nhiều lắm cũng là một buổi làm trò được phối hợp nhịp nhàng.

Sau khi số chủ khai thác mỏ này rời đi, Lương Thần lại cùng Phó bí thư Hồng tổng kết và thảo luận lại. Đối với những ý tứ mà Phó bí thư Hồng biểu lộ trong câu nói, Lương Thần luôn giả bộ hồ đồ không hiểu. Còn nhấn mạnh lần nữa, hắn chỉ là phụ trách chấp hành nghị quyết của ban lãnh đạo Huyện ủy. Tức là tỏ vẻ, ông tìm tôi cũng vô ích thôi. Việc này tôi có nói cũng không được tính. Muốn tìm thì đi mà tìm Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện.

Có lẽ hiểu được ý tứ của Lương Thần, phó chủ nhiệm Hồng sau khi thăm dò hai câu liền chuyển sang việc khác. Mà tiếp theo cái gọi là công tác điều tra nghiên cứu, đơn giản chỉ là đi lướt qua. Ngoại trừ mở một cuộc họp gọi là hội nghị báo cáo tình hình duy trì ổn định, thời gian còn lại của Phó bí thư Hồng này đều là nghỉ ngơi tại nhà khách huyện. Vào buổi chiều ngày hôm sau thì lên xe rời khỏi Giang Vân.

Tổ điều tra nghiên cứu thành phố rời khỏi Giang Vân. Lương Thần cũng muốn làm rõ một việc. Công tác chỉnh đốn mỏ quặng vì vụ xung đột đổ máu ở xã Sơn Thạch không thể không tạm thời đình chỉ. Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến và Chủ tịch huyện Lý Minh Dương cũng không thể không vì sự kiện lần này bị lãnh đạo thành phố phê bình khiển trách. Ngày mười lăm tháng tư, thành phố Liêu Dương phái đi tổ liên hợp công tác gồm Cục than đá thành phố, Cục giám sát an toàn thành phố tới hiện trường tiến hành khảo sát các mỏ than xung quanh huyện Giang Vân. Trong vòng hai mươi tám ngày phải trình báo cáo khảo sát với Thành ủy.

Bản báo cáo nói, huyện Giang Vân nắm giữ tài nguyên quặng than dồi dào. Nhưng bởi vì phần đông là mỏ than nhỏ, sinh ra trật tự bị hỗn loạn, thiếu ý thức an toàn sản xuất, cho nên ngầm tồn tại tai họa an toàn cực lớn. Mục tiêu Huyện Giang Vân đưa ra biện pháp chỉnh đốn, nhưng vì vậy tiêu hủy hơn hai mươi mỏ quặng, vấn đề công nhân thất nghiệp này trở thành nhân tố bất an ảnh hưởng tới ổn định xã hội. Vì thế, tổ khảo sát đưa ra ý kiến như sau, dựa theo khu vực mà chia, đem mỏ quặng liền nhau của một xã, thị trấn sáp nhập tạo thành xí nghiệp tập thể cỡ trung thuộc xã, thị trấn để tiện cho việc quản lý quy định trật tự và an toàn sản xuất, cũng có lợi cho việc thúc đẩy phát triển tế kinh xã, thị trấn. Phù hợp với ích lợi căn bản của thợ mỏ và quần chúng.

Thành ủy Liêu Dương tiến hành Hội nghị ủy viên thường vụ mở rộng, thảo luận chuyên môn tính khả thi của báo cáo này. Cuối cùng các ủy viên thường vụ đều tỏ thái độ nhất trí ủng hộ thông qua. Cũng đem quyết định của Hội nghị thông báo cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Giang Vân.

Đối với kết quả này, Lương Thần nói không rõ là phấn khích hay là thất vọng. Từ mặt ngoài mà xem, nghị quyết này quả thật rất có tính khả thi. Nếu lấy ví dụ như Kim Lai, Phúc Vượng, Tụ Bảo ba mỏ than thôn Sơn Thạch mà nói, đều cùng là một núi mỏ, nếu chỉnh hợp thành một xí nghiệp mỏ than cỡ trung, mỗi năm ước tính sản lượng ổn định có thể đột phá chín mươi ngàn tấn. Mà cứ như vậy, vấn đề thất nghiệp mà nhóm thợ mỏ lo lắng cũng liền được giải quyết.

Nhưng Lương Thần trong lòng lại cảm thấy mơ hồ. Sự tình không đơn giản như vậy. Đã có rất nhiều sự thật chứng minh điểm này. “Chính sách tốt, chưa chắc có thể được áp dụng tốt!”

Tuy nhiên bất kể như thế nào, về công tác chỉnh đốn chuyên môn mỏ than huyện đã báo cáo kết thúc. Số mỏ than còn lại đều có thái độ hợp tác hoàn toàn đối với công tác tiếp theo của tổ kiểm tra chỉnh đốn. Mà về bước tiếp theo của tổ là sáp nhập thì do Phòng khai thác than, Phòng tài nguyên môi trường hợp tác với bộ phận phụ trách liên quan của thành phố. Nói cách khác, kế tiếp đã không có phần việc của Lương Thần.

Trên thực tế, Lương Thần cũng chẳng muốn quan tâm. Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính (không còn ở đây, thì không nghĩ việc người khác), hắn còn phải giải quyết nhiều việc của chính mình. Mùa xuân năm 2011, cuộc thi tuyển công vụ toàn thành phố Liêu Dương vừa mới kết thúc. Trưởng phòng tài chính Hồ đặc biệt gọi điện thoại khoe khoang. Tuyên bố con ông ta là Hồ Tiểu Kỳ lần này làm khá xuất sắc, kỳ thi viết tuyệt đối không có vấn đề gì. Lương Thần lại hỏi thăm Lan Kiếm một chút tin tức về sáu học sinh của đối phương. Chỉ cần là có khả năng, bất kể như thế nào hắn cũng sẽ không bỏ qua sáu bộ đội đặc chủng tinh anh kia.

Lan Kiếm chỉ hời hợt nói câu:

– Mấy người bọn họ không có vấn đề…

Sau đó dùng một ánh mắt rất kỳ lạ nhìn đối phương, nói:

– Ông chủ vừa mới gọi điện thoại tới. Ông ấy nói, chúc mừng cháu, cháu được làm cha rồi!

Tiểu Thần chập tối cùng ngày lái xe chạy về Đinh Bặc. Tâm tình của hắn hỗn loạn. Ngu muội. Vô cùng phức tạp và kích động. Mặc dù đã sớm biết được chuyện Trương Ngữ Giai mang thai, nhưng vừa nghe đến tin tức đã được làm cha lại vẫn khiến cho hắn không kìm được hồn lìa khỏi xác. Ước chừng ngây người hơn mười giây mới có phản ứng.

Trong một biệt thự ở hội quán Hoàng Triều, Lương Thần gặp lại Trương Ngữ Giai xa cách hơn nửa năm. Lẳng lặng mà nằm ở trên giường, cặp mắt đẹp như xử nữ từng ngượng ngùng kia giờ hiện ra tính dịu dàng nồng đậm của người mẹ. Trong tầm mắt của cô hiện nay dường như chỉ có đứa bé ngủ bên cạnh. So với người thiếu phụ xinh đẹp mê người nửa năm trước thì thân thể hơi đẫy đà, lại thêm vài phần quyến rũ nữ tính.

Lương Thần ánh mắt quét qua quét lại giữa người thiếu phụ xinh đẹp và đứa bé. Hai ôi run run, trong lòng dường như có muôn vàn lời nói, nhưng mà toàn bộ lại ứ đọng trong cổ họng. Cũng là Trương Ngữ Giai cảm thấy được người đàn ông đã đến, mắt đẹp hiện lên vẻ phức tạp sâu sắc, dịu dàng nói câu:

– Cậu tới rồi!
– Ừ!

Lương Thần giống như khúc gỗ đứng ở trước giường, mở miệng đáp lại một tiếng, sau đó lại rơi vào trầm lặng.

– Cậu xem xem, đứa bé giống ai? Giống tôi hay là giống cậu?

Nhìn biểu hiện khác thường của người đàn ông, Trương Ngữ Giai khẽ mỉm cười, hướng về người đàn ông vẫy vẫy tay hỏi.

– Giống, giống em!

Lương Thần dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say kia, trong giọng nói mang theo kích động khó mà ức chế. Đây là con hắn, tất nhiên phải giống hắn. Vươn ngón tay, lướt trên cánh tay nhỏ bé của đứa trẻ thật cẩn thận giống như chạm đến một báu vật.

– Giai tỷ!

Lương Thần một tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của người đàn bà, dịu dàng nói một câu. Cô là mẹ của đứa bé, hắn là cha của đứa bé, giờ phút này hai tay hắn đang nắm giữ hẳn là hai người thân không thể thiếu trong đời hắn. Nhưng mà, hắn lại không hề làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha! Sự bất thường của hắn, sự bất an của hắn, nay lại phát ra từ sự day dứt trong lòng hắn.

– Tôi nghe nói, cậu đã là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật?

Dường như cảm nhận được sự day dứt trong lòng người đàn ông, Trương Ngữ Giai xoay tay lại nắm chặt tay đối phương, cười mỉm nói:

– Tốt quá, chức vị người đàn ông của tôi ngày càng lớn.

Lương Thần ngồi xuống, đặt đầu tựa nhẹ nhàng vào ngực người đàn bà. Trước kia hắn chưa bao giờ chú ý tới, trách nhiệm hắn cần gánh vác lại nặng nề như vậy! Mà nay đứa bé ra đời, hắn bỗng chợt thấy, bất kể là đối với mẹ con Trương Ngữ Giai, hay là đối với Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, rốt cuộc thì thiếu sót của hắn, chính là một trách nhiệm nặng nề.

Chấp nhận tình cảm của bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh, cũng không hề chịu trách nhiệm đối với những người phụ nữ khác, mà hắn lại vẫn như cũ quay cuồng trong trò chơi tình dục và chinh phục, vui vẻ không biết mệt mỏi. Khi quen biết Diệp Thanh Oánh, hắn cảm thấy có thể được ở cùng cô gái thanh lịch này cả đời thì đó là may mắn lớn nhất của hắn. Nhưng mà sau đó, hắn lại không thể chống cự lại sự quyến rũ và hấp dẫn của Diệp Tử Thanh, không biết từ lúc nào chìm vào ảo tưởng có thể giữ lấy cả hai chị em đẹp như hoa. Rồi ảo tưởng này bởi vì sự xuất hiện và an bài của Lâm Tử Hiên mà gần trở thành sự thật. Sau khi hắn và Vương Phỉ Hạm vì vô tình xảy ra quan hệ đáng lẽ không nên xảy ra, hắn lại suy tưởng tham lam thêm lần nữa, vượt qua cả sự cấm kỵ của tuổi tác và thân phận, để hoàn toàn chiếm giữ người phụ nữ lãnh diễm xinh đẹp cao quý kia.

Dục vọng của hắn tựa như một cái động không đáy, dường như mãi mãi cũng không thể lấp đầy. Hắn hiện tại và Lương Thần một năm trước, là hai người khác biệt như đầu với đuôi. Hắn đồng thời đạt được quyền cao chức trọng và giàu sang phú quý, nhưng vô tình đã mất đi một vài thứ quý giá, bao gồm khát vọng tuổi trẻ không chút vấy bẩn và sự cố chấp trong niềm tin về tình yêu trong sáng thuần khiết!

Hắn không thể quay trở lại, mà hắn cũng không muốn quay lại! Nắm giữ quyền lực và của cải, chinh phục và chiếm giữ phụ nữ xinh đẹp, hắn có cảm giác như bị nghiện thuốc phiện khiến hắn muốn ngừng cũng không được. Hắn biết rõ chính mình có lỗi với tất cả, nhưng hắn lại rất cố chấp không muốn buông xuôi.

Trương Ngữ Giai lấy tay vuốt nhẹ đầu người đàn ông. Đây là người đàn ông thứ hai trong đời cô, cũng là người cha của đứa bé duy nhất của cô. Cảm giác cô đối với hắn, không thể nói là tình yêu chết đi sống lại, nhưng cô lại biết, trong lòng cô dấu vết mà đối phương lưu lại so với chồng cũ Phan Phách Văn thì sâu đậm hơn nhiều.

Thế giới của hắn tất nhiên là rất rộng lớn rất đặc sắc, còn cô thì không đủ tự tin có thể đuổi kịp bước chân của đối phương. Cô đã biết trước từ rất lâu, người đàn ông bướng bỉnh cứng đầu khó bảo này, tuyệt không phải là chỗ trú ngụ lâu bền của cô, cho nên cô mới chọn lựa một phương án tiêu cực để giải quyết tình cảm giữa hai người. Cô từng nghĩ cứ như vậy cắt đứt quan hệ, đem quá khứ vùi lấp ở trong trí nhớ. Nhưng cuối cùng, cô phát hiện ra chính mình không tránh khỏi vận mệnh an bài. Sự xuất hiện của một người đàn ông đầu bạc trắng, khiến cho thế giới của cô cùng người đàn ông này lại không thể tách rời.

Hắn sống không thoải mái sao? Trương Ngữ Giai yên lặng suy nghĩ, nhìn người đàn ông ánh mắt tràn đầy một sự dịu dàng khác thường. Nửa năm không gặp, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng này lần nữa, cô chỉ cảm thấy vui mừng không hề kích động. Cô chỉ đơn thuần cảm thấy, người đàn ông luôn luôn bôn ba ở ngoài nay đã về nhà.

Lương Thần nhắm mắt lại, mũi ngửi mùi hương trên cơ thể người đàn bà, tận hưởng sự yên lặng và bình yên hiếm có. Có rất nhiều cảm xúc tiêu cực bình thường được chôn dấu trong tận đáy lòng, thì tại giờ phút này đây đã được trấn an và thư thái.

– Cha vẫn đang đợi cậu qua đó.

Không biết qua bao lâu, Trương Ngữ Giai mới dùng thanh âm dịu dàng mà nhắc nhở.

Cha? Lương Thần bỗng dưng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vẻ mặt hơi ngượng ngùng của thiếu phụ. Hắn không nghe lầm, từ trong miệng đối phương nói ra đích xác là chữ “Cha”. Cha của Giai tỷ không phải đã sớm qua đời rồi sao? Sao lại lòi ra thêm người cha nữa? Tự nhiên nghĩ lại, không khỏi há to miệng vì quá kinh ngạc.

– Vị Lâm bá bá kia nói là cha nuôi của cậu, cho nên tôi cũng theo xưng hô như vậy.

Trương Ngữ Giai trên mặt trắng nõn lộ ra vài phần xấu hổ. Lúc đầu cô còn chưa quen, nhưng về sau thì tự nhiên hơn. Trong đây tất nhiên có phần là vì Lương Thần, còn một phương diện khác, là bởi vì từ sự uy nghiêm mạnh mẽ trên người ông ta, cô cảm thấy được sự quan tâm sâu sắc của bậc cha chú.

Lương Thần rất nhanh mà cũng rất bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này. Trên thực tế hắn cũng có rất nhiều điều muốn nói với vị chủ tịch Lâm kia. Giơ tay nhẹ nhàng âu yếm vuốt trán người đàn bà, lại thoáng nhìn qua đứa bé đang ngủ say, hạ giọng nói:

– Vậy chị hãy nghỉ ngơi cho tốt, chút nữa em quay lại thăm chị và con!
– Được!

Trương Ngữ Giai cười ngọt ngào, trong ánh mắt cất giấu vài phần dịu dàng hướng về người đàn ông vẫy vẫy tay ngọc nói:

– Mau đi đi, đừng làm cho cha sốt ruột chờ đợi!

Mắt thấy người đàn ông chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, lại thật cẩn thận khép cửa lại, trong lòng Trương Ngữ Giai hiện lên một cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có. Lệ tỷ nói rất đúng, nhà có đàn ông mới đúng là một gia đình hoàn chỉnh!

Chương trước Chương tiếp