Cuộc chiến giữa các vị thần
Chương 19
Thông Thiên giáo chủ gầm lên một tiếng chấn động. Vừa hay lúc đấy quả cầu màu trắng nhân đỏ bắn ra một tia sáng màu đỏ còn mỏng hơn cả sợi chỉ, nhằm thẳng trái tim của lão đâm tới. Thông Thiên giáo chủ xoay ngang Thanh Bình kiếm, đỡ đòn đánh khủng khiếp ấy. Xung quanh Thanh Bình kiếm hiện lên một tầng khí quyển mờ đục, nhìn thì mỏng manh mà chắc chắn vô cùng, có thể đỡ được đòn đánh của tất cả các cao thủ dưới cấp Thánh Nhân trong tiên giới.
Tia sáng màu đỏ xuyên thủng lớp khí quyển bao quanh thân kiếm thì hết lực, chỉ có thể để lại một vết rạn nhỏ trên thân kiếm. Thông Thiên giáo chủ nhìn vết rạn mà đau lòng, một vết rạn bé tí như thế này thôi cũng làm giảm uy lực của thần kiếm đi ba phần mười. Lão chém một đường, tức thì phá tan Cửu Thiên Diêm La trận, hủy diệt sinh vật chủ trận.
Dạ Lan đồng tử thấy Thông Thiên giáo chủ đã thoát ra được, cả kinh thất sắc, vội cưỡi mây chạy trốn. Tốc độ nhanh vô cùng, chỉ lắc một cái đã đi xa ngàn dặm. Thông Thiên giáo chủ cười nhạt, nhằm về hướng đối phương chạy trốn chém theo một kiếm, không thấy từ thanh kiếm phát ra thứ gì mà Dạ Lan đồng tử lập tức đứt tay phải, máu chảy như suối.
– Nể tình ngươi là người do đại sư huynh cử đến nên tha không giết. Lần sau còn để ta thấy mặt thì thứ rụng tiếp theo là cái đầu trên cổ ngươi.
Dạ Lan đồng tử nghiến răng nói:
– Tạ ơn sư thúc tha mạng.
Nói rồi, lắc thêm vài cái nữa, cưỡi mây đạp gió lên cung Tử Hư, nhờ sư phụ cứu chữa vết thương.
Lại nói Nghịch Nam Long bị Dạ Lan đồng tử bắn chết, hồn lìa khỏi xác, cảm nhận từ bên dưới một lực hút cực lớn khiến linh hồn của chàng chui tọt sang một chiều không gian khác vô cùng tối tăm và lạnh lẽo. Chàng nhìn thấy bốn bề xung quanh có nhiều không đếm xuể các linh hồn khác cũng đang bị hút như mình, tất cả đều duy trì được hình dạng như lúc còn tại thế, chỉ khác mỗi việc là thân thể đã trở nên trắng nhờ, mờ ảo. Chàng đặt tay nọ lên tay kia thì hai bàn tay xuyên qua nhau như xuyên qua một lớp sương.
– Tiểu ca cũng xuống đây rồi à?
Nghịch Nam Long nghe giọng nói quen thuộc, vội ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra Đạo sĩ Cóc. Chàng mừng rỡ nói:
– Cóc tiên sinh, thì ra là ngài. Thật mừng quá.
Đạo sĩ Cóc nhăn nhó:
– Chết thì mừng nỗi gì.
– À phải, ta nói theo thói quen thôi.
– Tên khốn Dạ Lan công tử kia sao rồi?
– Tại hạ không biết. Ngay sau khi hắn giết các ngài thì cũng giết luôn tại hạ nên không rõ Thông Thiên giáo chủ có thoát được không.
– Thông Thiên giáo chủ mạnh thứ hai tiên giới chỉ sau Hồng Quân Lão Tổ. Không có lý gì ngài lại không phá tan được Cửu Thiên Diêm La trận. Tiểu ca đừng lo. Hãy lo cho chính chúng ta thì hơn. Tình hình gay go lắm.
Nghịch Nam Long hỏi:
– Sao mà gay go?
– Hãy nhìn trước mặt chúng ta xem.
Nghịch Nam Long vội ngẩng đầu lên nhìn, thấy hằng hà sa số các linh hồn đang xếp thành hằng hà sa số hàng, cả chiều dọc lẫn chiều ngang đều trải ra vô hạn không thể nhìn thấy điểm đầu điểm cuối. Chàng cả kinh hỏi:
– Thế này là thế nào?
– Còn chưa hiểu sao? Chúng đều là các linh hồn người chết giống như chúng ta vậy, tất cả cùng đang xếp hàng chờ đến lượt bái kiến Diêm Vương để được ngài phán xử tội trạng lúc còn sống. Vị Diêm Vương ở tầng thứ nhất là Bất Động Minh Vương, nghe nói ngài rất chăm chỉ, làm việc không ngơi tay, nhưng cũng không thể một mình phán xử hết được, trong khi số người chết càng ngày càng nhiều, dẫn đến tình trạng tắc nghẽn dưới Âm Phủ như ngươi đang thấy đấy.
– Vậy thì chúng ta phải chờ bao lâu?
– Ta cũng chịu không biết. Nhưng nhìn hàng người nãy giờ không dịch chuyển chút nào, ta đoán rằng nhanh thì mất một trăm năm, chậm thì mất hai trăm năm.
Nghịch Nam Long thở dài, buồn rầu không sao kể xiết. Còn đang than thở, từ phía xa tên một lính canh đã lao tới, vừa đi vừa gọi:
– Nghịch Nam Long. Có ai là Nghịch Nam Long nước Văn Lang không?
Đạo sĩ Cóc trố mắt ra nhìn Nghịch Nam Long, cảm giác giống như đang nằm mơ. Thằng cha này không hiểu thân phận thế nào mà đi đến đâu được chủ nhà phá luật đón tiếp đến đấy. Nghịch Nam Long thấy cả triệu linh hồn cùng đang xôn xao bàn tán với vẻ tức tối, xấu hổ không dám lên tiếng trả lời.
Tên lính canh đến gần chỗ Nghịch Nam Long, kiểm tra hình ảnh thấy giống hệt, liền tức giận hỏi:
– Ngươi điếc à? Sao gọi mãi không đáp?
Nghịch Nam Long ngượng ngùng đáp:
– Mọi người đều đang xếp hàng, ta không muốn được ưu tiên hơn những người khác.
– Ngươi không muốn chúng đợi, nhưng muốn mười vị Diêm Vương cùng chờ đợi ngươi à? Vớ vẩn. Lập tức theo ta.
– Mười vị Diêm Vương?
Nghịch Nam Long lắp bắp hỏi lại, cảm thấy chuyện này thật khó tin. Tên lính không thèm nói gì thêm, chỉ vẫy tay một cái, lập tức linh hồn của Nghịch Nam Long bị hút về phía gã, không thể nào cưỡng lại được. Hai người gấp rút bay về phía chính điện, dọc đường các linh hồn khốn khổ cùng kêu gào, lên tiếng phản đối trong vô vọng.