Đào tạo dâm nữ

Chương 108



Phần 108

Lại vẫn bên mỏm đá cạnh biển nơi bìa rừng lần trước. Trần Phong theo chân Vương Hoài đi ra ngoài chỗ đỗ xe.

Hôm nay là ngày định kỳ Vương Hoài phải đưa em gái đến gặp hắn. Địa điểm đã được Vương Hoài tỉ mỉ chọn lựa. Chắc chắn không có cái camera nào lọt tới. Trần Phong cũng lắng tai nghe, không có bước chân nào đi theo dõi ở thời điểm sớm như thế này! Có thể là ai cũng tưởng hắn còn đang ôm Trình Ngưng ngủ trong phòng!

Đợi trong xe là Vương Bội và thêm cả cô tỷ phú Dương Ánh Tuyết, làm Phong tương đối ngạc nhiên. Để cho Vương Hoài ở ngoài, hắn vào xe ngồi giữa hai cô nàng:

– Sao hôm nay có hứng đến nơi rừng rú này vậy?
– Tại nô nhớ chủ nhân quá! Lâu rồi không được gặp nên hôm nay theo xe luôn. Hihi…

Liếc nhìn Vương Bội một lượt, Trần Phong bảo:

– Em ra đứng chơi với anh trai một lúc. Làm hắn bắn tinh hai ba lần đi. Anh nói chuyện với chị Tuyết một lúc!
– Dạ!

Vương Bội ra phía xa xa, nói một câu gì đó làm Vương Hoài quay lại liếc nhìn cái oto rồi nhắm mắt tựa lưng vào gốc cây, mặc cho cô em gái hành sự. Vương Bội cởi quần lót mong manh của mình rồi nhìn anh trai. Hơi nhếch khóe miệng khi thấy vật nho nhỏ kia có vẻ ngóc đầu lên khi nhìn nửa thân dưới trần truồng của mình. Vừa phủ quần lót lên mà sóc sóc, vừa nói gì đó. Làm Vương Hoài toát mồ hôi hột, cam chịu đứng yên…

Trần Phong trong xe lắng nghe quan sát, mặc cho Dương Ánh Tuyết ngồi trên đùi õng ẹo ôm ấp.

– Mùi nước hoa trên người chủ nhân thật nồng! Hẳn là cô ta được ôm ấp cả đêm… Chả bù cho Tuyết nô xa cách mong nhớ đến mấy cũng chẳng được đoái hoài! Thật ghen tị!

Trần Phong khẽ cười, nắn nắn bộ ngực khổng lồ:

– Thôi nỉ non đi. Nói đi xem chuyện gì mà phải đến tận đây? Chủ tịch của chúng ta đâu có ủy mị đến thế?

Khuôn mặt mỹ lệ của Dương Ánh Tuyết lập tức thay đổi 180 độ. Từ nét kiêu sa quyến rũ trở nên trầm xuống, vẻ quyền lực xen chút lạnh lẽo hiện lên. Dù gì người đàn bà lăn lộn thương trường cũng đã nhiều năm:

– Chủ nhân… Em tra qua Thiên Nhãn theo lời anh báo, không ngờ lại phát hiện bí mật khủng khiếp như thế! Bọn chúng dùng danh nghĩa Thiên Nhãn của ba em để hoạt động, làm cô nhi viện không khác gì trại ấu dâm! Bọn khốn nạn vô nhân tính!

Em không quá để ý đến nó, vì đều là những người làm việc từ thời của ba mẹ. Yên tâm giao phó cho bọn họ, để rồi… Em có thể dẹp bỏ ngay Thiên Nhãn đi, nhưng vì truy vết có phần khó khăn, nên em phải đích thân đến đây nói chuyện với anh một tiếng!

– Gốc rễ sợ rằng đã rất lớn rất rộng! Thậm chí có liên quan đến cả giáo hội! Nên hãy cứ bình tĩnh thôi!

Trần Phong nhớ đến mấy hôm trước gọi cho Dương Ánh Tuyết điều tra. Sau đó mới phát hiện ở chỗ Lê Đức Toàn trong căn hầm ngầm. Hắn vẫn chưa cho cô biết kết quả mà hắn tìm được. Bây giờ nghe cô nói vậy, xem như những thứ kia được xác thực rồi! Chỉ có điêu, việc liên quan đến Lê Đức Toàn, Trần Phong vẫn lặng thinh không nói. Có một chuyện, hắn… cần giữ kín! Càng lâu càng tốt, hoặc không để cô biết cũng được!

Dương Ánh Tuyết dựa vào lòng Trần Phong, khuôn mặt mê man:

– Cái đó không đáng sợ. Đáng sợ là, càng tra thì phát hiện những điều không tưởng. Chẳng may đích thực do ba dựng lên… Vậy thì, những sự việc em đã phải chịu đều là quả báo chăng? Em…

Ôm chặt người phụ nữ run rẩy khóc không thành tiếng trong lòng. Những chuyện cô đã trải qua, từ bắt cóc hiếp dâm tra tấn, đến việc từ nhỏ đứng ra chèo chống cả một tập đoàn lớn mạnh đến nay. Cái khó khăn khổ sở, bị chèn ép ngộp thở không cần kể cũng đủ hiểu! Dương Ánh Tuyết nỗ lực cố gắng chỉ vì tìm ra chân tướng cái chết của cha mẹ. Rốt cuộc, chân tướng lộ ra, khiến lòng người hoang mang đến thế! Niềm tin bỗng chốc vỡ tan!

Trần Phong cúi đầu, gạt đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp:

– Dù có thế nào, trời có sập xuống, thì anh vẫn cùng em chống đỡ, được không?
– Vâng! Hức…
– Mặc kệ nhân quả, ngày sau có thế nào, em chỉ cần nhớ rằng, Trần Phong này sẽ không tha cho bất kỳ ai đã làm tổn thương em. Được không?
– Ưm!

Phụ nữ, là loài sinh vật mạnh mẽ nhất trái đất này. Họ có thể vượt qua tất cả, chỉ cần khi yếu lòng, có một bờ vai để dựa vào nghỉ ngơi một chút. Động viên an ủi một chút, là đủ rồi! Cái giống loài mất máu suốt một phần tư cuộc đời, vẫn sống sót an lành, một số cá nhân thậm chí còn siêu việt vượt qua khối kẻ gọi là phái mạnh! Cái họ cần, rất đơn giản, chỉ là thật lòng tốt với họ mà thôi!

– Nào! Chủ tịch mà khóc như con mèo thế này, ngàn vạn nhân viên có mà cười chết bỏ?

Dương Ánh Tuyết bị trêu cũng bật cười, đấm vào ngực người đàn ông của cô:

– Em chỉ khóc với một người thôi!
– Haha thật sao? Ừm, gần đây Vương Bội thế nào?

Dương Ánh Tuyết nhìn ra cửa, Vương Bội xem ra đang phẩy phẩy tay hoàn thành nhiệm vụ. Còn Vương Hoài ôm bụng dưới quỳ gối khóc rấm rứt!

– Gần đây có vẻ lạ. Ngoại trừ lúc giáo huấn ba và anh trai, thì trên mặt gần như không còn cảm xúc! Chủ nhân lại ra lệnh em không được động tay dạy dỗ, nên càng trầm tĩnh yên lặng.
– Ăn uống thì sao?
– Ăn uống không tốt lắm! Nhưng vẫn cố gắng ăn. Em dạo này bận, nghe Hân Hân kể còn có lần cô ấy còn nôn mửa! Em cho que thử thai, thì vẫn chỉ một vạch!
– Ừm! Bảo người làm, mua nhiều trái cây chút. Cả Hân và Bội đều thích ăn!
– Sao đột nhiên hỏi chuyện ăn uống vậy cà? Vậy em thì sao? Chủ nhân biết em thích ăn gì không?
– Hử? Chẳng phải Tuyết nô thích ăn cặc nhất sao?
– Ư… thật muốn chủ nhân treo lên chơi một lúc. Nhưng xem ra không được rồi! Hôm nay, nô bị rồi!
– Hừ! Hay là em tháo cái vòng ra đi! Làm một đứa?

Dương Ánh Tuyết cứng đờ ngẩng phắt lên, mắt sáng rực:

– Thật sao? Cái này là anh tự nói đó nhé?

Trần Phong nhìn nhìn, hóa ra cô mong mỏi điều này ư?

– Hờ. Chỉ sợ không biết con chúng ta xưng hô với Hân thế nào? Chị gái, hay là… mẹ kế?

Chương trước Chương tiếp