Đào tạo dâm nữ

Chương 109



Phần 109: Mượn vợ anh một lúc nhé?

Dương Ánh Tuyết nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng thì cười lắc đầu:

– Mặc dù rất muốn, nhưng… em không nên để Hân Hân khó xử. Em có lỗi với con bé quá nhiều rồi! Em… Ưm ưmm…

Hai cái lưỡi quấn lấy nhau, nước bọt nuốt qua lại lâu đến ngộp thở, rồi Trần Phong mới ngẩng lên:

– Tuyết nô, em không chỉ phải tháo, mà còn phải điều dưỡng thân thể thật tốt! Bỏ hết tiệc tùng rượu chè đi, chờ anh về rồi thụ thai! Hân cũng phải làm một đứa! Không, hai, ba đứa!

Nghe đến hai chữ Tuyết nô, cả người vị Chủ tịch nhũn ra, mắt mũi mông lung:

– Dạ… chủ nhân!

Bóp chặt cái mông nảy nở cố cọ xát trên đùi:

– Hãm cơn nứng lại đi! Anh muốn nói chuyện với Bội!

Dương Ánh Tuyết bĩu môi ra ngoài gọi Vương Bội trở lại. Cô còn đứng cạnh quan sát Vương Hoài đang đứng ủ rũ một mình ở gốc cây. Quân trang đã chỉnh tề trở lại, nhưng lưng hùm vai gấu đã không còn thẳng như trước! Cả người như mất đi khí chất, ý chiến đấu tranh giành cũng chẳng còn nữa! Trần Phong đã thành công hủy hoại kẻ nối dõi họ Vương rồi! Có lẽ, sự trừng phạt này còn khủng khiếp hơn là bắn chết hắn!

Trong xe, Vương Bội quỳ ngồi giữa hai chân Trần Phong báo cáo:

– Ba em vẫn không chịu nói gì cả! Chủ nhân tha lỗi, em vô dụng!

Nhưng trái ngược với dự đoán của Vương Bội, hắn không đe dọa hay trách móc điều gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi:

– Gần đây ăn uống không tốt?

Vương Bội khẽ run, vội liếc Dương Ánh Tuyết ngoài kia:

– Dạ, nhà có đầu bếp mới nên ăn chưa quen ạ!

Trần Phong cười cười không chấp, chỉ kéo Vương Bội lên, xoa ngực xoa mông, cuối cùng dừng ở cái rốn tinh xảo:

– Bội à! Cứ ăn những gì, làm những gì cần làm! Chủ nhân không trách! Chỉ một việc em phải nhớ! Vương Bội là của Trần Phong, không ai thay đổi được! Nghe rõ chưa?
– Nếu… nếu em lỡ làm tổn thương đến chủ nhân thì sao?
– Vậy, thực lòng có muốn hay không?
– Em… không muốn!
– Vậy là được rồi đúng không? Nhìn xem, ngoài kia anh trai em biến thành bộ dạng gì rồi? Có phải em đã luôn làm rất tốt không? Cứ tiếp tục phát huy thôi! Hiểu không?
– Dạ, em hiểu…

Vương Bội ôm cánh tay Trần Phong đặt ở trên bụng. Nhoẻn miệng cười, bộ dáng ủ rũ bay biến:

– Chủ nhân cho em bú một cái nhé?
– Lần sau đi, anh phải về rồi!

Trần Phong định bước ra, thì Vương Bội ấn môi lên má hắn:

– Chủ nhân, em là Vương Bội của anh!
– Ừ!

Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/dao-tao-dam-nu/

Trần Phong gượng cười. Nhiều đàn bà quá cũng có phần phiền phức! Sáng sớm phải bật dậy khỏi chăn ấm nệm êm, rời xa thân thể quyến rũ động lòng người của Trung úy, để đi an ủi động viên từng cô. Làm đàn ông dễ dàng lắm sao? Ai hiểu cho nỗi vất vả này của hắn?

Loẹt xoẹt đi về, lúc này đã hơn bảy giờ rưỡi, Trần Phong định ghé nhà ăn ăn chút gì đó. Không biết cô bé đội trưởng kia đã về ủ ấm hay ăn uống gì chưa? Về gần đến nhà ăn, hắn ngạc nhiên nhìn thấy một người đáng lý ra không thể có mặt tại đây, đại úy Tiến Dũng!

Trình Ngưng có phần không hài lòng với việc Dũng nói dối về con số tham ô được. Từ 6 tỷ lên 60 tỷ! Nhưng Dũng sau một hồi tố khổ, than vãn rằng anh ta cũng thực sự không biết! Con dấu của anh ta bị sử dụng đóng dấu nhiều giấy tờ mà anh ta không hề biết! Sau này, phải bỏ cô vợ tham lam kia, điều tra dần dần, đã thú tội với cấp trên từ lâu rồi!

– Vợ phải tin anh! Chúng ta quen nhau từ thời đi học. Anh chưa nói dối em điều gì! Anh thực sự là không biết!

Trình Ngưng thở dài lắc đầu:

– Trong chốn quan trường, không tránh được cái này cái kia, thanh bạch không hẳn là tốt. Nhưng anh cần biết điểm dừng đừng để đi quá xa không kiểm soát được!
– Vâng vâng, vợ dạy rất đúng! Anh nghe vợ! Đúng rồi, em xem ngày nào rảnh thì chúng ta đi xem váy cưới được không? Cũng chỉ còn vài tháng nữa, anh muốn chuẩn bị hôn lễ thật kỹ càng…

Trình Ngưng bị Tiến Dũng nắm lấy bàn tay, cảm giác được nâng niu khác hẳn cái con người kia! Cô nghĩ nghĩ, đợt này bận chiến dịch xuyên suốt kỳ thi tuyển. Nên cô trả lời:

– Chắc tháng sau đi. Đợt này em sợ không có thời gian để nghỉ phép!
– Chà chà, vợ chồng son nhìn đẹp đôi quá! Chào anh Dũng, anh vào quân doanh có việc gì sao?

Tiến Dũng thấy Trần Phong liền vô cùng niềm nở, vội buông tay Trình Ngưng đến muốn bắt tay Phong.

– Ra là cậu, thực ra tôi đến đây để gặp cậu và cậu Hoàng Bá Vương để hỏi lại một số tình tiết trong vụ ám sát lần trước. Chỉ là đến hơi sớm, tranh thủ gặp vợ một chút… haha…
– Nếu vậy xong việc thì anh cứ gọi, tôi đợi bên kia.
– Vâng vâng, tất nhiên tôi sẽ…
– À mà, em mượn vợ anh chút nha? Trung úy, tôi có một đoạn video cần báo cáo cho chị. Không biết chị có thể dời bước qua bên kia nói vài câu không?

Trình Ngưng thấy ánh mắt Trần Phong nhìn xoáy vào mình, nhìn bàn tay chồng sắp cưới vừa buông, cô liền biết video mà hắn ta nói là thứ gì! Cô đành thở dài đi theo hắn về góc khuất đằng xa.

– Có gì nói nhanh, tôi còn có việc…

Bặp!

– Trần Phong… buông ra… có người thấy bây giờ… Tên khốn nạn…

Chương trước Chương tiếp