Hồi ký mưa
Chương 95
Sáng hôm sau nó vẫn ở nhà… Tay nó đau nên cũng chẳng làm được việc gì… Nó cũng chẳng thể gõ chữ được mà bài thì vẫn phải hoàn thành… Hạ sách phải vào google rồi bật mic lên, nó đọc để google tự ghi ra chữ cho nó và chỉnh sửa lại format bằng chuột… Nhưng chẳng hề dễ dàng gì, nhất là viết lách thì cần phải viết, phải gõ mới có cảm xúc… Chứ ngồi đọc ra toàn thứ trên trời dưới biển, nó chẳng hiểu lúc đó nó đang viết cái gì nữa…
Ngồi mãi cũng chán, lò dò xuống phòng bảo vệ… Nó quyết định nhờ check cam tối qua, hy vọng rằng sẽ chứng minh được là nó vô tội và chấm dứt mớ bòng bong này… Nó cũng mệt mỏi quá rồi, công việc thì nhiều, Linh thì giận nó chẳng thèm nghe điện thoại của nó nữa, giờ lại dính vào nhỏ này… Nó đến thần kinh mất thôi…
Xuống đến phòng bảo vệ, nó gặp 2 chú bảo vệ đã có tuổi… Một chú nhìn có vẻ nghiêm nghị, còn 1 chú thì nom hiền hậu hơn và đang hút thuốc lào xoành xoạch…
Mon men ngồi vào, nó rút bao thuốc ra mời chú hiền hậu trước, chú nhìn nó ngạc nhiên lắm…
– Cháu mời chú điếu thuốc, cháu mới chuyển đến đây từ hôm qua, cháu ở tầng 16 ạ…
– À ừ chú xin, cháu tên gì?
– Dạ cháu tên Nam, cháu làm ở xxx… Cháu còn ít tuổi thôi ạ…
– Thanh niên đẹp trai, còn trẻ thế này mà công việc nhà cửa ổn định thế là tốt rồi… Chú tên Văn, chú làm bảo vệ tòa này được 4 năm rồi…
Nó cười xuề xòa rồi nói thêm 1 vài câu chuyện nữa… Bỗng nó thấy nhỏ Hiền đi lên, lịch kịch xách túi đồ to đùng, nom nặng nhọc lắm… Nó thấy vậy thì chạy lại…
– Để anh xách hộ cho…
– Tránh ra!!!
Nhỏ lườm nó rồi gắt… Ô hay nhỉ, muốn làm người tốt mà cũng không được… Nó hơi sững người vì thái độ của nhỏ… Nhỏ lách qua người nó rồi bấm thang máy đi lên, bỏ mặc nó ở đó hát bài con sông QUÊ…
– Người yêu đấy hả? – Chú Văn lên tiếng…
– Ơ dạ… – Nó hơi bất ngờ…
– Nãy mày bảo mày ở tầng 16, nó cũng thế, mà còn giận dỗi nhau thì đúng là người yêu rồi còn gì…
– Ơ dạ không bạn con ạ… Con ở cách đó 3 phòng thôi…
– Không phải ngại, con bé đó ở đây mấy năm rồi… Xinh xắn, Ngoan nhưng ít nói lắm, đi đâu về cũng chào nhưng mà hỏi thì chẳng thấy nói năng gì…
– Vâng, con thấy tính cách cũng hơi cổ quái ạ…
– Trước tao toàn thấy có ông nào cũng già già rồi suốt ngày đến ở 2 3 hôm liền… Lần nào cũng thấy con bé này xuống đón, mà gặp thì vui vẻ cười nói lắm…
– Chắc người quen thôi ạ…
– Ừ tao cũng chả hỏi… Mà nhìn mày sáng sủa thế, có người yêu chưa con…
– Dạ con có rồi, nhưng cô ấy ở tít mãi Đà Nẵng ạ…
– Sao không yêu gần nhau cho đỡ khổ, yêu xa thế thì “xe đạp để bờ hồ” có sợ mất không?
Nó cười tươi trước câu nói của chú Văn, thực ra thì trước giờ nó cũng chưa có ý nghĩ là Linh sẽ làm gì có lỗi với nó hay là bỏ nó cả… Vì cả tuổi trẻ em chạy theo nó rồi, giờ em bỏ nó thì thấy hơi sai sai… Nhưng cuộc sống cũng chẳng biết thế nào mà lần… Nhất là khi nó vẫn còn tự ti với bản thân nó chưa xứng với em… Vả lại trong đó vẫn còn đối thủ của nó, là Khánh…
– Dạ, cô ấy yêu con lắm, chúng con có dự định tương lai rồi… Con nghĩ cô ấy không làm vậy đâu ạ…
– Ừ bọn trẻ chúng mày bây giờ thoáng, chẳng bù cho chúng tao ngày xưa…
– Dạ… Mà chú ơi, con nhờ chú một việc được không ạ…
– Việc gì cứ nói, giúp được tao giúp…
– Dạ chú có thể giúp con check lại camera hành lang tầng 16 ở chỗ phòng con lúc 2 – 3h sáng hôm qua được không ạ…
– Ủa sao phải xem camera hả con?
– Dạ con bị mất ít đồ, cũng không giá trị gì cho lắm, nhưng con muốn xem có phải là chủ cũ vẫn còn cầm chìa khóa mà lợi dụng vào thôi không ạ? – Nó nói dối…
– Ui sao mất đồ mà không báo các chú hả con? Mất nhiều không? – Chú Văn sốt sắng…
– Dạ không chú, cũng không mất gì giá chị đâu ạ…
– Mày đi vào đây xem nào…
Chú Văn dẫn nó vào trong phòng bảo vệ… Ở đây có hẳn 4 cái tivi khá là to và các góc cam khác nhau… Chú còn có cả máy tính để kết nối lên camera nữa… Nó vào theo, gặp chú bảo vệ kia, nó cũng chào hỏi lễ phép… Ông chú kia thấy nó thì cũng ậm ừ rồi tiếp tục quay ra đọc báo…
– Tao chẳng biết dùng… Đây tao bấm số mày gặp thằng Vinh, nó chỉ cho mày rồi làm theo mà xem… Nhớ là chỉ xem camera của hành lang tầng 16 thôi nhé…
– Dạ…
Chú Văn bấm số rồi đưa cho nó, qua chỉ dẫn của anh Vinh kia thì nó cũng kéo ra xem được băng camera… Nó cố căng hết mắt tua đi tua lại khoảng thời gian 2 – 7h sáng nhưng chỉ thấy có mỗi nó là đi ra khỏi phòng nhỏ… Và chẳng có ai khác nữa… Nó định kéo lên xem tiếp thời gian từ lúc 7h sáng cho đến thời điểm nhỏ gặp nó ngoài cửa thì ông chú bảo vệ kia nãy giờ đang để ý đến nó quay lại ngăn lại…
– Xem thế thôi…
– Ơ chú cho con xem nốt đoạn này ạ…
– Tao nói là xem thế thôi – Ông chú bảo vệ kia gằn giọng… Khuôn mặt trở nên hung tợn…
Nó thấy bất lực nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh… Ấn tắt màn, nó quay ra chào ông chú bảo vệ kia rồi đi ra ngoài cùng chú Văn…
– Con thông cảm, lão Tiến ấy nóng tính lắm… Trước là dân xã hội nên vậy…
– Dạ vâng… Con cảm ơn chú, thôi con xin phép lên phòng ạ…
– Ừ rảnh xuống tao uống trà nhé…
– Dạ…
Nó chào chú Văn rồi đi lên phòng… Camera rõ ràng chỉ thấy nó vào và ra ngoài, còn đâu ra không có ai cả… Nó lên phòng nhỏ Hiền, lưỡng lự rồi quyết định bấm chuông…
– Sao?
Nhỏ mở cửa, nhìn thấy nó nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh như vậy…
– Anh vừa mới xem camera… Chỉ có anh ra vào phòng em từ lúc đưa em về thôi…
– Anh nói vậy để làm gì? Tôi đã nói tôi không cần anh chịu trách nhiệm… Mời anh cút đi cho…
Nhỏ toan đóng cửa thì nó lấy tay chặn lại… Đúng cái tay đau của nó mà nhỏ đóng nhanh nên thành ra tay nó bị kẹp vào cửa… Nó kêu oái lên 1 cái rồi ôm tay, nhỏ thấy vậy mở tung cửa ra rồi nhanh chóng cúi xuống…
– Ai bảo anh cho tay vào làm gì? Có sao không?
– Không sao, đau thôi…
– Đau mà còn kêu không sao à?
– Ừ thì đau nhưng mà không sao?
– Anh đi vào đây tôi xem nào…
Nhỏ đỡ nó ngồi vào ghế rồi đưa tay nó lên xem… Mở tủ lạnh, nhỏ lấy khay đá rồi đổ ra một cái khăn và mang vào chườm cho nó…
– Đỡ không?
– Có…
– Cho chết, đồ hèn…
– Hiền này…
– Gì?
– Hôm đó anh không có làm gì em cả… Ở trước bóng điện anh xin thề… Nhất định là có sự hiểu lầm ở đây…
– Anh giải thích làm gì? Tôi đã nói không cần anh phải chịu trách nhiệm mà…
– Nhưng anh không muốn anh hiểu lầm anh hết… Anh không làm gì thì sao anh phải chịu tiếng…
Nó hơi bực mình nên giọng hơi to, nhỏ ngẩng lên nhìn nó, ánh mắt ngạc nhiên rồi lại cúi xuống…
– Ừ…
Nó im lặng… Nhỏ cũng im lặng rồi chườm đá cho nó… Nhỏ làm nhẹ nhàng, cứ chút lại ngẩng lên xem biểu hiện của nó thế nào… Mái tóc của nhỏ rủ xuống khiến nó thấy nhỏ cũng nhẹ nhàng và đáng yêu đấy chứ… Chỉ tiếc là tính cách nhỏ hơi hấp thôi… Nó nghĩ bụng…
– Ăn gì chưa?
– Chưa, sáng giờ chưa ăn gì cả…
– Ngồi đấy, em đi nấu đồ ăn, trưa ở đây ăn cùng em luôn…
Nhỏ vừa nói vừa đứng lên, nó nghe thấy nhỏ đổi cách xưng hô thì cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nhỏ nói bé xíu, chắc là đang ngại…
Nhỏ trông dữ dằn băng giá vậy mà nấu ăn cũng ngon… Nó đói từ hôm qua đến giờ vì chuyển nhà rồi ăn uống linh tinh nên cũng ăn ngấu nghiến… Nhỏ cứ ngồi gắp đồ ăn chút một và nhìn nó… Trông kiểu như “Ủa mày là ma chết đói mới được đầu thai à?”
– Tay đau, từ mai cứ sang đây ăn cơm nhé…
– Thôi, anh có bếp, có đồ, tự anh nấu được mà…
– Tôi làm tay anh đau, tự tôi có trách nhiệm với anh… Đưa điện thoại đây…
Nó rụt rè đưa điện thoại cho nhỏ… Không quên mở pass… Nhỏ hí hoáy một lúc rồi đưa lại cho nó…
– Số tôi đấy, ăn hay không thì báo trước 2 tiếng để còn biết…
– À ừ…
– Quần áo anh giặt máy hay giặt tay?
– À đồ đi làm giặt tay còn đồ nhà thì giặt máy… Mà dạo này anh không phải lên cơ quan nên là giặt máy cũng được…
– Vậy cứ giặt rồi tôi mang sang phơi cho…
– Ừ…
Cơm xong… Nó trở về phòng nghỉ ngơi… Nhỏ cũng chẳng nói gì nữa… Nó thấy mọi chuyện cứ diễn ra tự nhiên vậy nên nó chẳng nghĩ ngợi gì nhiều… Còn chuyện của nó với nhỏ, nó cũng chẳng biết phải giải thích cho nhỏ kiểu gì… Nhưng nhất định nó phải chứng minh được rằng nó không làm gì nhỏ… Nó không muốn mang tiếng…