Hồi ký mưa
Chương 96
1 tuần qua đi, nó và nhỏ cứ như vậy… Nhỏ cũng sang nhà nó nhiều hơn đến mức tự nhiên và dạn dĩ… Tất nhiên chỉ là dọn dẹp nhà cửa rồi ai về nhà nấy chứ chẳng có gì cả… Cái nó lo lắng nhiều hơn là 1 tuần nay điện thoại của em thuê bao, FB, zalo thì em chặn nó rồi nên nó chẳng thể nào liên lạc được cho em cả… Gọi vào số điện thoại của shop hỏi em thì nhân viên nói em 1 tuần nay ủy thác cho mấy chị em tự trông shop và làm báo cáo gửi cho em qua mail… Nó không biết em giận nó hay rằng em có chuyện gì nữa… Nhưng không thể liên lạc được cho em khiến nó càng ngày càng bất an…
Cơm tối xong… Ngày mai là ngày nó phải nộp bài mà giờ nó còn chưa viết được nửa… Bực nhất là khi đọc google thì lúc đọc nhanh quá nó lại đánh nhầm chữ và mất công sửa lại… Nhỏ Hiền vẫn đang là lại quần áo cho nó và gấp ngay ngắn để tí nữa nó mang về… Tay của nó thì cũng đã cử động được rồi, nhưng nó vẫn giả vờ đau… Chả mấy khi được hầu hạ như thế này, tận hưởng thêm mấy hôm nữa đã…
Nó nhìn nhỏ ngồi trên giường, tay tỉ mỉ gấp quần áo vuông góc cho nó… Ánh đèn từ chiếc đèn ngủ chiếu hắt vào mái tóc dài đang xõa của nhỏ khiến nó nhìn không chớp mắt…
Hình ảnh này… thật giống với hình ảnh mùa đông năm đó, Mai Anh ngồi trên giường và đan khăn cho nó… Một chút bồi hồi và hoài niệm bỗng ùa về…
– Xong rồi này…
– Anh cảm ơn… À nhờ em 1 chút được không?
– Sao ạ? – Nhỏ cũng đã nhẹ nhàng hơn với nó…
– Em sang gõ giúp anh nốt mấy dòng để mai anh còn nộp bài… Anh đọc cho em gõ…
– Vâng, đợi chút em sang…
– Yeahhh, cảm ơn em trước…
Nó cười tươi, quay lưng định bước về phòng thì nhỏ níu tay nó lại… Nó quay lại, 4 ánh mắt bỗng chạm vào nhau… Nó bỗng thấy hồi hộp hơn bao giờ hết…
– Anh để ý vào, cổ áo thì chưa chỉnh lại này…
Nhỏ Hiền nói rồi đưa tay chỉnh cổ áo cho nó… Hành động nhẹ nhàng quan tâm… Nó đứng đó nhìn nhỏ, hơi ngạc nhiên và tự dưng thấy cảm giác gì lạ lắm trong người nó… Chẳng lẽ nó rung động với nhỏ rồi sao?
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/hoi-ky-mua/
Tiết trời đầu tháng 4 về tối cũng còn se lạnh… Nó mở cửa ban công cho thoáng nên gió ùa vào… Vậy là sắp hết mùa xuân, Hà Nội vẫn ồn ã như vậy… Nó có thói quen đứng ban công rồi ngắm đường phố và hút thuốc… Nhiều lúc nó bí câu từ, nó có thể ngồi hàng giờ đồng hồ chỉ để đếm số trên chiếc đèn xanh đèn đỏ bên dưới… Rồi cứ ngồi nhìn dòng xe qua lại, không thì lại nhìn trời, ngắm mây, ngắm sao, ngắm trăng… Cuộc đời của nó 10 năm nay… Thật sự có quá nhiều chuyện… Đôi lúc nó cũng nhớ về Mai Anh, về Thư, về chị, nhưng sự trưởng thành và tình yêu của em đã khiến nó bình thản để gạt bỏ hết đi… Bởi nó biết nó cần phải sống cho hiện tại và tương lai…
– Nè, anh đọc chậm thôi, em ghi không kịp…
– Ừ, tại anh đang có mạch cảm xúc…
– Sao văn của anh hay thế… Mà anh lại hèn hạ vậy?
– Em đang chửi hay đang khen anh vậy?
– Cả 2… Mỏi tay quá – Nhỏ lắc lắc cái tay rồi kéo chăn đắp chân… Ra vẻ mệt mỏi…
– Nghỉ tí đi… Uống nước ngọt không?
– Lấy đi…
Nó lấy cho nhỏ chai coca… Nhỏ mở ra rồi tu ừng ực… Nó ngồi bên cạnh đọc lại những gì vừa viết để lát còn sửa lại câu từ cho chuẩn và mượt… Bỗng nhỏ ngả người, không biết là nhỏ cố ý hay mất đà mà ngả hẳn vào người nó… Nó hơi sững người…
– Ơ…
– Mỏi quá, nhờ 1 tí…
– Ngả ghế được mà… Lợi dụng à?
Nhỏ ngước lên lườm nó cháy mặt…
– Không biết ai lợi dụng ai…
– Anh…
– Lợi dụng lúc say rồi dở trò, rồi không chịu nhận… Như thế thì là lợi dụng kiểu gì?
– Nè… Để anh nhắc lại nhé… Anh không có…
Nó chưa nói hết câu thì chuông cửa nhà nó vang lên rồi tiếng gõ cửa liên hồi… Nó đẩy nhẹ nhỏ ra rồi đi nhanh ra cửa theo tiếng dồn dập…
– Đây, ra đây… – Nó nói to theo bản năng…
Nhìn qua mắt cửa… Nó thấy thằng Hưng và Ngọc Anh đang đứng ngoài… Thấy vậy nó mở luôn…
– A 2 con tôm này hôm nay qua nhà rồng chơi à?
Nó niềm nở khi vừa mở cửa… Nhưng chợt nó dừng lại, không phải chỉ có 2 người mà là 3… Linh đang đứng bên kia, nhìn nó cười tươi… Em bỏ túi xách xuống đất rồi chạy vào ôm nó thật chặt…
– Em nhớ anh quá…
Có vẻ như em nhìn thấy nhỏ Hiền đang ngồi bên trong, và chắc nhỏ Hiền cũng đang nhìn ra cửa… Nó thấy câu nói nhớ nhung chợt đứt quãng và im lặng ngay sau đó…
Linh đẩy nó ra… Khuôn mặt tươi cười vui vẻ bỗng dưng biến mất… Khuôn mặt trang điểm cùng dòng kẻ mắt bỗng biến đôi mắt của em trở nên nghiêm nghị và đáng sợ hơn?
– Ai đây…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/hoi-ky-mua/
Linh ngồi đối diện nó, vén mái tóc ra sau để lộ cổ trắng ngần… Thằng Hưng và Ngọc Anh không nói gì cũng chỉ ngồi xuống… 2 đứa nó biết không khí tại đây đang dần trở nên nặng nề hơn… Nhỏ Hiền thì khác, nhỏ dường như chẳng để ý gì lắm, chỉ thấy nhỏ vẫn đang ngồi sửa lỗi trên bản word ở cái laptop đang chạy quạt è è vì nóng. Còn nó, hít thở sâu vì nó biết rằng mọi chuyện đang dần trở nên rối lên… hy vọng rằng Linh sẽ tin nó, một thằng đào hoa, vô tình và khốn kiếp vốn chẳng còn chút niềm tin nào nơi em…
– Tao đưa Linh sang đây thôi… Tao với Ngọc Anh có chút việc… Bọn tao đi trước…
Thằng Hưng nói rồi kéo Ngọc Anh đi… Nó nhìn theo chỉ thấy Ngọc Anh gật đầu với nó… Có lẽ sự tin tưởng dành cho nó lúc này chỉ có con bé… Cũng phải thôi, con bé sống với nó nhiều năm, chứng kiến từng chuyện xảy ra trong đời nó nên Ngọc Anh cũng phần nào hiểu được tâm tính và suy nghĩ của nó…
Tiếng đóng cửa khô khốc cũng là điểm nhấn để phá vỡ sự im lặng đáng sợ ấy… Nó bước đến rồi ngồi cạnh em… Em vẫn không nói gì, không nhìn nó, không để ý đến nó… Đôi mắt với ánh nhìn hình viên đạn vẫn đang xoáy sâu vào nhỏ Hiền… Nhỏ Hiền cũng không vừa… Tỏ ra không quan tâm, nhưng đôi lúc vẫn ngẩng lên nhìn Linh, đôi khi miệng còn khẽ nhếch lên một chút…
– À ừ… Em uống gì không? – Nó hỏi em…
– Đấy không phải hành động mặc định mà anh vốn phải làm cho người yêu của anh sao?
Em trả lời nó… giọng nói lạnh tanh như hồi gặp nó ở Đà Nẵng…
– Em uống đi… nước dừa đấy… – Nó đặt cốc nước dừa mát ở trước mặt em… Kéo lại cái vali để vào trong góc…
– Ai đây? Anh vẫn chưa trả lời em…
– Đây là…
– Tôi là người yêu của anh ấy… Sao vậy?
Nó chưa kịp nói, nhỏ Hiền đã lên tiếng trước… giọng nói thản nhiên giống như nhỏ vừa đang nói một sự thật hiển nhiên vậy… Khuôn mặt Linh hơi biến sắc nhưng từ từ giãn ra… Cái cười nhếch mép làm lộ rõ sự khinh bỉ khi em quay sang nó…
– Tao không có hỏi mày… Tao hỏi người yêu tao?
– Tôi trả lời hộ rồi đấy thôi… – Nhỏ Hiền cũng không vừa…
– Anh vẫn thế nhỉ? – Linh hỏi nó…
– Không… đây chỉ là bạn anh thôi… nhà cô ấy ở đằng kia, cách anh 2 3 phòng…
– Ừ bạn thôi, nhưng chúng tôi ngủ với nhau rồi… Và anh ấy sẽ chịu trách nhiệm về việc đó… – Nhỏ Hiền nói xen vào, nhún vai 1 cái rồi tiếp tục dán mắt vào cái laptop…
– Ngủ với nhau à?
Linh vừa nói vừa cười mỉm… Cái vẻ mặt đáng sợ ấy vẫn chưa thể nào biến mất đi sau nụ cười ấy mà càng khiến cho không khí trở nên nặng nề hơn… Mặc dù nó biết nó chẳng sai, nhưng nó chẳng biết phải giải thích kiểu gì cả… 1 nam 1 nữ… ở trong phòng đóng cửa rồi còn chăn chiếu như vậy… Ai nhìn vào cũng nghĩ rằng 2 người có quan hệ… Không những vậy, người nhìn thấy lại chính là người yêu của nó…
– Ừ, đúng vậy… – Nhỏ Hiền đáp gọn lẹ…
– Này em gái… Haha… Chị nghĩ em đang hơi tự tin vào bản thân của mình đấy… Nam ngủ với em hả? Chị và anh ấy yêu nhau hơn 7 năm nay… Ở với nhau ngần ấy thời gian… Anh ấy chưa bao giờ đụng vào người chị… Em nghĩ chị tin à? – Linh cười lớn…
– Nhưng rượu vào rồi thì khác đấy…
– Nam không bao giờ ngủ với ai mà không có tình yêu em ạ…
– Vậy có lẽ là yêu rồi chị ạ…
– Mày…
Có vẻ như Linh không giữ được bình tĩnh nữa… Đứng bật dậy và cầm lấy cốc nước dừa… Nó thấy vậy thì đứng lên ngăn em lại… Tình hình có vẻ căng thẳng…
– Linh… bình tĩnh lại…
– Anh còn gì để nói với tôi không?
– Em phải tin anh… Anh với Hiền chỉ là bạn, anh chưa làm gì có lỗi với em cả…
– Tại sao nó nói vậy… – Linh chỉ tay vào mặt nhỏ Hiền… Nhỏ Hiền ngước lên rồi gằn giọng…
– Đừng có chỉ tay vào mặt tôi… Bố mẹ tôi còn chưa bao giờ chỉ tay vào mặt tôi đâu đấy…
– Tao thích thì tao chỉ… Mày không có quyền lên tiếng ở đây hiểu không con tiểu tam…
– Chị nói cái gì? – Nhỏ Hiền đứng bật dậy…
– Tao nói mày là con tiểu tam…
– Thôi đi… – Nó hét lên…
– Anh nói anh yêu tôi… Anh nói anh sẽ bù đắp cho tôi vì những gì tôi đã phải chịu đựng trong suốt 7 năm qua… Vậy mà tôi mới đi 1 tháng… Anh đã thế này… Cái bản tính đào hoa khốn kiếp của anh… Anh không thay đổi được sao…
Linh vừa nói vừa đánh nó… Đôi mắt đang ướt nhèm nước mắt từ bao giờ… Nó đứng đó chịu trận rồi ôm lấy em… Vùng vằng mãi, em đẩy nó ra rồi nhìn nó bằng ánh mắt giận dữ…
– Tôi ngu quá… Ngu mãi để anh biến thành trò tiêu khiển… Anh nói anh là người yêu tôi, anh nói anh và nó không có gì… Nhưng đến cả lúc này… Anh cũng không dám lên tiếng để bảo vệ tôi… Anh đang sợ điều gì vậy? Anh đang sợ mất nó hơn cả mất tôi à?
– Không phải, Linh… Anh xin em… Mọi chuyện đều là hiểu lầm thôi…
– Tôi không muốn nghe bất cứ lời nào từ anh nữa… Tôi ngu tôi chịu… Tôi trả anh thứ tình cảm rẻ mạt này… Chúc anh hạnh phúc…
Linh chạy nhanh ra cửa rồi đóng cửa thật mạnh… Nó chạy vội theo nhưng em vùng vằng rồi đẩy nó ra… Thang máy đóng lại quá nhanh khiến nó không đuổi theo em được… Thang bên cạnh thì bây giờ mới lên… Nó quay ra chạy cầu thang bộ… Xuống đến tầng 1, nó thở hồng hộc rồi nhìn ngó xung quanh… Chú Văn thấy nó hớt hải thì tỏ ra ngạc nhiên…
– Làm gì mà hớt hải thế?
– Chú ơi, chú thấy 1 cô gái cao khoảng 1m65, đi chân đất mặc váy trắng tay áo đen chạy xuống đây không chú…
– Có, chạy ra ngoài rồi… Vừa chạy vừa khóc…
– Vâng con cảm ơn chú…
Nói rồi nó chạy ra ngoài sảnh… Đứng nhìn ngó nghiêng nhưng chẳng thấy bóng dáng em đâu… Nó chạy ra tận ngoài vỉa hè để nhìn ngó, nó thấy em đang mở cửa một chiếc Camry màu trắng rồi bước lên xe… Nó chạy vội theo rồi đập cửa kính…
– Linh… Linh… em nghe anh nói đã… Linh…
Dường như em chẳng để tâm đến nó, chỉ đánh lái xe ra và nhấn ga đi thẳng… Nó bất lực chạy theo một đoạn rồi cũng đứng lại thở hồng hộc… Bỏ mẹ, lần này em giận nó thật rồi…
Chán nản, nó trở lại phòng, nhỏ Hiền đang đứng trong bếp cặm cụi dọn lại đống bát đĩa trên chạn… Vẻ mặt hết sức thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra… Thấy nó về, mồ hôi nhễ nhại… Nhỏ đem cho nó cốc nước…
– Anh uống đi…
– Em bị điên à… Mọi chuyện chưa rõ ràng… Anh cũng chưa từng làm gì em cả… Em vừa phải thôi – Nó gào lên…
Nhỏ không nói gì… Chỉ đặt cốc nước rồi ngồi xuống… Nó thấy nhỏ vẫn bình thản lấy điện thoại ra ngồi bấm… Thấy vậy nó càng điên hơn… tay nó khua đổ cốc nước vỡ tan tành…
– Anh chưa từng làm gì em hết, em đừng có quá đáng như vậy… Cảm ơn em vì thời gian qua đã ở đây giúp anh lúc anh đau tay… Còn bây giờ, mời em về cho… Anh không muốn thấy mặt em nữa…
Lúc này nhỏ mới ngẩng lên nhìn nó, đôi mắt lại đỏ lên mọng nước mắt… Nhỏ đứng lên cầm lấy chiếc áo khoác rồi đi ra đứng trước mặt nó…
– Trước đây em nói rằng anh không cần phải chịu trách nhiệm với em… Nhưng giờ em nghĩ lại rồi… Anh phải chịu trách nhiệm với em…
Nói xong nhỏ đi thẳng vào phòng ngủ của nó… Nó nhìn theo nhỏ mà cứng họng không nói ra được câu nào… Nhỏ đang làm cái quái gì vậy? Chả lẽ nhỏ không về mà ngủ luôn tại nhà nó sao… Con nhỏ này điên thật rồi…
– Hiền… Em làm cái gì đấy…
– Em đi ngủ? – Nhỏ đứng ở cửa phòng nó nói vọng ra…
– Em đi về nhà em chứ…
– Sao em phải về… Nhà anh cũng như nhà em… em thích ở đây…
Nói rồi nhỏ đóng rầm cửa lại, bỏ nó ngồi 1 mình ở ghế Sofa… Đau đầu thật, nó vò đầu bứt tai… Chẳng hiểu sao cuộc đời nó toàn dính vào mấy thứ oái oăm như thế này…