Màu của Hoa Hồng
Chương 2
Những chuyện kỳ lạ cứ thế mà xảy đến với cô gái 16 tuổi…
Linh mắt lơ đễnh, miệng nhăn lại…
Nhàn lơ đi…
Sơn ngồi cạnh giờ cũng quay sang nói chuyện với bàn khác…
Ngọc như người vô hình!
~~”Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
~~”Sao mọi người lại lơ mình nhỉ?”
~~”Chả nhẽ, bọn nó nói xấu sau lưng mình taaa?”
– Không biết liêm sỉ – tiếng Nhi vang lên…
Ngọc:?
Ngọc cúi gằm mặt xuống, đôi mắt ngấn lệ. Bao nhiêu suy nghĩ xảy đến trong đầu con bé, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao mọi thứ hôm nay lại lạ thế. “Thôi dù sao bố mẹ đã cố gắng cho mình lên thành phố học, có gì thì vẫn phải cố gắng, không được yếu đuối!”
Nói rồi em với lấy chiếc cặp sách, đặt gọn gàng từng quyển sách tiếng Anh xuống, vở và bút. Đoạn quay sang Sơn:
– Hôm nay ông có đem bút đỏ không cho tôi mượn với!
– Tôi lúc nào mà chả đem?
– Vậy tí ông cho tôi mượn nhé!
Sơn nhìn con bé như người ngoài hành tinh, con bé cũng thấy khang khác. Nó chỉ là không biết hôm nay sẽ là bắt đầu của những chuỗi ngày không mấy tốt đẹp khi nó học cấp 3…
Tiết tiếng Anh sáng nay thầy giáo cho chơi trò “Chọn ai?” Trò này là trò mà cả lớp sẽ chuyền tay nhau một cây bút, sau khi thầy giáo bảo “Stop”, cây bút đang ở vị trí của người nào thì nghĩa là cây bút chọn người đó. Bạn được chọn sẽ phải lên bảng trả lời câu hỏi của thầy giáo…
Cả lớp 34 con người, trừ Ngọc ra, ai ai cũng thấy hào hứng. Chỉ trừ con bé là đơ ra khi cây bút chọn đúng chỗ nó, nó biết anh văn là môn nó không giỏi nhất, đặc biệt là ở chỗ phải phản xạ này. Câu hỏi lượt này là viết ra những danh từ bắt đầu bằng chữ M, trên bảng đã chi chít những dòng chữ hoa mỹ. Đến lượt nó, chiếc quần đen không giấu nổi sự rụt rè của đôi chân run cầm cập, nó cầm bút viết lên chữ “M”, sau đó ngập ngừng viết thêm chữ “e” – Me!
??? – Cả lớp đơ ra, cái Trà lúc đầu im lặng giờ cũng quay sang mấy bàn bên cạnh nhăn mặt bàn tán, rồi tiếng xì xào từ đó mà không ngừng được…
“Me? Em chắc chưa?” – Thầy giáo hỏi…
Lúc này Ngọc biết nó sai rồi, lặng lẽ xóa chữ e, con bé dò từ đầu đến cuối bảng, chỉ có một từ là nó quen thuộc nhất “Mother”, nó lại cầm bút, rồi viết ra chữ “Mom”
Cả lớp lại được tràng cười phá lên…
Thầy giáo không đủ tinh tế để nhìn ra vấn đề đang nhen nhóm ở một tập thể lớp 11, thầy chỉ nghĩ đơn giản là cả lớp đang trêu nhau. Thầy cho Ngọc về chỗ, nhưng chỉ em mới biết, chỉ em mới hiểu bởi khi chiếc áo vàng lặng lẽ đi từ bục giảng xuống bàn thứ 2, không khí đã ngột ngạt như thế nào…
Kể từ hôm đó em ngồi thu lu một góc, không nói chuyện, không cười đùa, vì em có nói cũng sẽ chẳng có một lời nào đáp lại, kiểu tra tấn bằng sự im lặng như vậy thật đáng sợ. Khiến con bé không thể tập trung được vào việc học, ngày đêm mải mê trong những suy nghĩ méo mó ngổn ngang. Đỉnh điểm là cả lớp lập nhóm riêng không cho em vào. Suy nghĩ của bọn thành phố, lạ lẫm và thực dụng đến khó hiểu, em làm sao hiểu được vì sao bọn nó ghét em, nếu không phải vì chỗ em không có trường học, thì chắc chắn là em đã không cần phải đi xe 15 cây số mỗi ngày, ở lại bán trú, lại phải hòa mình vào cái văn hóa mà em chả mấy quen thuộc…
Nhưng làm sao em bỏ cuộc? Cô giáo chủ nhiệm cấp 2 đã từng tuyên dương cô gái gầy guộc trước toàn trường về tinh thần vượt khó. Mỗi lần gặp khó, em đều nhớ đến khoảnh khắc đó, khoảnh khắc mà trước mặt em là hàng trăm tràng pháo tay tán thưởng.
Em cố gắng học và rồi sau kỳ 1 năm ấy, kết quả thật ngoài sức tưởng tượng, em xếp top 4 lớp!