Màu của Hoa Hồng

Chương 3



Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 3: Cố Sâm Tây?

~~”Kết quả, có thực sự quan trọng như vậy không, khi mà cậu dành hết sức khỏe của mình để đánh đổi?”

Ngọc tỉnh dậy trên giường bệnh viện.

– Bà bị ngất ở bán trú, lớp cử tôi đến canh bà.
– Ờ ok cảm ơn Thành nha.

Câu chuyện kết thúc ngắn ngủn chỉ với 2 câu thoại…

Ngọc mở chiếc smartphone ra lướt facebook tạm…

Đoạn xem tiếp tập 16 của phim Diên Hy Công Lược mà cô đang xem dở. Sực nhớ ra điều gì đó, cô bé bật Mess lên nhắn tin:

– Hi bí thư ơi chiều nay thầy cô có hỏi gì tôi không?
– Không nhé!

… – mà bà cố ăn uống thêm đi nhé nhìn bà hơi phờ phạc hihi…

– Uầy ok cảm ơn ông nha, mà tối nay học thêm anh, ông chở tôi hộ đêm nay nhé…
– Okok…

Đến giờ chuẩn bị học thêm:

– Đâu rồi bà xuống đi nhé…
– Okok…

Sau đó là con đường dài 3 cây số từ bán trú lại nhà thầy giáo, trên đường Ngọc với Thành chả nói câu nào. Ngọc thầm nghĩ có phải vì chở mình nên Thành mới ngại như vậy?

Trời giờ cũng tầm tháng 1, gió lạnh vẫn không ngừng thổi vào từng lớp da của cô gái nhỏ, thỉnh thoảng Ngọc run lên bần bật, đôi môi nẻ từng lớp da chết. Thành xót bạn quá, mới đưa bạn vào quán vỉa hè bao bạn một tô hủ tiếu…

– Khiếp sao không mua cái áo dày dày lên, tôi thấy bà toàn mặc áo mỏng thôi…
– Trước nhẽ ra tôi cũng có một cái áo trắng ông biết không, nếu mà không có vụ đó thì giờ tôi sẽ khoác một lúc 2 áo (Ngọc cười lên để lộ khóe miệng duyên dáng)

Thành không chịu nổi trước sự dễ thương của cô bạn, nói thêm:

– Có vụ đó nữa hả? (Vừa lấy đũa đảo đảo tô hủ tiếu)
– Tôi tưởng vụ đó ai cũng biết chứ nhỉ?
– Ok vậy tôi sẽ là người đầu tiên chưa biết…
– Thật à?
– Chả thế à?
– Vụ đó là vụ cái Trang làm hỏng áo tôi, mà thôi tôi cũng không muốn kể chi tiết lắm, nhưng mà sau vụ đó tôi thấy lớp đối xử với tôi khác hẳn…
– Ờ ờ…

Trực giác của Ngọc nói rằng Thành có cái gì đó giấu cô, nhưng dù sao hành động ga lăng hôm nay của cậu bạn cũng làm cô cảm thấy rất ấm áp. Trước khi về, Ngọc quay qua Thành chào tạm biệt:

– Cảm ơn ông, vì tô hủ tiếu hôm nay nhé!

Nói rồi cười thật tươi…

Chỉ từng đó thôi, nhưng qua sự việc đó đã làm tình bạn của cả hai tăng lên “kha khá”. Ở lớp cô chạm mặt Thành là cái nhìn của sự tự nhiên nhất, khác hẳn với cái Sơn cùng bàn, cũng khác với cái Linh hồi lớp 10 hay nói chuyện…

Vậy là những tin đồn về tình cảm xuất hiện, nó ập đến như những cơn sóng lớn, khiến Ngọc không kịp trở tay. Nhưng con bé không có thời gian để tâm đến những chuyện đó, vì nó đã học được từ “Ngụy Anh Lạc”, rằng để tồn tại và sống sót trong một môi trường đầy rẫy những cạm bẫy và drama, chúng ta tốt hơn hết là nên mắt nhắm mắt mở, nghe những gì nên nghe và bơ những gì nên bơ…

Tiềm thức nhắc Ngọc: “Mắt nhắm mắt mở”

~”Mắt nhắm mắt mở?”

Ngọc tỉnh dậy, mở đồng hồ lên, bây giờ mới là 2h sáng…

~”Thôi kệ, mơ đang hay, nằm xuống ngủ mơ tiếp…”

Chương trước Chương tiếp