Nghệ Phong - Quyển 2
Chương 38
Một người Tướng Cấp cao giai, đối với Minh Mạc mà nói cũng không có tính khiêu chiến quá lớn, hầu như là chuyện rất nhẹ nhàng, Minh Mạc không có thi triển nhiều ít lực lượng đã có thể oanh hắn thổ huyết ngã xuống lôi đài. Minh Mạc là một trong những học viên phong vân xếp hạng phía trên cao, uy thế một chiêu này, khiếc cho một ít nữ tử tiếp tục điên cuồng kêu lên.
Tranh đấu như trước đang không ngừng tiến hành, làm học viên xếp hạng năm mươi trở lên, luận võ cực kỳ ác liệt, thế nhưng tất cả mọi người lại hy vọng thời gian nhanh chóng trôi qua, bọn họ rất muốn kiến thức những cuộc giao tranh giữa các học viên phong vân với nhau. Đây mới là việc bọn họ cảm thấy hứng thú nhất!
Để mọi người kinh ngạc chính là, mặc kệ là người học viên phong vân nào lên trên sân đều chỉ thi triển một chiêu, giống như thi triển hơn một chiêu chính là ý trời không cho. Đến cuối cùng, tất cả học viên đều không muốn đối mặt với học viên phong vân, như thế này hoàn toàn là bắt nạt người thì đúng hơn!
Nghệ Phong cũng đồng dạng cảm giác được phiền muộn, những người này không nộp phí độc quyền đã tự lấy trộm thủ đoạn của hắn, quả thực quá vô sỉ rồi. Trong lòng Nghệ Phong nghĩ hiện tại hắn đối mặt với người khác dùng một chiêu thì quá mức bình thường, hắn có nên thử đổi mới một chút, không dùng chiêu nào đánh với người khác?
Đáy lòng Nghệ Phong yên lặng tính toán, liên tiếp hai ngày Nghệ Phong cũng không tham gia thi đấu. Học viên phong vân trừ bỏ một ít người, còn lại tất cả lên sân khấu đánh một phen, đều không ngoại lệ dùng một chiêu toàn thắng.
Khi thời gian đếm ngươc đến ngày thứ ba, lúc này tất cả học viên mới cảm thấy hưng phấn. Những học viên còn sót lại lên đài lúc này đều thuộc hai mươi học viên mạnh nhất. Hai mươi tấn cấp mười học viên mạnh nhất, từ học viên Bạch Kim thăng lên làm học viên phong vân.
Trong hai mươi người này, không có một ai là người yếu, thực lực thấp nhất cũng đã có Tướng Cấp ngũ giai! Cường giả có thực lực như vậy đối mặt với nhau, làm sao có thể không khiến những học viên đứng xem phấn khởi không thôi? Toàn bộ luận võ đài, cũng bị người bao kín chu vi hơn ba dặm. Hiển nhiên, hơn phân nửa người chỉ đến xem mấy trận thi đấu chung kết cuối cùng.
Hôm nay Nghệ Phong cũng chịu khó đến rất sớm, trên đường đi gặp phải đám người Băng Hồn, toàn bộ mười người học viên phong hôm nay đã đến đầy đủ. Mười học viên phong vân toàn bộ đi ra, để nữ nhân trên hiện trường gào thét chói tai. Hình ảnh như vậy cũng chỉ có luận võ thi đấu hai năm một lần mới có khả năng nhìn thấy.
– Đáng tiếc thật! Nàng không trở về, bằng không những học viên này sẽ càng thêm điên cuồng!
Hạ Chỉ Mộng cảm giác màng tai có chút rung động, nàng cảm thán một câu.
– Nàng?
Nghệ Phong sửng sốt, không rõ những lời này của Hạ Chỉ Mộng rốt cuộc có ý gì!
– Ha ha!
Hạ Chỉ Mộng cười cười, cái miệng anh đào nhỏ nhắn tạo thành một vòng cung khiến ánh mắt của Nghệ Phong dính chặt vào trong đó, nữ nhân này thật đúng là mê hoặc lòng người. Dường như Hạ Chỉ Mộng chú ý tới ánh mắt của Nghệ Phong nhìn thẳng vào miệng nàng, nhớ tới lúc trước Nghệ Phong so sánh cái miệng nhỏ nhắn của nàng với đôi chân của Bạch Hàn Tuyết, mặt nàng hơi có chút phiếm hồng, cố gắng quên đi ý nghĩ này ra khỏi đầu, tiếp tục nói:
– Nàng là đệ nhất mỹ nữ trong học viên Trạm Lam, cũng đồng dạng là một trong những học viên cực mạnh. Kỳ thực, hẳn là xóa đi một từ trong này, bất quá mỗi người từng gặp qua nàng ra tay, lúc này mới đưa địa vị của nàng sánh ngang cùng ba học viên phong vân mạnh nhất.
Nghệ Phong ngẩn ra, thật không ngờ học viện còn có một nhân vật như vậy! Đệ nhất mỹ nữ thực sự có bao nhiêu xinh đẹp? Chẳng lẽ có thể so sánh ngang với Tần Y hay sao? Nghệ Phong nhìn thoáng qua Hạ Chỉ Mộng, nhìn nữ nhân thành thục xinh đẹp trước mặt, thầm nghĩ thật sự có loại khả năng này. Hạ Chỉ Mộng đã kinh diễm vô cùng rồi, nếu có thể cao hơn Hạ Chỉ Mộng một bậc. Nàng kia rõ ràng chỉ có thể hình dung xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Chỉ bất quá Nghệ Phong cảm thấy rất khiếp sợ đối với thực lực của nàng, học viên cực mạnh, hẳn là không thua Vương Cấp đi?
– Ta thực sự khát vọng được đánh một trận cùng nàng!
Nghệ Phong vừa cười vừa nói.
Hạ Chỉ Mộng nghe được lời Nghệ Phong nói, suýt nữa không bật cười:
– Nếu ngươi đánh một trận cùng nàng, vậy người có hại tuyệt đối sẽ là ngươi!
Nghệ Phong ngẩn ra, thật không ngờ Hạ Chỉ Mộng nói ra phán đoán như vậy, thế chẳng phải là nói Nghệ Phong không có lực đánh một trận cùng nàng? Trong lòng Nghệ Phong cảm thấy kinh hãi, lẽ nào nàng cường đại đến tình trạng như vậy?
Hạ Chỉ Mộng thấy Nghệ Phong ngơ ngác đứng im tại chỗ, chỉ biết hắn hiểu lầm ý nàng, vội vàng giải thích nói:
– Không phải ngươi không đánh được nàng. Mà mặc kệ ngươi thắng hay thua, người có hại đều là ngươi. Nàng là nữ thần của học viện Trạm Lam, nếu như ngươi thắng nàng, có thể bị học sinh nam vây công chết. Nếu như ngươi thất bại? Ha ha, lấy tính nết của ngươi, thua bởi tay một nữ nhân, ngươi có thể nghĩ rằng mình sẽ rất buồn bực hay không?
– Ách!
Nghệ Phong bật cười, nhưng thật ra hắn không ngờ đến điểm ấy. Hắn không sao cả nhún nhún vai.
Hạ Chỉ Mộng liếc mắt nhìn ba người Nghệ Phong, Lăng Thiên Vũ cùng với Họa Thủy, có ba người tiến vào hai mươi người mạnh, đã khiến cho nàng cảm thấy rất an ủi, quan trọng nhất là ba người này đều có thực lực tiến vào mười người mạnh. Nghệ Phong và Họa Thủy càng có khả năng bứt phá lên năm người mạnh.
– Nghệ Phong, Họa Thủy! Phải nhìn các ngươi rồi, hy vọng Chanh ban có thể lần đầu tiên đạt được ngôi vị quán quân!
Hạ Chỉ Mộng quay sang nói với Nghệ Phong và Họa Thủy.
Họa Thủy quét mắc liếc Nghệ Phong, rất có ý tứ khiêu khích nói:
– Đạo sư, ta sẽ cố gắng hết sức!
Nghệ Phong thấy ánh mắt của Họa Thủy như vậy, hắn lựa chọn không thèm để ý, hắn thực sự không muốn gây gổ cùng nữ nhân này.
– Học viên phong vân hạng 5 Băng Hồn đấu học viên bạch kim Vương Tinh!
Tài phát viên trên đài quát to, hiển nhiên thực lực của các tài phán viên cũng không tầm thường, mặc dù hiện trường tranh cãi rất ầm ĩ ồn ào, thế nhưng âm thanh của bọn hắn lại như thường truyền vào trong tai mỗi người.
Hai đạo thân ảnh đồng thời bay lên đài, có vẻ vô cùng hào hiệp. So với Băng Hồn lãnh khốc, Vương Tinh có vẻ mặt cực kỳ thân thiết. Nếu như đối mặt một người khác, Vương Tinh sợ rằng có thể hưởng thụ tiếng hò hét chói tai của nữ nhân. Thế nhưng để hắn rất phiền muộn chính là, hắn phải đối mặt với nam nhân suất khí lãnh khốc nhất trong học viện, được rất nhiều nữ nhân bầu thành Băng Sơn Vương Tử – Băng Hồn.
Tất cả nữ nhân hô to:
– Băng Hồn tất thắng! Băng Hồn tất thắng!
Tiếng quát chói tai này để Vương Tinh! Nghẹn khuất nói không nên lời! Đối với một người có được thực lực thất giai như hắn mà nói, thi đấu mười ngày trước, diễn viên chính sao không phải là hắn? Thế nhưng tới ba ngày cuối cùng, hắn lại thành vai diễn phụ cực kỳ không ra làm sao.
– Một chiêu!
Đây là trận chiến đấu đầu tiên của Băng Hồn trong luận võ lần này, thế nhưng hắn cũng đồng dạng không thoát ra phong trào một chiêu, vung lên một ngón tay giơ lên nói với Vương Tinh.
– Oa! Thật đẹp trai!
Một ít nữ nhân ngây thơ thét lên chói tai. Một màn này để rất nhiều học viên phong vân hận lên. Lúc bọn họ cũng đi theo phong trào một chiêu, vì sao không có nữ mê trai trầm trồ khen ngợi. Hết lần này tới lần khác Băng Hồn lãnh khốc đến cực điểm lại có loại đãi ngộ này?
Nghệ Phong cũng tức giận bất bình, âm thầm nói:
– Hừ, nếu như một chiêu không đánh bại được người ta, cho ngươi xấu hổ đến chết!
– Băng hồng chỉ có thực lực bát giai đỉnh phong, nếu một một chiêu bại thất giai, sợ là rất khó!
Hạ Chỉ Mộng nhìn Nghệ Phong cau mày nói, trong suy nghĩ của nàng đã coi Nghệ Phong như bằng hữu, cho nên rất nhiều điều cũng thảo luận cùng Nghệ Phong.
– Ách! Bát giai đỉnh phong cũng không phải, ít nhất hắn đạt được cửu giai đỉnh phong rồi!
Nghệ Phong vừa cười vừa nói, chắc chắn Băng Hồn đã sử dụng đan dược thất giai, lấy hiệu quả của đan dược thất giai, đột phá một giai quá dễ dàng. Chỉ bất quá nếu như là để đột phá một giai mà cầm đan dược thất giai sử dụng, vậy thì thực sự lãng phí! Nghĩ vậy, Nghệ Phong không khỏi cảm thụ kỹ khí tức của Băng Hồn, xem hắn còn biến hóa ra sao.
– Cửu giai đỉnh phong?
Hạ Chỉ Mộng ngẩn ra, không rõ vì sao Băng Hồn nhanh chóng đột phá một giai như vậy.
Nghệ Phong vừa định trả lời Hạ Chỉ Mộng, thế nhưng cảm nhận được khí tức trên người Băng Hồn, hắn kinh hãi hô ra khỏi miệng:
– Vương Cấp?
Nghệ Phong trừng to đôi mắt nhìn Băng Hồn, trong mắt tràn đầy không thể tin được:
– Điều này sao có thể? Trên người hắn cư nhiên có khí tức của Vương Cấp, tuy rằng mờ mờ ảo ảo như có như không, nhưng khí tức đó chính xác là khí tức của Vương Cấp.
Hạ Chỉ Mộng thấy Nghệ Phong kinh hãi hô ra khỏi miệng, không khỏi nghi ngờ hỏi:
– Cái gì Vương Cấp?
Nghệ Phong cười khổ lắc đầu, cho dù Băng Hồn không đạt được Vương Cấp, cũng một chân bước vào Vương Cấp rồi. Xem ra trận luận võ này thật đúng là Long Tranh Hổ Đấu!