Phải lòng gái hư
Chương 14
Mình bảo sẽ đưa em về nhà, để thay quần áo, mưa ướt nhẹp rồi còn đâu. Em ôm mình, nói nhẹ nhàng:
– Chỉ cần là đi cùng anh, về đâu cũng được!
Nếu như là yêu nhau rồi thì nghe cấu đấy cũng thấy mát lòng mát dạ. Nhưng mình và em lúc đấy thì gần như đứa nào cũng định cân não nhau. Muốn thoải mái bên nhau, muốn đối xử chân thành với nhau nhưng lại sợ rơi vào lưới tình.
Nhà mình được cái lúc nào cũng gọn gàng, vì mình chẳng bao giờ tha những thứ trang trí với lại lảm cảnh về. Nên có muốn bừa bộn cũng không có gì để mà lộn xộn. Mình bảo Mít:
– Phòng anh trên tầng 3, em đi tắm đi không lại ốm. Quần áo tí anh lấy cho.
Lúc ý tầng 1 bán quần áo rồi, mình dắt xe đóng cửa cẩn thận xong chọn lấy 1 bộ quần áo ngủ (đẹp nhất treo mắt thẩm mỹ của mình) mang lên phòng.
Mình nghe thấy tiếng hát… “Bàn tay anh xanh xao vì cơn lốc bao ngày, bờ môi yêu như thơm còn hơi ấm… Làm sao cho anh đi vào thơ ấu xa xưa, chỉ có em là vui sau cơn mưa…” của Mít trong phòng tắm. Lại còn yêu đời thế nữa. Mình gõ cửa, em đóng vòi nước, nói vọng ra:
– Gì thế anh?
– Cho anh vào với.
– Không, anh đợi tí nữa đi!
Rồi lại tiếp tục hát “dường như ta quen nhau từ muôn kiếp, vừa gặp lại ta đã sợ tình cao bay…”
Mình cười, ra bàn làm việc bật máy tính nghe nhạc. Phòng mình chỉ giường, bàn làm việc, tủ quần áo với 1 cái giá sách nhỏ.
“Cạch!”
Tiếng cửa mở, em đi ra, nhưng mình vẫn giả vờ lạnh lùng ngồi đọc báo. Lần đầu tiên đưa con gái về nhà. Cảm giác ở nhà nó khác với đi nhà nghỉ. Thấy lạ lạ nhưng gần gũi hơn. Em vòng tay ôm cổ mình, không biết là tay em mát hay là người mình nóng nữa, nhưng thấy phừng phừng. Mùi con gái thơm ngọt lịm, mái tóc dài mềm mịn cọ vào người mình… Thật là nhiều cảm xúc. Đang nghĩ mình không để khăn tắm trong đấy, thế thì em quấn cái gì đi ra… hay là…
– Quần áo ngủ anh để trên giường kìa.
– Ứ ừ… em mặc áo của anh cơ.
Mình kéo em ngồi vào lòng, hóa ra em mặc cái áo của mình để quên trong nhà tắm. Thế mà cứ tưởng…
– Ngồi chơi đợi anh đi tắm.
Em gõ gõ ngón tay lên ngực mình, khóe miệng lại nhếch đây đầy khiêu khích. Em thì thầm như rót mật vào tai mình:
– Em đợi thì được nhưng hình như anh không đợi được nữa đâu.
Điện tắt rồi, mình chả nhìn thấy cái gì nữa mà tả nữa cả…
Ngủ trên giường của mình đúng là dễ chịu hơn ở nhà nghỉ. Mình đánh một giấc ngon lành đến tận trưa hôm sau. Thấy em gối đầu trên vai mình, cổ áo lệch về một bên, lộ rõ bờ vai thon… Hơi thở ấm áp phả vào ngực mình, thật ngọt ngào quá đi.
– Em à… em à… thằng em anh nó đòi nói chuyện với em kìa.
– Ư ư… nói chuyện với anh thôi, em ghét thằng em anh lắm.
Giọng em ngái ngủ nghe cũng dễ thương nữa.
– Nó thích em mà. Sao lại ghét nó?!
– Tại nó bắt nạt em suốt.
– Thế giờ em bắt nạt lại nó đi.
Em thò tay xuống giường, lạch cạch mở túi xách. Mình nghe thấy mấy tiếng “sột soạt” sắc lẻm. Người mình như có gió lạnh thổi qua. Em vẫn gục đầu vào ngực mình, tay moi lên con dao bướm đã… lên nòng.
– Anh muốn thế thật à?
Mình biết là em đùa, nhưng không ngờ em hổ báo thế đâu. Lại còn biết chơi butterfly knife nữa mới sợ chứ! Mình gỡ con dao trong tay em, hồi trước mình cũng chơi dao đấy nên cũng biết múa may tí. Dao đẹp, lưỡi bén, nước thép nhìn qua là biết hàng tốt.
– Em mua ở đâu thế?
– Sài Gòn, em mua phòng thân thôi. Thỉnh thoảng gọt qua hỏa nữa.
Mình kéo chăn trùm kín đầu cả 2 đứa, định ôm nhau ngủ tiếp. Mà em lật chăn đòi đi ăn. Trời lạnh vãi cả ra, lười đi ăn bỏ xừ.
– Em xem trong bếp có gì ăn được thì làm cho anh ăn đi. Lạnh lắm, lười ra ngoài.
Bình thường ở nhà mình thỉnh thoảng mới nấu mì tôm hoặc mua thức ăn về làm nóng lại để ăn thôi. Có khi nào hì hục nấu nướng đâu, trong tủ lạnh chỉ toàn đồ ăn sẵn với bánh mì. Mà đang nằm ưỡn ẹo nghịch con dao của em thấy mùi thơm nức. Bụng bắt đầu réo ùng ục. Mình mặc quần áo đi xuống bếp. Thấy em đang chiên bacon, ốp trứng, xào mì với nấm kim châm. Lần đầu tiên em nấu cho mình ăn đấy…
Mình thích nhìn em mặc áo của mình đứng trong bếp, những lúc như thế chỉ thích ôm em từ đằng sau, nói chuyện mấy cái chuyện linh tinh vớ vẩn.
– Em thấy có sữa trong tủ lạnh, mà nghi anh để nó hết hạn rồi quá.
– Không, mới mua mà.
Mình phụ em lấy bưng mì ra bàn ăn với rót sữa. Kể ra cũng ngon phết, Mít nhà mình nấu nướng khéo ghê luôn…
– Chiều mình đi xem phim không anh?
– Ừ, cũng được.
Bình thường mình không đưa con gái đi xem phim bao giờ, mình thích đi 1 mình hoặc chờ xem trên mạng. Mà với em thì mình ưu tiên, vừa là bồ, vừa là bạn.
Đưa em đi xem Cô dâu đại chiến, bọn mình chả khác gì một đôi. Mặc đồ cùng màu, quàng khăn cùng màu luôn. Em khoác tay mình, tình cảm lắm, thỉnh thoảng mình nói câu gì khiến em cười thì lại em lại nhón gót hôn lên má mình. Vào vincom chơi game, gắp bở hơi tai mới được 1 con thú bông cho em bù lại thì nhìn thấy em cười đáng yêu lắm.
Lâu rồi mình không đi chơi vui vẻ như thế với con gái.
Hình như trong mình đã có chút gì đấy thay đổi. Mình bắt đầu nghĩ về em nhiều hơn. Nhưng không xua được cái suy nghĩ nếu đi xa hơn hoặc để em biết mình có tình cảm với em thì em sẽ lại bơ mình. Tự an ủi bản thân là em nấu ăn ngon thế thôi chứ cũng vớ vẩn thằng này thằng kia chứ không chung thủy đâu…
Tự nhiên lại nghĩ hay là cưa em, nhưng rồi lại thấy không đủ tự tin nắm bắt một cô gái vẫn còn ham vui. Cứ tiếp tục như thế này đến đâu thì đến vậy. Đâu ngờ nhờ thế mà sau này em chết mê chết mệt mình đâu…