Phải lòng gái hư

Chương 15



Phần 15

Chưa bao giờ mình gọi cho Mít chỉ để rủ đi chơi, đi café. Sự thật là chưa bao giờ luôn. Hầu như những lần mình đến đón chưa lần nào mình đưa em về nhà mà không tạt qua đâu đấy. Mình bị nghiện em. Có lẽ thế. Suốt khoảng thời gian quen em, mình như bị em mê hoặc.

Tết năm Tân Mão, mình với em không gặp nhau hơn 2 tuần liền vì em bận và phải về quê. Mình biết là em không ở Hà Nội nên không nhắn tin, cũng không gọi điện. Chỉ có mỗi đêm 30 là nhắn tin chúc mừng thôi.

Suốt 1 tuần trước tết mình như bị cuồng gái. Sự thật là thế. Không hiểu tại sao luôn. Đêm nào cũng sợ về nhà 1 mình. Rõ ràng trước 1 tuần gặp em 1 – 2 lần thấy cũng bình thường mà đến lúc đấy người như bị phát điên, không thể nào kiềm chế được.

Mình không biết tí gì về cuộc sống của em, về những thằng con trai hiện giờ lảng vảng xung quanh em. Liệu có như mình không??? Thực sự là mình không biết. Điều duy nhất mình biết là mình muốn gặp em, muốn ở cạnh em.

Sinh nhật em trùng với dịp nghỉ tết.

Mình nhắn tin chúc mừng. Em không trả lời.

Mình gọi điện thì máy bận.

Đoán chắc là sinh nhật nên máy bận cũng là dễ hiểu. Nhưng thỉnh thoảng mình gọi lại thì thấy chuông reo nhưng em không bắt máy. Mình hơi hụt hẫng, đã mua tặng em 1 cái nhẫn vàng trắng mặt đá ruby tỳ hưu, vì trước nay mình chưa bao giờ mua tặng em món quà gì hết. Chả nhẽ mình lại làm cái gì sai hay sao??? Mình có lỡ lời hay động chạm gì đến em đâu!

Em lại bơ mình rồi. Có khi nào em yêu thằng khác, nhưng là yêu xa, những lúc không có nó thì em buông theo mình để lấp chỗ trống còn giả dụ tết nghỉ dài dài gặp nhau thì em vứt mình vào một xó… Mình nghĩ lung tung loạn hết cả lên.

Con gái cũng như con trai, cũng có nhu cầu, với mình thì thấy chuyện đấy là bình thường, không đủ để đánh giá một con người. Nói thật chứ ai chả thích vợ mình khéo léo, hư với mình thì quá sướng còn gì nữa!

Nhưng may mà không có nhiều thời gian nghĩ đến những chuyện nhức đầu về em. Tết nhất là thời gian bạn bè tụ tập và ăn chơi nhảy múa, không nên dành chỗ cho ưu phiền sầu muộn.

Đang ngồi ăn lẩu đầu năm với mấy thằng bạn, mình nhận được tin nhắn của em.

“Từ giờ đừng gặp nhau nữa”

Mình đứng hình. Nhắn lại. Hy vọng là em nhắn nhầm.

“Thật em muốn thế?”

“Uhm. Vui vẻ thế đủ rồi”

Vãi cả phũ!

Mình không nghĩ được cái gì, không muốn nghĩ cái gì. Bị con gái đá là một cảm giác rất cay đắng. Mình uống nhiều, uống đến say mèm không cả lết nổi về nhà. Thằng bạn nào đấy đưa mình về nhà nghỉ rồi quẳng mình ở đấy. Hình như loáng thoáng còn thấy nó hỏi mình có cần gọi con nào đến không, mình bảo mình tự gọi.

Nhìn cái list điện thoại, mắt dán vào số của em. Đắn đo rồi lại kéo xuống tiếp. Mình gọi người khác. Nhưng thực sự mình không thể nhớ lại cụ thể những gì xảy ra đêm hôm ý. Mình ngủ li bì, đến lúc cảm thấy có bàn tay mát lạnh, mềm mịn chạm vào má thì mình mới hơi hơi biết biết 1 tí.

Cố mở mắt ra thì nhìn thấy em. Cứ tưởng mình say nhìn gà hóa quốc. Chớp chớp dụi dụi mắt nhìn vẫn thấy em. Em vuốt nhẹ tay dọc sống lưng mình, người mình nóng bừng vì say, còn tay em lúc nào cũng mát, cũng lạnh. Mình nắm chặt tay em áp lên má mình.

– Em à?
– Không em thì ai. Hỏi ngốc vậy!
– Anh gọi em hay sao mà em biết anh ở đây?
– Uhm, anh gọi mà nói linh ta linh tinh, nghe rõ mỗi cái địa chỉ.

Mình kéo em nằm xuống giường. Liếc cái đồng hồ thấy đã hơn 2h sáng.

– Cởi quần áo ra.
– Em không.
– Không thì đến đây làm gì?
– Anh gọi thì em mới đến.
– Sao bảo không gặp anh nữa cơ mà.
– Em định thế, nhưng không làm nổi.

Mình thấy tỉnh rượu hơn khối rồi. Dậy đi tắm. Không buồn quay lại nhìn em thêm lần nào, nhưng đoán là em đang ngồi trên giường nhìn mình.

Nước ấm làm mình tỉnh táo ra nhiều, người cũng đỡ mệt. Lúc mình tắm xong đi ra thì em rót nước đưa cho mình, lẩm bẩm:

– Làm gì mà lại uống nhiều thế không biết.

Mình hất em xuống giường, có vẻ là lúc ý hơi thô bạo. Mình to tiếng:

– Tại em đấy.

Em nằm gọn trong tay mình, nhìn thẳng vào mắt mình, giọng lạnh tanh:

– Yêu thương gì nhau đâu mà phải thế!

Mình cáu lên, mạnh tay tuốt áo em nhưng em vẫn trơ lì như khúc gỗ.

– Thôi đi, em đến không phải là để làm thế.
– Thế đến làm gì?
– Em đến để bảo anh từ giờ đừng gọi cho em nữa, cũng đừng có tìm gặp em.
– Lý do?

Mình vẫn ôm chặt em, không muốn buông ra.

– Vui thế đủ rồi, tiếp tục gặp nhau nữa chẳng còn gì hay ho cả.
– Uhm, được… Em mặc áo vào đi. Anh xin lỗi. Đợi được thì tí anh đỡ mệt anh đưa em về.

Mình tự ái, cho thì lấy mà không cho thì đếch cần luôn. Mình quay lưng lại với em, châm điếu thuốc cho đỡ nhức đầu. Gái gú đúng là cục nợ.

Em ngồi lặng người một lúc, mình hút gần hết điếu thuốc thì tự nhiên em ngả đầu vào lưng mình. Má em ướt ướt. Mình dụi điếu thuốc vào gạt tàn, quay lại vật em xuống giường.

– Sao? Giờ em lại muốn à?
– Em yêu anh!

Mình mặc kệ, yêu đương quái gì mà như thế. Chắc lại giở trò thôi. Dễ là hết đồ chơi rồi mới lại quay ra la liếm với mình. Thực sự là lúc ý mình nghĩ như thế về em.

– Yêu thì ngoan ngoãn đi.

Mình cứ tiếp tục cái việc giày vò em. Em chồm lên cắn vào vai mình, cắn mạnh đến mức rách cả vai, chảy máu, tìm bầm vàng khè đến cả tuần sau không tan. Mình bị đau buốt tận óc, ôm ghì em thật chặt. Mãi sau bình tĩnh lại mới bảo:

– Em có biết anh ghét cái gì nhất ở em không?
– Cái gì?
– Em cứ hay cắn, người ta không chịu được lại chả ghét.

Em ngoảnh mặt sang một bên, không nhìn mình. Mình lại nói tiếp:

– Em là con gái, không phải anh nói anh, người khác bị đau nó đánh em thì em chịu thế nào được!
– Tử tế với em thì em không bao giờ làm thế.

Mình hôn nhẹ lên trán em, thở dài:

– Anh cũng thế, nên em có làm gì anh cũng không bao giờ đánh em được.

Em lạnh lùng nhìn mình, mặt cứ trơ trơ ra vô cảm. Mình buông em ra, moi cái túi áo khoác tìm cái nhẫn mua làm quà sinh nhật đưa cho em.

– Quà sinh nhật, cầm đi cho anh vui.
– Em cảm ơn.
– Ở đây hay về?
– Em về thôi.
– Để anh đưa em về.
– Không cần đâu, em sợ cảnh chia ly lắm.

Em mặc áo khoác, bỏ nhẫn mình tặng vào túi. Dứt khoát đi về, không ngoảnh mặt lại. Mình thấy hụt hẫng vô cùng.

Chương trước Chương tiếp