Sinh viên

Chương 113



Phần 113

Không khí lạnh nơi này kèm theo thời tiết mát mẻ vô cùng khiến khách từ xa đến cứ ngỡ rằng trời vẫn chưa sáng.

Phương vừa mở mắt dậy, bên trong phòng ánh sáng vẫn chưa lọt vào, một cảm giác ấm áp dễ chịu vô cùng.

Từ phía trên giường, chiếc chăn dày từ khi nào đã kéo dài từ trên đắp xuống dưới người nó.

Khẽ cười một cái đầy ấm áp, thì ra Minh Nguyệt sợ nó lạnh nên kéo chăn phủ lên người nó. Cũng may chiếc chăn khá dài, phủ xuống hết chỗ nó nằm lại còn dư ra một khoảng lớn, lúc này Minh Nguyệt đang nằm gọn trong chăn mà say giấc ngủ.

Có lẽ đổi một chỗ ngủ khác khiến nàng ngủ say hơn, nhìn gương mặt vẫn còn say ngủ kia mà nó khẽ cười, một cô gái dù thông minh nhạy bén như thế nào cũng có lúc dễ thương như vậy.

“Ưm…” một âm thanh yêu kiều vang lên, Minh Nguyệt khẽ vươn đôi cánh tay trắng nõn của nàng ra khỏi chiếc chăn.

Lăn mình một cái rồi lại mở mắt ra, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười.

“Buổi sáng vui vẻ.”

“Còn muốn ngủ không? Ngủ thêm một chút nữa đi.” Phương khẽ mỉm cười, lúc này nó đang dọn dẹp phòng, nghe âm thanh kia liền quay lại nhìn.

“Còn sớm lắm hả?” Minh Nguyệt giọng nói vẫn còn chút mê ngủ, lại hỏi.

“Ngủ thêm được một giờ nữa.” Phương khẽ mỉm cười, tay vẫn đang dọn đồ trên bàn, lại đáp.

Minh Nguyệt nghe vậy liền khẽ kéo chăn, nấp vào trong chăn, im lặng một lúc rồi lại vang lên âm thanh lí nhí: “Bộ anh không muốn ôm em sao?”

Âm thanh phát ra vô cùng nhỏ, nàng nói mà sợ người khác nghe thấy, hơn nữa sau khi nói xong thì gương mặt chợt đỏ bừng, hai bên má giống như có đốm lửa đang đốt nóng.

“Em bị lạnh hay sao?”

Chợt một âm thanh vang lên kế bên nàng, cảm giác bên cạnh giường chợt xuất hiện một thân người làm chiếc nệm chùn xuống.

Một vòng tay cứng rắn khẽ chen lỏi lên chiếc chăn dày, rồi ôm lấy cơ thể nàng.

Minh Nguyệt đầu óc trống rỗng ngay lập tức, ngay khi âm thanh kia phát ra thì gương mặt nàng bừng lên một ngọn lửa, khi cánh tay kia ôm lấy eo thon của nàng làm cả người cứng đờ mất kiểm soát.

Cách một lớp chăn dày nhưng nàng có thể cảm nhận được cơ thể mình đang bị một hơi ấm khác áp vào, trái tim trong lồng ngực nàng nổ vang từng hồi.

“Sao anh lại lên đây?” Minh Nguyệt chui ra khỏi chăn, khẽ xoay người đối diện với Phương, gương mặt giả vờ tỏ ra chút khó chịu.

“Không phải có ai đó cần chút hơi ấm sao?” Phương khẽ cười trêu chọc nàng.

Ngay lúc nó đứng kế bên nàng, kèm theo không gian yên tĩnh nên nó có thể nghe được câu nói nhỏ xíu của nàng.

“Vậy lúc tối lạnh hơn tại sao anh lại ngủ một mình?” Minh Nguyệt lại truy hỏi, ánh mắt có chút gì đó không bằng lòng.

“Em sao thế?” Phương ngẩn người, nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng nó nhận thấy một sự mất mát, nó thật sự không biết nàng đang nghĩ gì.

Bỗng dưng bao nhiêu kinh nghiệm tình trường bấy lâu nay lại như tan biến trong trí nhớ của nó, đối diện với Minh Nguyệt nó lại giống như quên mất bản thân mình là ai.

“Giận anh chứ làm sao? Không phải bình thường anh can đảm hay trêu chọc người ta lắm mà? Tại sao đêm qua lại nhút nhát ngủ dưới sàn như vậy?” Minh Nguyệt khóe môi khẽ mở ra, từng lời nói thẳng thắn của nàng len lỏi vào tâm trí của nó.

Phương chợt bừng tỉnh, thì ra là nàng giận nó vì điều đó, nó khẽ cười nhẹ một cái, sau đó ấm áp nói: “Anh xin lỗi vì đã không mang lại hơi ấm cho em vào đêm qua. Anh thật sự muốn em thoải mái mà thôi, không có suy nghĩ gì khác.”

Đêm qua nó cũng suy nghĩ nhiều, không biết nên ngủ ở đâu, để nàng có được một giấc ngủ ngon thì nó đành chọn như vậy mà thôi.

“Đêm nay phải ngủ chung với em.” Minh Nguyệt khẽ gằn giọng, nàng quyết định thay cho Phương. Đã tới nước này rồi mà còn ngại ngùng hay là còn suy nghĩ gì nữa.

“Em ra lệnh đương nhiên anh phải đồng ý rồi.” Phương khẽ mỉm cười, vòng tay lại siết chặt hơn một chút.

“Ôm em” Minh Nguyệt phát ra hai chữ, ngọt đến tận đáy lòng.

Phương lái xe vào một khu đất trống, nơi này khá rộng rãi, nằm cạnh bên một ngọn đồi không quá cao.

Xung quanh bãi đất dựng lên những cái láng nhỏ, đoán rằng nơi này là nơi để những dân khai thác mỏ tụ tập về đây để trao đổi hoặc buôn bán.

“Nơi này là mỏ đá sao?” Minh Nguyệt bước xuống xa, nàng đảo mắt một vòng rồi hỏi.

“Anh nghĩ không phải đâu. Tìm chú Hồng trước đã.” Phương khẽ nói, mở điện thoại lên gọi một cuộc cho chú Hồng.

Chẳng mấy chốc thì ông ta đã xuất hiện từ phía xa, đi theo còn có một người đàn ông khác.

“Chào hai đứa. Đường tới không khó khăn chứ?” Chú Hồng nhanh chân bước lại chào hỏi.

“Đường khá dễ đi. Nơi này là sao vậy chú?” Phương mỉm cười trả lời, sau đó lại hỏi.

“Ừm… Nơi này là nơi tập trung của các thợ khai thác đá của công ty. Còn khu vực mỏ nằm tận sâu bên trong núi, đường đi vô cùng hiểm trở. Đôi khi gặp thời tiết xấu còn bất lợi gấp trăm lần. Các thợ khai thác sẽ đi theo từng nhóm, mỗi nhóm sẽ có một khu vực nhất định bên trong mỏ.”

“Sau quá trình khai thác sẽ tập trung lại nơi này, sẽ có ngày tập trung nhất định. Còn những ngày khác vẫn có nhưng không đông như thế này.”

Chú Hồng vừa đi vừa giới thiệu cho Phương nghe về nơi này. Phía xa bên kia có một dãy nhà đúc kiên cố, là nơi đại diện cho công ty ở nơi này.

Lại nói thêm về nơi này, không giống như ở chợ mà bày bán những viên ngọc thô hay thành phẩm.

Nơi này giao dịch những sa thạch, những viên đá chứa ngọc trong đó. Cũng không biết rằng trong đó có ngọc thật hay không.

Có khi nhìn bên ngoài lấp lánh ánh ngọc nhưng bên trong lại chẳng có gì ngoài những hạt cát kết tinh.

Việc đập những viên đó ra gọi nôm na là đổ thạch, thông qua việc dùng búa hoặc dao để mở các viên đá ra xem bên trong có ngọc hay là không.

Nơi này ngoài công ty còn có các lái buôn đến để mua những viên đá có tiềm năng mang ngọc về để buôn bán. Đó cũng là một hình thức kinh doanh của họ.

“Có muốn thử vận may một chút không?” Chú Hồng khẽ cười, sau khi giải thích xong liền quay sang hỏi Phương.

“Thử một chút cũng được.” Phương khẽ gật đầu, nó cũng thích thú vui này.

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/sinh-vien/

Đi sau lưng chú Hồng, cả Phương và Minh Nguyệt đều tò mò nhìn xung quanh. Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc với những thứ này, mặc dù cửa hàng Minh Nguyệt có kinh doanh những thứ này nhưng mà lần này là lần đầu tiên nàng có thể biết được cách thức mà họ tìm ra được những viên ngọc quý như vậy.

Nằm sâu trong lớp đất đá ở những mỏ đá khuất bên trong núi, để có thể khai thác ra được những viên ngọc là một việc làm vô cùng khó khăn.

Sau khi khai thác tìm được những viên đá thô chứa ngọc thì họ chọn việc mang về đây để trao đổi với dân buôn.

Cũng có một trường hợp khác là họ tự kiểm tra xem bên trong đúng thật là có ngọc hay không. Tuy nhiên điều đó không mang nhiều lợi nhuận hơn khi họ là dân lao động.

Có trường hợp tìm được những viên ngọc thô nằm sẵn bên ngoài tự nhiên, nhưng điều đó rất hiếm thấy.

Sau khi khai thác một thời gian dài, những mỏ ngọc cũng dần dần trở nên vắng ngọc hơn. Phải đào tìm một thời gian dài mới cho ra những viên đá mang ngọc.

Do những nguyên nhân đó nên giá ngọc trên thị trường vô cùng cao, một viên ngọc nhỏ cũng có thể lên tới hàng trăm triệu nếu đạt đủ chất lượng cần thiết.

“Nào lại đây xem…” Chú Hồng lúc này mới lên tiếng, ông dẫn hai người đi một vòng xem xét rồi sau đó ghé lại một láng trại.

Bên trong lán trại tập họp chủ yếu là người trong gia đình, số đông trong đó là đàn ông, chỉ có một hai người phụ nữ phụ trách công việc mang ngọc về buôn bán mà thôi.

“Chào cậu Hân. Hôm nay có hàng mới hay không vậy?” Chú Hồng mở miệng chào hỏi, chỗ này dường như là chỗ quen của chú Hồng, khi ông vừa chào thì ngay lập tức bên kia vang lên câu đáp.

“Chú Hồng đó à? Vừa mang hàng về đây. Đợi một lát xem chúng tôi chẻ nhé.” Người đàn ông nọ khẽ cười lộ ra hàm răng hơi vàng.

Người đàn ông tên Hân kia dáng người cao ráo nhưng lại chẳng có chút cơ bắp nào. Nhưng đừng tưởng như vậy là không khỏe mạnh, bởi vì lao động trong môi trường khắc nghiệt như thế này nên cơ thể mới như thế.

“Được… Nhanh nhé… Tôi cũng đang chờ đây.” Chú Hồng cười đáp lại, sau đó quay sang nói với Phương và Minh Nguyệt: “Nán lại một chút xem họ đổ thạch nhé.”

Phương khẽ gật đầu đồng ý, Minh Nguyệt đứng kế bên tùy theo lời nói của Phương, nàng mọi chuyện đều thuận theo ý của nó.

Công ty chỗ chú Hồng không mua những viên đá chứa ngọc về để khai thác, mà lại mua hẳn những viên ngọc thô về để chế tác mà thôi.

Lý do cũng đơn giản, không ai thích việc mang tính rủi ro cả. Đôi khi một lô đá mang về không chứa nổi một viên ngọc, thay vào đó dùng tiền mua hẳn một viên ngọc có phải hay hơn không.

Đó là người làm ăn nên có suy nghĩ khác so với người thường. Đôi khi một vài người có sở thích tìm cái may trong đống đá này rồi sao.

“Cạch cạch cạch…”

Người đàn ông nọ ngồi trên ghế, tay cầm búa khom người gõ từng cái nhè nhẹ lên viên đá kia. Đúng là người trong nghề có khá, đến cả việc đập đá cũng phải có kỹ thuật.

Sau những nhát búa thì viên đá được mở ra làm nhiều mảnh, sau đó các mảnh đó lại tiếp tục bị bổ ra thêm vài lần nữa.

Một viên đá nếu may mắn có thể chứa vài viên ngọc ở trong đó, còn việc chẳng có viên nào thì đó là một điều quá bình thường ở nơi này.

Sau một buổi sáng tham khảo ở chỗ điểm tập kết thì Phương và Minh Nguyệt cũng quay trở về khách sạn.

Trong lúc trò chuyện thì Phương có hỏi về công ty của chú Hồng tại nơi đó, công ty của ông khác với công ty khai thác đá quý nọ. Hai bên hoạt động không giống nhau.

Công ty của chú Hồng là đi mua đá quý về để chế tác rồi bán lại cho khách hàng, còn công ty khai thác đá Hữu Thiên đó chính là mua hẳn một mỏ đá về rồi khai thác trong đó.

Sau đó mang bán ra thị trường, đương nhiên giá công ty bán ra sẽ cao hơn giá so với dân lao động đào mỏ ngoài này. Nhưng được cái công ty sẽ có số lượng lớn trong tay, còn ở bên ngoài dân thì phải đi thu mua giống với chú Hồng.

Một điều nữa khiến Phương khá bất ngờ bởi vì chú Hồng cũng có một phần cổ phần trong công ty khai thác đá Hữu Thiên.

Bởi vậy Phương đã biết thêm vài thông tin hữu ích. Hiện nay công ty nọ đang không còn hoạt động nữa, bởi vì hiện không tìm được mỏ đá quý nào mới để họ có thể mua lại và khai thác cả.

Hơn nữa số vốn hiện có của công ty đang dần cạn kiệt bởi vì mỏ đá hiện tại đang khai thác cho sản lượng ngày càng ít. Tiền vận hành máy móc trang thiết bị và con người đang tiêu tốn một khoảng lớn vô cùng.

Hiện không một ai dám nhảy vào để có thể huy động vốn cho công ty tiếp tục hoạt động. Đó chỉ là bề nổi mà mọi người đang thấy mà thôi, còn tảng băng chìm bên dưới như thế nào thì cả chú Hồng chỉ là cổ đông cũng không thể biết được.

Trước khi về khách sạn thì Phương chở Minh Nguyệt đi ăn uống hết một buổi tối. Khi tới khách sạn thì đã hơn chín giờ tối.

Với cả người đầy mệt mỏi sau một ngày di chuyển, Minh Nguyệt vừa lên tới phòng đã nằm xuống giường rồi rên rỉ.

Tuy vậy nhưng công việc buổi tối của phụ nữ nhất định phải làm. Phương nhường cho nàng tắm trước rồi sau đó skincare cho buổi tối, trong lúc đó thì nó chui vào phòng tắm để tránh mất thời gian.

Lái xe một buổi làm nó cũng khá mệt mỏi, mặc dù luyện tập thể dục khá nhiều nhưng cảm giác ngồi một chỗ lái xe vẫn là cái gì đó mệt mỏi vô cùng.

Nhớ lại mấy ngày được Mỹ Hoa lái xe, nó thầm nghĩ xem có nên tuyển một tài xế lái xe riêng cho nó hay không. Lỡ may có công việc đi đâu xa còn có người lái xe thay cho nó.

“Thoải mái quá…” Phương bước ra từ phòng tắm, cả người thoải mái vô cùng. Mùi hương thơm nước hoa toát ra từ người khiến nó trở nên hấp dẫn hơn.

Minh Nguyệt lúc này đang nằm cuộn tròn trên giường chờ đợi một điều gì đó. Nàng nghe tiếng âm thanh mở cửa thì ngay lập tức trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Đi ngủ nhé…” Phương nhẹ leo lên giường, sau đó thì thầm bên tai nàng.

“Ưm…” Minh Nguyệt đỏ mặt khẽ đáp, nàng còn không dám quay mặt sang nhìn Phương bởi vì ngượng.

Đây là lần đầu tiên nàng ngủ chung giường với một người khác phái, cảm giác hồi hộp lẫn lo sợ khiến cả người nàng căng thẳng.

“Ngủ thôi…” Phương lại nói thêm một câu, sau đó tắt đèn. Cánh tay nó khẽ ôm vòng eo gọn gàng của nàng vào lòng, hít một hơi dài, hương thơm nhẹ nhàng tinh khiết từ thân thể nàng làm nó nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Mãi cho tới một lúc sau, nhận ra hơi thở đều đặn của Phương từ phía sau gáy, Minh Nguyệt mới cảm thấy bớt căng thẳng hơn.

Tuy rằng nàng trong lòng chỉ có một mình hắn ta, nhưng đây là lần đầu tiên nên nàng vẫn vô cùng lo sợ.

Trong đầu nghĩ ngợi lung tung một hồi lâu, cơn buồn ngủ ập tới kéo nàng vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng trong vòng tay của tình nhân.

Chương trước Chương tiếp