Sinh viên
Chương 114
Ngoài kia mặt trời đã ló dạng, ánh sáng bình minh bắt đầu tỏa ra ánh nắng đỏ của buổi sáng sớm. Một buổi sáng náo nhiệt đang diễn ra.
Bên trong khách sạn, đôi tình nhân vẫn còn đang nằm bên nhau một cách say sưa.
Một người đã tỉnh dậy từ sớm, còn một người đang trong giấc mộng đẹp.
Minh Nguyệt đã dậy từ khi nào, một phần là do đêm qua nàng có một giấc ngủ sâu, một phần cũng bởi vì cảm giác khác lạ từ sáng sớm nên làm giấc ngủ của nàng gián đoạn. Tuy vậy nhưng cũng làm nàng vô cùng thỏa mãn, bởi vì bên cạnh nàng chính là người mà nàng hằng ngày nhớ đêm mong.
Bên cạnh Minh Nguyệt, Phương vẫn còn đang ngủ. Cánh tay của nó len lỏi vào vòng eo gọn gàng của nàng mà bám chặt, cánh tay còn lại vòng sang cổ nàng một cách ấm áp.
Nằm trong vòng tay của người thương làm sao Minh Nguyệt muốn thoát ra cơ chứ. Tuy đây là lần đầu tiên nàng ngủ với người khác giới nhưng cảm giác lại dễ chịu vô cùng. Một giấc ngủ an toàn vô lo vô nghĩ làm nàng tinh thần nàng thư thái vô cùng.
Hơn nữa được một người khác che chở ôm ấp như thế này lại càng làm nàng yêu thích, từ nhỏ đã thiếu sự che chở của cha nên khi nàng cảm nhận được chút hơi ấm đến từ Phương làm nàng cảm động vô cùng.
Một bàn tay nóng hổi ôm lấy cơ thể không làm nàng khó chịu, mà nàng lại yêu thích sự ấm áp này.
Khẽ mở một nụ cười duyên dáng, đôi mắt khẽ nhắm lại cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ phía sau lưng.
Mãi cho tới một lúc sau.
“Ưm…”
Phương cựa quậy một hồi dài, chợt cảm giác nặng ở tay làm nó khẽ im lặng. Động tĩnh lớn của nó không biết Minh Nguyệt có bị nó làm cho thức giấc hay không.
“Anh dậy rồi sao?” Âm thanh dịu dàng phát ra từ bên cạnh nó, Minh Nguyệt quay sang mỉm cười. Nụ cười của nàng còn đẹp hơn ánh sáng của bình minh, làm căn phòng chợt sáng rực.
“Em còn muốn ngủ nữa không?” Phương mỉm cười, nó ấm áp hỏi nàng.
“Không… Em ngủ đủ rồi.” Minh Nguyệt nhẹ nhàng đáp, nàng xoay người đối diện nó, hai ánh mắt khẽ chạm vào nhau.
“Em yêu anh”
Bờ môi mọng nước của nàng khẽ mở ra, ba chữ ngọt ngào vang.
“Anh cũng yêu em.” Phương mỉm cười, hai cánh tay nó đan lại với nhau, kéo thân thể ngọc ngà của nàng áp vào ngực nó.
“Hôn em…” Minh Nguyệt ánh mắt ướt át, nàng chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi, đến bây giờ mới dám thể hiện.
Chứng kiến bờ môi thơm ngọt của nàng ngay trước mặt kèm lời mời gọi không thể nào chối từ, bốn cánh môi khẽ chạm vào nhau.
“Chụt… Chụt…”
Khi hai bờ môi áp lên nhau, Minh Nguyệt cả người giãn ra, một cảm giác tuyệt vời mà nàng mong đợi không khiến nàng thất vọng.
Phương nhẹ nhàng nếm lấy hương vị ngọt ngào của nàng, từ bao giờ nó đã thèm muốn bờ môi này của nàng. Mãi cho tới bây giờ nàng mới dâng hiến cho nó, cho nên nó phải trân trọng giây phút đầu tiên này.
Từng nụ hôn phớt nhau trên hai cánh môi, không vồ vập mà lại từ từ nhẹ nhàng, Minh Nguyệt cảm nhận được sự trân trọng giây phút này tới từ đối phương, nàng làm sao không thể đáp lại được.
Hai cánh tay nàng duỗi ra, ôm lấy người đối diện nàng, khẽ nghiêng đầu cho tình nhân thỏa thích xâm chiếm.
Vị ngọt đôi môi làm sao có thể không khiến người ta say đắm, hơn nữa lại là cảm xúc đầu tiên.
Phương nhẹ nhàng mơn trớn lấy bờ môi hồng của nàng, rồi sau đó lại khẽ đẩy lưỡi sang bên kia.
Minh Nguyệt thuận tình hé môi đón lấy, không một chút rụt rè mà nhiệt tình đáp lại. Hai chiếc lưỡi khẽ quấn lấy nhau như bạn tình, trao cho nhau từng dòng nước bọt đầy dục cảm.
“Chụt… Chụt…”
Cả hai đều say đắm cho phút giây này, Phương là một kẻ tình trường nhưng đối với sự ngọt ngào của Minh Nguyệt làm nó phải đắm mình vào.
Từ kẻ chủ động lại trở thành một người bị động, Minh Nguyệt hứng thú đẩy lưỡi sang, nàng đáp lại một cách bạo dạn, làm sao nhận ra được đây là nụ hôn đầu tiên của nàng đâu.
Đến cả Phương còn phải bất ngờ, nó bị nàng đẩy vào thế hạ phong, đến khi hai đầu lưỡi nằm trong miệng nó thì lúc này cả người nó đã nóng hơn.
Nhiệt độ trong phòng không làm hai thân thể hạ nhiệt, sự đáp lại của Minh Nguyệt cũng khiến nàng dần mụ mị.
Tuy nhiên khi cánh tay kia len lỏi vào trong áo thì nàng chợt bừng tỉnh.
“Chụt…”
“Lần đầu của em không phải ở nơi này…” Minh Nguyệt đẩy Phương ra, một ngón tay của nàng khẽ đặt lên miệng nó, ánh mắt sắc sảo hiện lên làm Phương chợt phải bối rối.
Cảm giác giống như đứa trẻ bị người khác bắt ăn vạ vậy, lúc này nó chỉ biết khẽ cười:
“Anh sẽ chờ đến khi em bằng lòng…” Phương khẽ đáp, nó tôn trọng quyết định của nàng. Tình cảm của nó dành cho nàng cũng như của nàng dành cho nó đều được đối phương cảm nhận được.
Nó không quyết liệt với nàng, và với bất kỳ cô gái nào khác. Tuy có một số trường hợp ngoại lệ, nhưng khi ở trong tình trạng thoải mái đón nhận sẽ tuyệt vời hơn.
“Anh phải chịu khổ rồi…” Minh Nguyệt khẽ hôn nhẹ lên môi nó, sau đó giọng điệu có chút gì đó gượng gạo.
Nó không hiểu Minh Nguyệt muốn nói gì, mãi cho tới khi nàng khẽ cựa quậy cái chân thì nó mới nhớ ra rằng bên dưới đang biểu tình một cách mãnh liệt. Dưới lớp quần thun mỏng thì không thể nào che giấu thứ hung khí kia lại được.
Phương chỉ biết cười một cái đầy khó khăn, đây là việc dĩ nhiên của bao nhiêu thằng đàn ông vào buổi sáng. Tuy có chút khó chịu nhưng mà không xảy ra việc này thì lại càng khó chịu hơn.
“Em sẽ giúp anh…”
Minh Nguyệt làm sao không hiểu được, nàng không phải một cô gái tình trường nhưng cũng không phải một đứa vô tri. Gương mặt nàng trở nên hơi đỏ lên bởi vì xấu hổ, tuy nhiên khi đã nói câu kia thì nàng đã xác nhận rồi.
Bàn tay như rắn nước len lỏi vào bên trong quần, tìm tới nơi chiếc hung khí kia đội lên mãnh liệt rồi nắm lấy.
“Hít…” Phương cả người dựng đứng, cảm giác một làn da mịn màng nóng hổi bao lấy dương vật làm nó không nhịn được hít một ngụm không khí.
Nó càng không ngờ khi Minh Nguyệt lại bạo gan như vậy, nhưng nghĩ lại nó biết nàng vô cùng tinh ý, hiểu được tình cảnh này nên muốn giúp đỡ nó một phen. Ánh mắt nhu tình khẽ ngắm nhìn gương mặt đang đỏ ửng kia mà say đắm.
Minh Nguyệt đã thầm tưởng tượng cái hung khí kia sẽ như thế nào, bởi vì khi sáng sớm thì nó đã bắt đầu to lên và nằm gác sau lưng của nàng rồi.
Cho tới khi nàng cầm vào thì mới hoảng sợ vì kích thước của nó lớn hơn nàng tưởng tượng vài lần.
Ngay khi cầm vào thì khúc thịt kia giật lên mấy cái làm nàng muốn rụt tay lại, nhưng nghĩ tới câu nói kia thì nàng nhất định phải làm tròn nhiệm vụ.
Nàng có tìm hiểu sơ qua nên không lạ gì với việc này, bàn tay nõn nà của nàng nắm lấy dương vật rồi khẽ di chuyển lên xuống.
Cảm giác thoải mái vô cùng, bàn tay khi mềm mại như một mảnh thịt, nắm vừa chặt tay nên mang lại sự chân thật vô cùng.
Phương cả người khí huyết lưu thông càng mạng, thời gian qua không xả lượng dương khí tích tụ trong người nên nó rất nhạy cảm.
Hơn nữa mùi hương nhẹ nhàng đầy kích thích của Minh Nguyệt kèm theo bàn tay mềm dẻo của nàng kích thích nên không mấy chốc mà nó đã chịu không nổi.
“Ưm… ư… ư… ư…”
Từng dòng tinh binh nóng hổi bắn khắp tứ tung bên trong, dính lên cả bàn tay trắng nõn của Minh Nguyệt.
Cho đến khi khúc dương vật kia giật lên lần cuối cùng, Phương mới thở ra một hơi đầy thoải mái.
Minh Nguyệt khẽ cong khóe miệng, nàng cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Mùi hương kỳ lạ của thứ đồ kia dính trên tay làm nàng cảm thấy không chịu được, gương mặt lại hồng thêm một mảng, vội nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh bỏ lại Phương nằm bơ vơ trên giường.
Khẽ cười một cái đầy khổ sở, đúng là con gái tính cách vô cùng kỳ quái mà. Đợi cho tới khi Minh Nguyệt tắm xong thì nó cũng vội lao vào phòng tắm, chỉ có nước lạnh mới làm giải tỏa nhiệt độ cơ thể lúc bấy giờ nhanh nhất có thể mà thôi.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/sinh-vien/
Bên trong một công ty lớn, xung quanh vô số nhân viên đang tới lui một cách tấp nập.
Không khó nhìn ra nơi này là tập họp của những gương mặt khá quen thuộc với giới trẻ hiện nay. Nam cũng có mà nhiều nhất chính là những nữ nhân.
Qua lại khắp nơi, ngóc ngách nào cũng có mấy cô gái xinh đẹp đang làm việc. Từng dáng người nóng bỏng, trên lồi dưới lõm chỉ cần nhìn sang một lần đều cảm thấy ứa nước miếng.
Bởi vì ở nơi này ai nấy đều ăn mặt một cách thoải mái vô cùng, nếu bên trên kín đáo thì bên dưới lại hở hang. Đính kèm chiếc áo sơ mi thì bên dưới là chân váy ngắn xẻ tận đến qua đùi, mỗi bước đi đều làm người khác chăm chú vào nơi tam giác bí ẩn nửa ẩn nửa hiện ra bên ngoài.
Có cô gái khác lại càng bạo dạn hơn, trên dưới đều phô ra từng mảng da thịt trắng nõn nà. Chẳng một chút ngại ngùng, dường như đó là việc cần làm để gây sự chú ý đối với người khác.
Không thiếu những ánh mắt đưa tình lẳng lơ ở chốn này, mọi cô gái đều muốn mình có một chỗ dựa, mà nơi này chính là nơi những ông chủ lớn hay qua lại làm ăn nhất.
Nếu có thể tìm được một cái cây để leo lên thì nhất định chẳng còn phải lo nghĩ nhiều.
Đặc biệt nơi đây có một quy luật, muốn được vào đây làm việc thì phải thông qua người đang ngồi ở phía trên kia.
Mà ngay lúc này, phía trên kia đang có hai người đang nói chuyện. Thanh niên tên Phụng ngày hôm trước tới chỗ công ty Tiên Hoa quấy rối lúc này đang một mặt ngoan ngoãn vô cùng, đứng trước tên đang ngồi phía trên kia thì hắn chẳng còn gương mặt ngông nghênh kia nữa.
Bởi vì người đứng trước mặt hắn chính là người đã kéo hắn ra khỏi vũng bùn kia, tạo cho hắn một lối thoát khỏi cái giếng chật hẹp không có đường ra.
Đổi lại hắn phải trung thành với tên kia tuyệt đối, công việc không khó khăn gì, nhưng những việc đó nhất định phải bí mật.
Cũng không tới nỗi phóng hỏa giết người, nhưng mấy việc mà hắn sắp bị truyền ra ngoài có lẽ sẽ khiến bao nhiêu kẻ phẫn nộ.
Vì để đảm bảo an toàn, việc kia cho dù không muốn thì hắn nhất quyết phải tìm vị này nhờ giúp đỡ.
“Nói sao? Có người biết được việc mày làm à?” Ngồi chễm chệ trên ghế, hắn ta khẽ mở miệng ra nói.
“Dạ đúng thưa anh. Hắn có uy hiếp rằng nếu còn tiếp tục sẽ từng bước phơi bày ra ánh sáng.” Tên Phụng khẽ cúi đầu xác nhận, miệng lưỡi không quên thêm bớt vào.
Sợ rằng việc kia bị bại lộ thì danh tiếng của hắn cũng như những người có liên quan sẽ rất khó để tẩy trắng. Hơn nữa mấy người kia thuộc dạng người có danh tiếng, nếu dính vào những vụ việc như thế này chắc không dễ dàng gì bỏ qua được.
“Nó biết chúng ta là ai mà còn dám lên tiếng thách thức nữa hay sao?” Người ngồi trên ghế khẽ cười một cái, sau đó lại thong dong như không có việc gì nói tiếp: “Chuyện đó không cần để tâm, chỉ là một công ty nhỏ thôi mà không cần phải sợ.”
“Đêm nay đón khách ở chỗ cũ, lần này là khách quen. Người ta muốn vui vẻ, cá non. Đi làm việc đi.”
Chẳng một chút bận tâm nào, hắn ta liền bỏ ngoài tai những gì mà tên kia vừa trình bày. Đối với hắn một công ty nho nhỏ không làm nên trò trống gì, hơn nữa với mối quan hệ hiện tại của hắn, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể xử lý một cách gọn gàng.
“Dạ anh” tên kia chỉ biết gật đầu nhận nhiệm vụ, trong mắt hiện lên một chút lo sợ.
Nhanh chóng rời khỏi phòng, trong đầu vẫn còn suy nghĩ miên man về chuyện kia. Với tài phép của lão đại thì hắn đương nhiên không phải suy nghĩ, nhưng mà việc hắn để tâm đó là làm sao mà tên kia có thể biết rõ những việc hắn làm như vậy được.
Sau hai ngày vui chơi ở ngoài kia, lúc này Phương và Minh Nguyệt không bay thẳng về dưới mà lại ghé thành phố trên.
Cửa hàng sắp xây xong, còn vô số việc cần phải chuẩn bị. Cho dù mẹ Minh Nguyệt muốn đảm đương hết nhưng làm sao đứa con cô chấp nhận chuyện đó.
Vừa có thể phụ giúp mẹ vài việc, sẵn đó thuận tiện thông báo tin vui cho mẹ hay.
Về việc hợp đồng với công ty Kim Hồng đã được chuẩn bị, mà mọi chuyện không ai khác ngoài Phương là người góp công lớn trong chuyện này.
Mang lại lợi ích vô cùng lớn đối với công ty Minh Nguyệt, bên cạnh việc có nguồn cung cấp đá quý cũng như vàng bạc để chế tác thì còn có thể trao đổi với bên kia về những sản phẩm làm ra.
Đây là việc khó mà có thể nghĩ tới, ngay cả mẹ Minh Nguyệt còn phải lên tiếng hoảng sợ bởi vì Phương lại có thể mang về một đối tác tiềm năng vô kể như vậy.
Hơn ai hết cô Diệu Hiền hiểu rõ mối làm ăn này khó có thể thực hiện được một cách đơn giản như vậy, một công ty lớn vậy mà có thể hợp tác ngang hàng với bên mình, đó là một việc khó hiểu nổi.
Sau khi Minh Nguyệt tiếp tục nhắc tới một số lợi ích mà Phương đã bàn bạc với ông chủ Hồng thì mẹ nàng vẫn còn nghi ngờ trước việc này.
Ánh mắt khó tin nhìn Phương một cái, cô không hỏi tiếp về vấn đề này, dẫu biết trong đó Phương có thiệt thòi gì hay không. Cho dù có thì có thể rằng chính cô cũng không đảm đương nổi.
“Cảm ơn con nhiều lắm. Hai đứa đi chơi có vui không?” Cô Diệu Hiền nhìn Phương bằng ánh mắt thân thiện, nhẹ nhàng đề cập tới chuyện khác.
Ý cô như thế nào làm sao hai người không hiểu được, tạo điều kiện cho hai đứa đi du lịch chung nhất định phải mang về một kết quả tốt.
“Dạ không có gì đâu cô. Việc của cô cũng như việc của con mà thôi.” Phương khẽ cười đáp lại, việc còn lại do Minh Nguyệt tiếp tục trình bày.
Hai ngày rảnh rang thì cặp tình nhân đã đi tới đâu, ăn những thứ gì, có những cảnh gì đẹp đều chi tiết mang về kể cho mẹ nàng biết.
Cái miệng nhỏ của nàng luyên thuyên kể cho mẹ nghe không, hai ngày qua quả thật là một kỳ nghỉ ngắn thật tuyệt vời.
Nhìn thấy con gái mình hạnh phúc như thế khiến cô cũng âm thầm vui vẻ trong lòng, thời gian qua không bao giờ thấy Minh Nguyệt tươi cười nhiều như thế này.
Nhìn sang người con trai ngồi kế bên con mà cô thầm cảm ơn Phương vì đã ở bên cạnh làm chỗ dựa vững chắc cho cô con gái bé bỏng của mình.