Sinh viên

Chương 117



Phần 117

Thấy hắn ta bước nhanh ra phía trước kia, bốn cô gái cũng vội đuổi theo sau. Mỗi lần hắn ta bực như thế này đều gây nên chuyện lớn hết. Vừa bình tĩnh được có mấy hôm thì lại dở chứng cũ, làm cuộc vui chóng tàn.

Phương cũng nhanh chân bước theo, muốn nhìn xem phía ngoài kia đang xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự đám người đó quá đáng thì nó làm sao có thể nhịn được.

Bên ngoài bãi giữ xe lúc này đang vô cùng náo nhiệt, một vòng tròn người đứng vây quanh hai con xe đang đỗ ngoài đường.

Ai đã từng là khách quen đều nhận ra hai con xe này, thật sự mà nói thì bọn họ vừa nhìn đã biết chủ nhân hai con xe này là ai. Có xui xẻo cũng là cô gái kia xui xẻo bị nhắm tới mà thôi.

Tuy nhiên đó chỉ là số ít mà thôi, số nhiều bao quanh chỗ kia đều là đám người thích hóng chuyện. Muốn xem đó là chuyện gì mà thôi.

“Bằng vào cô cũng muốn gây sự hay sao? Cô biết cô đang đụng tới ai không hả?”

Năm người áo sơ mi đen đứng một vòng quanh xe, một người lên tiếng lớn giọng.

“Các người dụ dỗ em gái tôi thì sao? Còn không cho chúng tôi về?” Cô gái trẻ một bên đang che chở cho cô em gái mình, một bên ánh mắt vô cùng khó coi nhìn đám người kia.

Nàng đương nhiên không nhận ra đám người này thuộc tổ chức nào, và nàng cũng chẳng quan tâm họ có gốc gác ra sao. Chỉ biết ngày hôm nay bọn họ sắp làm hại tới em gái của mình, muốn đòi lại một phần công lý mà thôi.

“Ai thèm dụ dỗ con nhỏ này. Nó uống say rồi tự tìm tới chúng tôi mà thôi. Ngược lại tôi còn phải hỏi cô trông chừng em gái kiểu gì mà để nó hư đốn tới như vậy?” Một tên nhếch miệng cười, lại nói ra một câu trốn tránh trách nhiệm: “Cô có thấy chúng tôi dụ dỗ con bé này hay không? Mắt nào của cô thấy nào?”

Nói xong cả đám cười lớn một câu thái độ mỉa mai vô cùng.

Nơi này là địa bàn của bọn hắn, người khác muốn ngăn cản thật đúng không xem họ ra gì.

“Rõ ràng các người lôi kéo em gái tôi ra ngoài. Nếu tôi không tới kịp thì sẽ như thế nào?” Cô gái trẻ kia lại hét lên, nhưng rõ ràng nàng đang đuối lý với bọn chúng.

Khi tới thì em gái nàng đã vô cùng say, chỉ còn một ít nhận thức. Khi nãy cũng may cô nàng còn nhận ra người chị của mình đang ở đối diện. Bằng không cho dù có tiếp cận cũng không thể ngăn cản bị đám người kia lôi lên xe.

“Nhiều lời với hai đứa nó làm gì. Lôi hết lên xe đi.”

Chợt kính xe hạ xuống một phần, che giấu người ngồi bên trong xe, ngay sau đó một giọng nói vang lên từ bên trong xe.

“Thời gian đã không còn nhiều, lại gặp phải cái thứ này thật là phiền phức mà.” Hắn nhìn vào đồng hồ, khẽ vang lên một câu bực mình.

Năm tên áo đen ngay lập tức không nhiều lời, vội xông tới chuẩn bị tóm lấy hai người họ.

“Lại gặp nhau nữa rồi đấy, Văng Thanh Phụng”

Một giọng nói dữ tợn vang lên, chất giọng ồn ồn giống như xuất phát từ địa ngục làm hắn ta chợt giật mình một cái. Giọng nói có phần quen thuộc, làm hắn phải gỡ cặp mắt kính đen xuống rồi đưa mắt nhìn.

Bóng dáng cao gầy, mái tóc khẽ phủ lấy hai đôi mắt sâu hun hút, gương mặt góc cạnh khiến người khác có phần sợ hãi. Bóng dáng ấy từ khi nào đã tiến lại gần chiếc xe mà hắn ta không hề chú ý một chút nào.

“Mày…” Văng Thanh Phụng ngay khi nhận ra gương mặt tăm tối kia thì trái tim liền nhảy ra bên ngoài, tay chân luống cuống làm rớt cả cặp mắt kính vừa tháo xuống.

“Cậu là ai. Mau tránh ra khỏi chỗ này.” Một tên trong năm tên áo đen nhận thức được có người đang đứng bên cạnh, ngay lập tức hét lớn hăm dọa.

“Để xem hôm nay chúng mày làm được gì. Hôm trước tao đã cảnh cáo một lần rồi. Lần này lại bị tao tận mắt chứng kiến. Xem ra chúng mày không còn muốn hoạt động ở cái đất phía Nam này nữa rồi sao?” Khả Lương giọng nói vẫn ồn ồn, từng câu từng chữ vang lên khiến người ngồi trong xe hoảng sợ vô cùng.

“Má nó… Lên xe… đi về…” Hắn ta ngay lập tức hét lên một tiếng, sau đó lệnh tài xế phóng xe nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Hôm nay kế hoạch không thành công, nhất định phải hứng chịu sự phẫn nộ của người kia, hơn nữa cái tên này lại giống như quỷ ám làm hắn không thể nào bình tĩnh được khi gặp mặt.

Chứng kiến con xe phía trước đạp ga phóng đi sau khi hét lên một câu kia, năm tên áo đen nhìn nhau một cái bất mãn rồi sau đó cũng vội lên xe rời đi trước sự chứng kiến của mọi người.

Hai chị em thấy sự nguy hiểm của mình đã qua đi thì khẽ thở ra một hơi, cứ nghĩ sẽ không ai bước ra giúp đỡ. Nhưng quả thật thế giới này vẫn còn có người tốt.

“Hừ… Đám chó con này muốn chết rồi.” Khả Lương bực mình vang lên một câu, tận mắt chứng kiến đám người kia rời đi mà trong lòng vô cùng tức giận. Lần này về nhất định phải cho chúng nó biết tay.

Lúc này ngay sau lưng hắn ta, Phương ánh mắt cũng dâng lên một tia nóng giận, giọng nói kia khá quen thuộc làm nó chợt nhớ tới một khoảng ký ức.

Mà khoảng ký ức đó khá là thân thuộc và gắn bó với nó trong khoảng thời gian ngắn. Tuy ngắn nhưng đủ ăn sâu vào tâm trí của nó cho tới bây giờ.

Cô gái trẻ kia lúc này vẫn đang chăm sóc cô em gái của mình, sau khi đám người kia rời đi thì cuối cùng cô em gái nàng cũng gắng gượng không nổi mà gục xuống lề đường.

Mà nàng cũng tựa vào đó mà gục xuống một cách mệt mỏi vô cùng, cả người trở nên mềm nhũn cả ra.

“Bảo Ngọc…” Phương khẽ phát ra hai chữ, gương mặt quen thuộc kia đang ở trước mặt làm sao mà nó không nhận ra cơ chứ.

Cô gái bên dưới chợt nghe âm thanh gọi mình, nghe âm thanh kia vừa xa lạ vừa có một chút gì đó quen thuộc làm nàng khẽ ngẩng mặt lên nhìn.

Cũng giống như Phương, đoạn ký ức ngắn kia chợt tràn về như thác lũ. Một khoảng thời gian ngắn nhưng không thể nào làm nàng quên được.

Gương mặt đó, nụ cười đó, giọng nói đó khiến nàng cố gắng nhớ mãi trong tâm trí. Không chỉ riêng gì nàng, mà cô em gái kia lại còn mong muốn gặp lại người đó hơn cả nàng.

Lý do đơn giản vì hắn ta đã cứu em gái nàng một mạng. Ngày đó nếu không vì hành động kia thì cô em gái nhỏ của nàng đã không còn trên cõi đời này nữa.

“Phương?” Chỉ kịp thốt lên một chữ, rồi sau đó hai dòng nước mắt chực trào tuôn trên đôi mắt long lanh của nàng.

Đúng là gương mặt đó nàng làm sao có thể quên được cơ chứ, Bảo Ngọc đôi mắt rưng rưng, nếu không phải vì em gái thì nàng đã bước tới rồi.

“Lại gặp nhau rồi.” Phương khẽ mỉm cười, một tay giơ sang khẽ nâng cô em gái bé bỏng của nàng dậy.

Bảo Ngọc gáng gượng lau đi hai dòng nước mắt đang đọng trên khóe mắt, thời điểm này nên phải vui mừng mới phải.

“Cứ tưởng không còn gặp nữa rồi đó.” Bảo Ngọc vừa khóc vừa cười, lại nói.

“Trái Đất tròn mà.” Phương cười nhẹ, Bảo Ngân lúc này đã xỉn không biết trời trăng mây đất gì cả.

Do đã tối nên không thể nói chuyện được với Bảo Ngọc nhiều được, nó cũng muốn biết trong thời gian đó nàng đã làm gì. Sau khi trao đổi phương thức liên lạc thì Phương mới gọi taxi cho nàng đưa em gái về nhà.

Sau khi chiếc taxi chở hai chị em quay trở về nhà an toàn, lúc này Khả Lương mới khẽ bước tới vỗ nhẹ lên vai:

“Đúng là mệt mỏi mà.” Khả Lương nhận ra giữa Phương với cô gái kia có mối quan hệ gì đó khá đặc biệt, tuy không đoán ra được mối quan hệ sâu xa là gì nhưng chỉ cần nhìn sẽ nhận ra được.

Lúc này hắn cũng không cần biết rằng Phương có mối quan hệ gì với cô ta, hắn lúc này mới tiếp tục câu nói: “Muốn phá chúng nó một phen không?”

“Như thế nào?” Phương hai mắt khép hờ, rời đi khu đông đúc này bàn chuyện với Khả Lương.

Bốn cô gái kia biết thân phận mình không nên tiếp tục ở chỗ này cũng liền tạm biệt hai người kia và rời khỏi con phố này. Cuộc chơi hôm nay đã không còn vui nữa thì tiếp tục làm gì.

“Đi bóc phốt đám thú vật ngoài kia cho chúng nó bớt nháo nhàu lại.” Khả Lương khẽ nói, âm mưu này hắn vừa mới nghĩ ra, hiện tại muốn đấu với tụi nó vẫn chưa đủ khả năng đối mặt, vậy thì sẽ chơi bài này. Vừa có thể giấu tay vừa có thể khiến bọn chúng đứng ngồi không yên.

“Trình bày cụ thể.” Phương thở ra một hơi, sau đó lại nói, nhìn thái độ của nó đã ngấm ngầm đồng ý cho kế hoạch của Khả Lương rồi.

Ban đầu cứ nghĩ việc đó không đáng để bận tâm, nhưng giờ nó cũng bắt đầu bận tâm rồi. Hơn nữa lại còn hành sự với Bảo Ngân thì nó không thể nào bỏ qua cho bọn chúng được.

Sau khi Khả Lương trao đổi với Phương về cách thức hoạt động, ngay lập tức Phương đồng ý. Hơn nữa còn bỏ ra một số thành viên để có thể trợ giúp cho công việc này trở nên trơn tru hơn.

Hứa hẹn đám kia một phen gà bay chó chạy.

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/sinh-vien/

Sáng hôm sau.

Phương chưa kịp tỉnh giấc thì điện thoại đã reo lên inh ỏi, đêm qua ngồi bàn bạc với Khả Lương mãi đến hơn hai giờ sáng mới về khách sạn nghỉ ngơi.

Mở điện thoại lên không ai khác ngoài Bảo Ngọc gọi cho nó, sau khi về nhà nàng thậm chí còn không ngủ được để chờ đợi cho tới ngày hôm nay.

Chuyện đêm qua vẫn còn bỏ ngỏ vì đã quá giờ khuya, Bảo Ngọc phải đưa cô em gái của mình quay trở về nhà nghỉ ngơi.

Hơn nữa đã có thể liên lạc được với nhau thì còn sợ gì việc chẳng gặp mặt nữa. Phương cũng hết lời bảo hai chị em quay trở về nhà, ngày mai tỉnh táo rồi gặp nhau cũng không muộn.

Vì thế nên vừa sáng sớm Bảo Ngọc đã gọi điện thoại cho nó bảo muốn gặp mặt rồi.

Lên một cuộc hẹn với nàng, rồi sau đó nó lại lên giường ngủ thêm một giấc. Cho tới hơn một giờ sau nó mới dậy tắm rửa vệ sinh.

“Ting… Ting… Ting…”

“Ai lại gọi nữa vậy.”

Phương đang trong nhà tắm, bên ngoài lại reo vang âm thanh điện thoại. Nó nhanh chóng bước ra ngoài rồi bắt máy.

“Xin chào.”

Chưa kịp để Phương hỏi xem bên kia là ai thì người ta đã nhanh chóng trình bày cho nó rõ ràng.

“Xin chào chủ tịch. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Dương Khả Vân, đại diện ban kiểm soát phức hợp HLC của anh. Nhận được thông tin anh đang có mặt ở gần đây. Không biết anh có rảnh sắp xếp cho một cuộc gặp mặt được không ạ?”

Một giọng nữ vang lên bên kia đầu dây, chất giọng này không phải người ở miền này. Nó một lần nữa bất ngờ bởi vì nó chưa từng cho bên kia hay rằng nó đang có mặt tại nơi này.

“Vậy cô sắp xếp thời gian và địa điểm đi. Tôi cũng đang rảnh.” Phương lại đáp, cuộc hẹn với Bảo Ngọc tận đầu giờ chiều, hiện buổi sáng nó vẫn còn thời gian.

“Được… Vậy chúng ta hẹn gặp nhau vào hai giờ nữa. Rất vui được gặp mặt anh thưa chủ tịch.” Giọng nữ kia lại vang lên, lễ phép chào hỏi rồi sau đó cúp máy.

Phương buông điện thoại xuống, ngã lưng lên nệm nằm thêm một lát. Không có xe đi tới lui nên nó nhờ Khả Vân lái xe đi rước nó luôn rồi. Giờ chỉ còn việc nằm chờ tới giờ rồi lên xe mà thôi.

Nó cũng quên rằng bên tòa HLC có ban quản lý phụ trách bao quát toàn bộ khu phức hợp, bộ phận nhân viên cũng cả trăm người chứ không ít hơn. Mà Dương Khả Vân lại được là người đại diện cũng đủ hiểu cô ta xuất sắc tới mức độ nào.

Mải mê suy nghĩ một lát thì tới giờ lúc nào nó cũng chẳng hay, tới khi cô gái kia gọi điện thoại cho nó một cuộc nhắc nhở thì nó mới ngồi dậy thay đồ bước xuống khách sạn.

Bên dưới khách sạn lúc này một chiếc Toyota Camry màu đen chậm chậm lăn bánh rồi đỗ bên cạnh khách sạn.

Một thân ảnh bước xuống xe khiến mọi người không khỏi đưa mắt nhìn. Bước ra từ phía ghế lái để lộ đôi chân dài miên man, chiều cao không dưới mét bảy, thậm chí có khi gần mét tám.

Trên người khoác một bộ vest lịch lãm, bên dưới chiếc rip không quá dài lại xẻ một đường để lộ đôi chân dài mườn mượt trắng nõn phơi ra bên ngoài.

Từng đường nét trên cơ thể đều toát lên được sự sang trọng và quý phái, thậm chí chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay trị giá không dưới ba trăm triệu.

Phương nhẹ bước xuống khách sạn, theo chỉ dẫn của cô nàng mà tiến lại gần. Nhìn bóng dáng nổi bật kia làm nó ngay lập tức nhận ra, một sự quý phái nổi bật ra hẳn bên ngoài làm sao nó có thể bỏ qua được.

“Xin chào…” Phương khẽ bước lại gần, vang lên câu chào.

“Chào anh…” Dương Khả Vân khẽ gỡ xuống đôi mắt kính đen, bờ môi đỏ rực khẽ mở ra vang lên hai chữ.

Giọng nói kia đúng là người trong điện thoại, nhưng cô lại không nghĩ rằng chủ tịch của cô lại trẻ tuổi tới mức độ này. Thậm chí có vẻ còn nhỏ hơn cô vài tuổi.

Nhưng việc này không quan trọng, quan trọng người đó lại chính là chủ tịch, là cấp trên của cô.

“Xin mời… anh…” Khả Vân giọng hơi khớp một chút, cứ nghĩ rằng chủ tịch là một người trung niên lớn tuổi ngay khi gặp mặt khiến nàng vô cùng kinh ngạc.

Dương Khả Vân tiến nhanh tới bên cạnh nó, cánh tay nàng nhanh chóng mở cửa cho Phương bước vào.

Đây là lần đầu tiên mà nó được người khác đối xử bằng cách thức như thế này. Đây mới chính là cuộc sống vương giả thật sự.

Được một cô gái xinh đẹp quý phái làm tài xế khiến nó không khỏi thốt lên một tiếng thoải mái.

“Cảm ơn cô.” Phương bước ngồi vào trong xe, tuy là dòng xe phổ thông như đây lại chính là con xe cao cấp nhất trong phân khúc. Một con xe mang đến sự sang trọng, đẳng cấp và toàn diện.

Dương Khả Vân bước vào ghế lái, sau khi thắt dây an toàn vào nàng mới bắt đầu khởi động xe.

“Chúng ta sẽ di chuyển tới khảo sát tòa HLC trước nhé… Chủ tịch.” Khả Vân khẽ nói, đây cũng chính là việc quan trọng nhất trong ngày hôm nay của nàng.

Bởi vì khu phức hợp vừa đổi chủ, nên nàng ngay lập tức được phân công nhiệm vụ đối với vị chủ tịch mới này.

“Trong buổi sáng có thể xong chứ? Chiều tôi còn một cuộc hẹn.” Phương ngả người ra ghế, thoải mái nói.

“Nếu trong buổi sáng thì có thể không xong được. Bởi vì chúng ta có rất nhiều hạng mục. Nếu anh không có thời gian thì tôi có thể giới thiệu sơ qua…” Dương Khả Vân đáp lời, chỉ trong vòng một buổi sáng mà có thể đi xong một vòng khu HCL thì quả thật làm khó cho nàng rồi.

“Vậy cũng được. Không cần phải đi toàn bộ, những nơi nào không quan trọng thì cô cứ trình bày cho tôi nghe là được. Tôi vô cùng tin tưởng đội ngũ làm việc của chúng ta.” Phương khẽ vang lên một câu, vừa giải tỏa áp lực cho cô ta mà lại còn mang tới một lời khen ngợi.

“Cảm ơn anh đã tin tưởng.” Khả Vân khẽ mỉm cười đáp, không ngờ vị chủ tịch này của mình bên ngoài lại dễ nói chuyện tới như vậy, Khả Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi, không khí dần bớt căng thẳng hơn.

Vì đây là lần gặp đầu tiên với một chủ tịch nên áp lực với nàng rất lớn, tuy nói rằng nàng làm việc trong môi trường liên tục phải giao tiếp với các vị cấp cao. Nhưng đó là khi nàng biết rõ được đối phương là ai, còn đằng này một vị chủ tịch vô cùng bí mật thâu tóm toàn bộ tòa HLC thì làm sao nàng có thể bình tĩnh được cơ chứ.

Khả Vân trong thời gian lái xe nàng đã cung cấp cho Phương tình trạng của khu phức hợp một cách đầy đủ.

Bên cạnh tòa nhà cao 30 tầng thì ngoài ra còn vô số tiện ích khác nằm rải rác xung quanh. Bao gồm các phòng bệnh viện, trường học, các khu tổ chức vui chơi giải trí, mua sắm, nhà hàng, quầy bar… bên cạnh còn có những cơ quan hành chính khác như ngân hàng, văn phòng hành chính.

Trong đó còn có một khu bao gồm một khu nhà ở và một khu biệt thự. Khu nhà ở bao gồm hai trăm tòa nhà, mỗi tòa đều đặn ba tầng. Khu biệt thự ven sông bao gồm một dãy hơn năm mươi căn đang được khai thác.

Tổng diện tích toàn khu lên đến 100 mẫu đất, trong số đó đã sử dụng hết 50% cho việc xây dựng các công trình. Còn lại hiện đang trồng cây làm công viên và chưa đưa vào khai thác hết.

Tuy nhiên trong đó vẫn còn vài hạng mục chưa có công ty đăng ký kinh doanh. Hiện chỉ có tòa nhà hành chính HLC là đang có vô số công ty có nhu cầu thuê lại dài hạn với mục đích đặt văn phòng đại diện.

Và vấn đề này cũng là vấn đề mà nàng muốn bàn bạc thương lượng lại với Phương. Bởi lẽ nàng biết rõ người như chủ tịch chắc chắn sẽ có tài sản bên ngoài, rất có thể sẽ là công ty kinh doanh. Nên việc bố trí lại tòa nhà hành chính sao cho hợp lý thì việc này phải có sự đồng ý của chủ tịch.

“Chi tiết như vậy rồi sao? Vậy còn gì để đi khảo sát nữa.” Phương khẽ mỉm cười, từ miệng Khả Vân đã cho nó nắm hết hơn 70% thông tin cần thiết rồi.

“Vậy là sao thưa anh?” Khả Vân chợt đứng hình câu nói của Phương làm nàng không thể hiểu được.

“Là không cần đi khảo sát nữa. Mọi việc cứ như vậy tiếp tục đi.” Phương khẽ mỉm cười gật đầu, mọi việc đã được sắp xếp chu toàn tới như vậy thì nó cần gì phải nhúng tay vào.

“Vậy anh có cần đi một vòng xem hay không?” Khả Vân không biết phải trả lời như thế nào, thế làm nàng lên tiếng đề nghị.

“Được…” Phương khẽ gật đầu, ngồi trong xe tiếp tục nghe Khả Vân trình bày, bởi vì đường xá trong khu phức hợp có thể thoải mái di chuyển.

Đi tới đâu nàng chỉ cần giới thiệu sơ qua một chút liền xong, hơn nữa chỉ đi những mục quan trọng như trường học, bệnh viện, khu thương mại và tòa hành chính mà thôi. Những nơi khác Phương không cần tới để làm gì cả.

Sau hơn nửa giờ đi lòng vòng thì cuối cùng cũng hoàn thành một vòng tham quan toàn bộ tài sản của nó. Giá trị khu này ước chừng 3000 tỷ đồng, con số khủng khiếp vô cùng.

Phương bước xuống xe, nhờ Khả Vân đưa nó tới một quán café:

“Cảm ơn cô nhé. Có gì sẽ bàn bạc sau.” Phương khẽ cười chào một tiếng.

“Dạ không có gì… thưa chủ tịch…” Khả Vân cười đáp lại, đây chính là công việc của nàng, từ đây về sau nàng còn gặp Phương dài dài.

“Lần sau đừng gọi tôi là chủ tịch nữa… Tìm gì khác để gọi đi… Hơn nữa tôi có vẻ trẻ tuổi hơn cô đó. Tạm biệt.” Phương lại nói, rồi sau đó bước nhanh vào quán café.

Chương trước Chương tiếp