Sinh viên

Chương 118



Phần 118

Dương Khả Vân dõi theo bóng lưng của thanh niên kia, nàng không ngừng nghĩ ngợi vô số điều.

Nàng không biết rằng vị chủ tịch này có xuất thân gốc gác từ đâu, tài sản tại HLC có hợp pháp hay không. Bởi nàng chắc chắn rằng nhìn vào số tuổi kia thì không thể nào có thể đạt được thành tựu, thành công lớn như vậy được.

Cho dù con của đại gia hàng đầu cũng không thể nào dám nắm hết trong lòng bàn tay một khối tài sản lớn như vậy.

Nhìn cái cách mà Phương vừa nghe vừa bình thản trả lời khiến nàng không tin được cậu thanh niên kia không hơn tuổi nàng.

Phong thái điềm đạm, chững chạc, lời nói tự tin đầy hấp dẫn người khác. Đôi lúc còn khiến nàng cảm thấy mê mẩn.

Thêm vào đó là ánh mắt khác biệt vô cùng, khác hẳn với mọi người xung quanh.

Nàng tự đánh giá bản thân tương đối xuất sắc, từ gương mặt tới dáng vẻ lẫn ngoại hình. Đi tới đâu cũng có ánh mắt dõi theo.

Tuy nhiên chứng kiến ánh mắt của người thanh niên kia làm nàng sửng sốt vô cùng. Chẳng có một chút mê luyến, chẳng có một chút tham lam nào về nhan sắc của nàng.

Ánh mắt kia đơn giản chỉ là nhìn một người bình thường mà thôi, nàng còn tự nghĩ chẳng lẽ nhan sắc của nàng lại không lọt vào mắt người ta hay sao. Ở cái tuổi đó đáng lẽ phải vô cùng nhạy cảm với sắc đẹp phụ nữ mới là lẽ thường tình.

Dương Khả Vân là đại diện cho đơn vị quản lý làm việc trực tiếp với chủ tịch. Nàng có thể được xem là người của chủ tịch rồi, đơn giản giống như một vị thư ký riêng của chủ tịch vậy.

Vì thế nàng có thể tùy quyền Phương phân phó mà làm việc, hơn nữa nàng làm sao không biết rõ các “thư ký riêng” của bất kỳ vị chủ tịch nào cũng không đơn thuần là thư ký.

Nàng là một người khá giỏi trong việc đọc vị người khác, nhưng đối với thanh niên trẻ kia nàng hầu như không đọc được thứ gì cả. Mọi suy diễn của nàng vô cùng mông lung và không có căn cứ.

Dương Khả Vân lái xe quay trở về tòa hành chính, theo phân phó của Phương tạm thời việc cho thuê những tầng trong tòa hành chính kia dừng lại. Bên cạnh đó đẩy mạnh công tác quảng cáo tìm người tới thuê những công trình phục vụ đời sống ngoài kia.

Một số hạng mục sẽ được Phương phân công tìm công ty đối tác sau. Bên cạnh đó chỗ văn phòng hành chính và bệnh viện sẽ được Phương tự mình xử lý.

Phương đã có những quyết định nhân sự ở những chỗ kia rồi, sau khi xong những việc này sẽ phân phó cho người tới tiếp nhận.

Bệnh viện thì không đơn vị nào khác ngoài Hạnh Phúc, sẽ cử một nhóm y bác sĩ tới đảm nhận trọng trách này. Còn đơn vị thủ tục hành chính thì sẽ do một nhóm các nhân viên ở Xuyên Á tới làm việc, bên cạnh phục vụ thủ tục cho người dân khu phức hợp thì cũng phục vụ cho chính các công ty sau này của nó.

Tuy nhiên còn phải tìm một vài người có năng lực cao để nắm giữ những chức vụ đầu ngành. Nhân viên thì nó đã có nguồn nhân lực dồi dào, còn việc tìm những người xuất sắc để lãnh đạo thì khác là khó.

Việc này còn cần thời gian tiếp theo để giải quyết.

Trong quán café lúc này cũng không quá đông, Phương đảo mắt một vòng thì ngay lập tức phát hiện Bảo Ngọc đang ngồi ở trong một góc nhỏ.

Vẫn dáng vẻ quen thuộc kia, cô nàng mang một nét đẹp trong lành tươi sáng như ánh nắng mai. Mái tóc dài suôn mượt buộc đuôi ngựa ở sau lưng, dáng người thanh mảnh nhưng lại vừa vặn với chiều cao của nàng.

“E hèm… Ngồi chờ ai thế cô gái…” Phương nhẹ bước đến gần nàng, khẽ trêu chọc.

Bảo Ngọc mới đầu nghe lời trêu chọc từ phía sau lưng vô cùng khó chịu, tuy nhiên chợt nhớ tới giọng nói quen thuộc kia thì trong lòng lại vui vẻ vô cùng.

“Mong mỏi chờ một người mà thôi.” Bảo Ngọc nở một nụ cười thật tươi đáp lời, nàng quả thật không ngờ được rằng lại có dịp gặp lại Phương.

Ngày đó hai chị em nàng chỉ có thể dựa vào Phương mà chống chọi với dịch bệnh. Nếu không phải Phương ở cùng thì Bảo Ngọc còn không biết sẽ có ngày hôm nay hay không.

Phương khẽ mỉm cười không đáp, lại kéo ghế ngồi đối diện với nàng. Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà đã hơn nửa năm rồi.

Trên gương mặt nàng mọi thứ vẫn vậy, một từng đường nét trên đó mang một nét nhẹ nhàng tinh xảo.

“Em không ngờ vẫn còn có cơ hội gặp lại anh.” Bảo Ngọc khẽ lên tiếng, câu nói mang đầy nỗi đau xót tiếc nuối. Cảm xúc chực chờ kìm nén nay lại dâng trào khiến khóe mắt nàng chợt cay.

Lần đó Phương bị tách ra khỏi hai chị em thì nàng đã vô cùng tuyệt vọng. Bên cạnh là Bảo Ngân đang trong cơn nguy kịch, còn người bị đẩy ra ngoài không biết bị mang đi đâu.

Cũng may mắn rằng hai chị em tai qua nạn khỏi, sau khi Bảo Ngân chữa hết bệnh thì đã quay trở về nhà an toàn.

Từ đó đến nay vẫn lúc nào cũng mong mỏi tìm về thông tin của Phương, tuy rằng trước đó nàng đã có lưu số điện thoại. Nhưng chẳng biết gì sao lại không liên lạc được.

Điều đó khiến nàng vô cùng sợ hãi một điều gì đó chẳng lành đối với Phương.

Sau đó thì gia đình cũng gọi hai chị em lên lại thành phố, tuy rằng có cố gắng tìm thêm tin tức về Phương nhưng không có nhiều thời gian. Hơn nữa lại không có chút thông tin nào về Phương cả.

Mãi cho tới ngày hôm qua thì nàng mới bắt gặp Phương trong một tình cảnh éo le như vậy. Còn không biết phải nói như thế nào.

“Không phải anh vẫn ngồi ở đây hay sao? Thời gian qua em như thế nào rồi?” Phương mỉm cười, chuyện cũ không nên nhắc lại nhiều nên nói bắt đầu hỏi thăm.

Được biết Bảo Ngọc thời gian trước học ngành điện ảnh, sau cũng có ra làm diễn viên nhưng nàng cảm thấy không phù hợp. Bởi vì chỉ trong thời gian ngắn mà nàng nhận ra ở ngành nghề kia có những quy luật ngầm khiến nàng không thể chịu được. Hơn nữa với tính cách của nàng không nhịn được những thứ kia nên nàng chọn cách rời khỏi để có thể an lòng.

Còn hiện tại bây giờ thì Bảo Ngọc đang ở nhà rảnh rỗi, chỉ việc mỗi ngày ăn uống ngủ nghỉ là xong. Thỉnh thoảng cùng Bảo Ngân đi dạo phố mua sắm.

Ba mẹ nàng có công việc kinh doanh tốt nên về tiền bạc không cần phải suy nghĩ nhiều. Nàng có thể sống đơn giản như một cô công chúa ở nhà là được.

Bảo Ngọc không đề cập tới gia đình nàng làm việc gì. Nhưng từ cách sống của nàng cũng đủ biết gia đình vô cùng khá giả, không phải lo nghĩ về chuyện cơm áo.

“Bảo Ngân đâu rồi?” Phương chợt hỏi, cứ nghĩ hôm nay hai chị em nàng sẽ đi chung cơ chứ.

“Nó còn ngủ ở nhà. Đêm qua say không biết gì cả.” Bảo Ngọc che miệng cười nhẹ, sáng nay định kể cho em gái hay về chuyện đêm qua nhưng thấy nàng vẫn còn ngủ nên lại thôi.

“Thì ra là vậy…” Phương khẽ gật gù, hỏi thêm thì biết Bảo Ngọc đang làm đại diện cho công ty nào đấy, chuyên đi ký hợp đồng mua bán nhà cửa bất động sản. Vì lẽ đó nên nàng mới có chuyện bị dụ dỗ tới những nơi không tốt đẹp như vậy.

Ngành nghề đó là như thế, để có thể mua bán được thuận tiện nhất định phải giao lưu kèm theo quan hệ rộng rãi.

Nói chuyện thêm một lát, Bảo Ngọc đề nghị rằng ngày nào đó để cho cô em gái nàng gặp lại Phương. Cô gái kia còn chờ mong việc tìm được thông tin liên lạc với Phương còn hơn cả nàng. Sau khi dịch bệnh qua đi nàng còn điên cuồng muốn tìm Phương cho bằng được, gia đình phải khuyên nhủ rất nhiều mới khiến nàng bớt lo lắng hơn.

Tám chuyện thêm một lúc nữa, trước khi tạm biệt Bảo Ngọc không quên lưu lại thông tin liên lạc với Phương, lần này nhất định không còn sai sót gì thì mới yên tâm quay trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/sinh-vien/

Bên trong một công ty, nhân viên qua lại đông đúc vô cùng.

Lúc này trong một căn phòng có vài người đang ngồi nói chuyện với nhau. Mỗi người đều bận lên người từng thước trang phục vô cùng sang trọng, trên tay cũng không thiếu những chiếc đồng hồ nổi tiếng.

Tuy nhiên dường như không khí đang căng thẳng vô cùng.

“Chuyện đêm qua gặp vài sự cố. Không được như mong muốn. Mong hai vị thông cảm nhé.”

Ngồi ở đối diện không ai khác chính là Huỳnh Vũ Linh, hắn là giám đốc kiêm chức vụ CEO của công ty này. Mà hắn cũng chính là người đã ra lệnh cho Tiêu Thanh Phụng làm nhiệm vụ đêm qua.

Mà cũng bởi vì việc đêm qua không xảy ra thuận lợi, nên khiến hắn ta gặp rắc rối khá lớn.

Trước mặt hắn cũng là một vị chức vụ khá cao ở công ty nước ngoài đang tìm công ty đầu tư quảng cáo.

Mà công ty hắn cũng đang tìm hạng mục để đầu tư, nên lần này mới tìm mọi cách để đạt được suất thực hiện quảng cáo kia.

Biết rằng việc quan hệ tương đối khó khăn nên hắn đã tìm mọi cách, biết được hai vị kia có cùng chung sở thích nọ lên hắn mới sử dụng cách đó để lấy lòng.

Đêm qua hắn đã chờ đợi hết cả một đêm, nhưng một vị không được như mong đợi khiến vị kia làm khó khăn cho hắn.

“Tôi thì không có ý kiến gì. Nhưng mà việc làm quảng cáo đợt này rất có ý nghĩa quan trọng với công ty tôi. Nhất định phải tìm một nơi có uy tín để ký hợp đồng hợp tác.” Một trong hai người kia mới bắt đầu lên tiếng.

Bởi vì hai người đại diện cho công ty đi bàn về hợp đồng hợp tác, nên ý kiến sẽ là ý kiến chung. Cho dù một người không đồng ý thì hợp đồng cũng không thể chấp nhận được.

Hắn ta nói xong lại quay sang người kế bên hỏi ý kiến:

“Anh Quang thấy như thế nào?”

Người đàn ông tên Quang kia dáng người cao ráo, gương mặt cũng có nét đẹp trai. Tuổi đời tầm khoảng hơn bốn mươi một chút, nhưng phong độ đương nhiên vẫn như tuổi hai mươi.

Hắn ta cũng chính là người đêm qua vất vả chờ đợi công cóc, bởi vì thế bây giờ hắn đang vô cùng không thích nói chuyện với tên đối diện này.

Nhưng bởi vì người kia muốn gỡ gạc một chút mối làm ăn này nên tìm cách để hắn ta nói chuyện.

“Việc này cần phải xem xét lại nhiều. Bởi vì đó là lợi ích chung của công ty chúng ta, cần phải suy nghĩ thật kỹ.” Hắn mới vắt hai chân lại với nhau, ngả người ra sau ghế rồi thong dong nói.

“Ý của anh Quang là xem thành ý của các ông như thế nào đó.” Người kế bên hắn mới tiếp lời, khẽ mỉm cười một cái đầy ý vị.

Hắn làm sao không biết anh Quang kia đang bực bội vô cùng, bởi vì đêm qua thật sự có hàng đúng với khẩu vị của hắn nên hiện tại hắn vô cùng vừa ý với tên giám đốc Linh này.

Nếu hợp tác lâu dài thì chắc chắn hắn sẽ còn được hưởng thụ nhiều nữa, tuy biết rằng đi tới đâu cũng sẽ được ưu đãi vấn đề kia, phải xem ở nơi nào ưu đãi tốt hơn mà thôi.

Trước đó hắn cũng nhận được lời mời từ vài công ty, nhưng những chỗ kia không thích hợp, hơn nữa biết được thông tin ngầm rằng bên đây có những thứ hay ho nên hắn tìm tới chỗ này.

Bên cạnh việc ký hợp đồng thì cũng được hưởng thụ một phen, ngu gì mà không hưởng thụ cơ chứ.

“Dạ… Đêm qua có chút sai sót trong món tráng miệng. Lần này nhất định sẽ khiến hai vị hài lòng. Mời hai vị chọn món.” Huỳnh Vũ Linh khẽ cười nhẹ, lần này mở ra chiếc ipad trên tay lên rồi đưa cho hai vị trước mắt.

Lần này để có thể giữ lại mối làm ăn này hắn đã phải xuất ra cái vốn lớn, nếu đêm qua mà làm ăn trót lọt thì hắn cũng không phải cắt máu như thế này.

Trên chiếc ipad của hắn là danh sách một loạt hình ảnh, trên đó là một loạt những idol nổi tiếng trong xã hội, người mẫu hoặc diễn viên. Nói về độ xinh đẹp thì đều được lựa chọn một cách kỹ càng vô cùng.

Mà trên đó có ghi rõ từng dòng ghi chú vô cùng nổi bật bao gồm ngoại hình, loại hình phục vụ cũng như giá tiền.

Đó cũng chính là thứ đắt nhất mà hắn có thể xuất ra ngay giờ phút này. Giá cả trên đó phải gọi là trên trời, phải là những người đặc biệt mới có thể tiếp xúc được với dịch vụ này.

Không những có dịch vụ ăn liền mà còn có cả dịch vụ tính bằng ngày nếu vừa ý. Giá cả đương nhiên đều đã được niêm yết sẵn trên đó, cũng có những thứ nếu có tiền cũng có thể bàn bạc thêm. Nếu đủ tiền còn có thể đẻ thuê ở nước ngoài thì làm sao có ai cưỡng lại được.

Hai vị kia vừa nhìn vào ngay lập tức vô cùng phấn khích trong đầu thầm nghĩ còn có cả dịch vụ này. Nếu biết như thế ngay từ đầu đi thẳng vào vấn đề này có phải hay hơn không.

Ánh mắt sáng rực nhìn lên từng tấm ảnh bên trong đoạn tin nhắn kia, có những idol khá quen thuộc trên mạng xã hội. Cũng có những hot girl ngày thường ăn mặt sang chảnh lên đây, điểm chung nhất của tất cả các cô gái đó chính là ai cũng có cái giá riêng cả.

Tùy vào độ nổi tiếng, kỹ năng cũng như nhan sắc mà đánh giá. Trên này một khi ra giá thì chắc chắn sẽ được phục vụ một cách bài bản mà không sợ gặp phải sự cố.

Sau một hồi cũng lựa chọn món cho bữa chính ngày hôm nay, hai cô gái đều là hot girl trên mạng xã hội đều được người người săn đón.

Hằng ngày ăn mặc sang chảnh, check in những nơi xa hoa, sử dụng toàn hàng hiệu thì phía sau nhất định phải có cái gì đó.

Mà ở đây đó chính là nằm ngửa lấy tiền, một ngày phục vụ có khi đủ ăn cả tháng trời chứ không ít.

“Sẽ chuẩn bị món cho hai vị sớm thôi. Mời hai vị nghỉ ngơi nhé.” Huỳnh Vũ Linh khẽ cười hài lòng, cuối cùng cũng còn có thể nói chuyện được với hai vị kia.

Sau khi hai vị kia rời đi thì lúc này hắn mới nổi cơn điên lên, vội triệu tập đám người đêm qua không hoàn thành nhiệm vụ tới.

Nãy giờ kiềm chế khiến hắn không thể nào nhịn được nữa, cơn giận bùng phát ngay lúc này mới trở nên đáng sợ.

“Choang… Con mẹ nó đám vô dụng…”

Chiếc ly trà trên tay vẫn còn chưa đưa lên tới miệng đã bị hắn đập vỡ ngay tức khắc. Định uống một chút để hạ hỏa nhưng khi gặp năm tên kia bước vào thì cơn giận lại bùng phát trở lại.

“Nuôi chúng bây bao nhiêu năm? Có bao giờ chúng bây sợ hay không? Nói cho tao biết tại sao?” Hàm răng nghiến keng két, hắn ta bực đến nỗi không nhịn được mà đập tay lên bàn mấy cái, mỗi câu nói như muốn ăn tươi nuốt sống đám người trước mặt.

“Mọi chuyện đều do tên đó ảnh hưởng.”

Văng Thanh Phụng cả người run lên bởi vì tức giận, đây là lần đầu tiên mà hắn làm việc có sai sót. Tuy nhiên đó chỉ là do hắn muốn tốt cho hắn cũng như người trước mặt hắn mà thôi.

Tên kia còn không nghe lời hắn nói, vì muốn lấy lòng của hai vị kia lại còn không thèm nghe lời của hắn.

Biết rõ sự nguy hiểm của người kia, nên lần này nhất định phải giải thích cho hắn ta hiểu.

“Lại là công ty Tiên Hoa… Con mẹ nó đám nó là cái thá gì mà tụi bây phải sợ? Cút hết cho tao…”

Hắn ta lại một lần nữa lên cơn phát hỏa, chỉ một công ty nhỏ bằng đầu ngón tay cũng làm đám người này sợ. Vậy chẳng lẽ chính hắn cũng phải sợ hay sao?

“Cút hết… Không làm được tao kêu thằng khác làm… Cút hết cho tao…”

Không còn muốn thấy đám này trước mặt nữa, ngay lập tức hắn mắng chửi một câu rồi đuổi đám người kia ra khỏi phòng. Không có đám này thì có đám khác làm việc, hắn có tiền thì sợ gì không có người làm.

“Công ty Tiên Hoa… Để tao xem tụi bây là thần thánh phương nào.” Hắn ta thở mạnh một hơi, nhấc điện thoại lên gọi cho một đám người khác làm việc.

Sau khi nắm rõ thông tin của công ty Tiên Hoa, lúc này hắn mới ngẫm nghĩ lại một chút.

Hôm trước hắn cũng nắm được thông tin công ty Tiên Hoa đang làm ăn với các đơn vị nước ngoài để cung cấp dịch vụ quảng cáo, hơn nữa mức độ hiệu quả cũng rất cao.

Hai vị kia đã có đề cập tới công ty Tiên Hoa nhưng do bên kia không có những thứ vui vẻ nên hai người đó không gặp mặt.

Nhớ lại lần trước hắn có chỉ thị cấm các công ty dưới quyền không hợp tác với cô hoa hậu kia, nhưng rõ ràng công ty kia xem thường lời nói của hắn mà dám hợp tác với cô ta.

Nếu đã không đi chung con đường thì không nhất thiết phải tồn tại nữa, lần này hắn muốn cả Tiên Hoa phải biết sự ảnh hưởng của hắn nhiều như thế nào.

“Thùy Dung sao? Không xài được thì bỏ đi.” Hắn khẽ nhếch miệng cười một cái, chỉ là một cô gái hoa hậu nhỏ mà thôi, đáng lẽ không đáng nhắc tới.

Nhưng do cô ta làm việc với Tiên Hoa nên cũng phải chịu trách nhiệm chung với Tiên Hoa.

Hắn ta lại an bày thêm một cuộc điện thoại nữa, sau đó mới thoải mái ngả người ra ghế nghỉ ngơi, sau đó hắn nhấc điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại cho vợ hắn rồi trò chuyện, mặc cho nhân viên đang quét dọn rác mà hắn vừa phát ra.

“Alo. Vợ yêu… Hôm nay ăn uống sao rồi? Có nhớ anh không?”

Chương trước Chương tiếp