Tân anh hùng xạ điêu
Chương 18
Hồi 14 Một Mục Niệm Từ khác rất xa nguyên tác.
Trên đời này nếu có cuộc bầu chọn top nhân vật số nhọ nhất khi xuyên việt, đồng chí Dương Khang của chúng ta nhất định phải lọp trong top 10, à không top 3, không phải, khẳng định là gã nhận thứ 2, chẳng ai dám dám cùng gã tranh phong số 1.
Gặp nữ mạnh hơn gã thì bị đè xuống cưỡng hiếp thì không nói làm gì, nhưng gặp phải những nữ nhân yếu hơn gã cũng bị các nàng hành cho đủ đường, khổ sở mà không biết kêu làm sao.
Đã vậy cái mộng tưởng vĩ đại làm anh hùng của gã lại diễn biến theo một chiều hướng không thể nhọ hơn. Giấc mộng anh hùng cứu mỹ nhân chưa một lần được thực hiện nhưng mỹ nhân cứu anh hùng thì kể bao lần cho đủ.
Mất mặt quá mất mặc. Bất quá lúc này mặt của gã đang bị cái lồn kinh khủng của Cừu Thiên Xích úp lên, còn mặt mũi gì để mà bàn luận cơ chứ.
Bất quá hai tiếng thét này cũng khá quen tai. Mẹ ơi, tốt nhất là Mai Siêu Phong xuất hiện đi, dù sao hai người cũng là vợ chồng với nhau, xấu chàng thì hổ ai.
Thế nhưng nếu nữ nhân tới là Hoàng Dung thì đúng là nhục không để đâu hết. Cô ả vốn sẵn có ác cảm với gã, gặp lại gã trong tình cảnh này thì ôi, thà treo chim tự tử cho xong.
Lúc này hai tiếng xé gió vang lên, công lực của Dương Khang cực kỳ thâm hậu, mọi biến cố xung quanh đều lọt vào trong tai gã, gã đã sớm nhận ra 2 tiếng xé gió bay đến, một đường chưởng phong cương dương nhưng lại nhẹ nhàng, nhưng xem ra công phu này chẳng hơn Dương Khang bao nhiêu.
Phặc. Cứu viện cỡ này là lấy xăng đi chữa cháy hả giời.
Bất quá một tiếng gió còn lại nhanh như thiểm điện, vút một tiếng đã đến nơi, động tác linh hoạt, thân pháp nhanh nhẹn, coi như có chút hy vọng.
Trước hai thế công đánh tới, Cừu Thiên Xích cười nhạt một tiếng rồi chẳng thèm nhìn bên hướng chưởng công phu yếu kém chỉ nhìn về hướng tấn công nhanh nhẹn, ả hô lên một tiếng, tay phải phất một chưởng.
Chỉ nghe choang một tiếng vang lên, tiếp theo đó là một tiếng bịch. Tiếp theo đó hai giọng nữ vang lên, một người kêu thảm, một người kêu kinh ngạc, tiếp theo đó là tiếng Cừu Thiên Xích cười giòn giã:
– Ô ở đâu lại xuất hiện hai tiểu mỹ nhân đến Tuyệt Tình Cốc của ta thế này? Hô, tiểu tặc, hai tiểu cô nương này đều vì ngươi mà xuất thủ, xem ra ngươi cũng là một tên dâm tặc đào hoa đấy chứ.
Một giọng thét lanh lảnh vang lên:
– Mau thả hắn ra.
Lần này nghe rõ ràng rồi, Dương Khang trong lòng rộn lên như pháo nổ.
Giọng nói băng lãnh mười phần cao ngạo này còn có thể của ai? Không phải giọng nói hai năm qua gã lúc nào cũng mong ngóng hay sao?
Lý Mạc Sầu.
Biết Lý Mạc Sầu tới, Dương Khang quát lớn một tiếng, trong cơ thể phát ra những tiếng lách cách, gã phun một búng máu tươi rồi lồm cồm bò dậy.
Dương Khang chẳng màng cơ thể như đang bị xé toạc thành từng mảnh, chạy vội đến bên Lý Mạc Sầu nắm lấy tay nàng nói:
– Sầu muội, hai năm qua ta nhớ nàng biết bao. Sao đến giờ nàng mới chịu xuất hiện vậy?
Lý Mạc Sầu thấy gã trần truồng chạy đến cầm tay nàng thì mặt đỏ như gấc chín, toan đẩy gã ra thế nhưng nhìn khóe miệng gã rỉ máu thì hơi ngẩn ra rồi không khỏi đau lòng:
– Tên ngốc này, sao không nhẫn nại chờ chút ta đánh đuổi con mụ ác phụ này rồi sẽ đến giải huyệt cho chàng, sao phải khổ sở tự tàn phá cơ thể để giải huyệt thế?
Dương Khang cười cười:
– Gặp lại nàng ta còn nghĩ được gì nữa? Tàn hại cơ thể thì có làm sao? Tàn hại cơ thể mà gặp nàng sớm hơn một khắc thì ta cũng tàn hại.
Lý Mạc Sầu nghe gã nói vậy trong lòng ngọt như hoa xuân nở rộ, hai má đỏ hồng lên:
– Chỉ biết nói lời đường mật dụ dỗ người ta.
Chợt nàng xách tai gã vặn mạnh:
– NÓi cho ta, con ả này là ai? Tại sao lại muốn cưỡng bức chàng? Còn vị cô nương này là ai?
Ủa vị cô nương này? Móa, quên mất. Gã quay phắt đầu lại thì mới thấy ở phía bên kia Mục Niệm Từ đang đứng ở đó ôm cổ tay, hai mắt trợn trừng nhìn gã trong miệng lầm bầm:
– Dâm tặc.
Dương Khang gãi đầu cười khổ. Mục Niệm Từ không phải ghét gã lắm hay sao? Cớ sao thấy gã lâm nguy lại ra tay tương cứu? Thật nhức đầu. Hơn nữa bà cô này sao cứ gặp mình là xảy ra chuyện liên quan đến dâm dục vậy? Xem ra đúng là cô nương này trời sinh để cho ta địt rồi, hắc hắc, đây là định mệnh an bài, không thể nào tránh được nha.
Nghĩ đến đó, mùi u hương của Mục Niệm Từ lại thoang thoảng bay vào mũi. Con cặc của gã không tự chủ được lại ngẩng lên, đầu khấc còn rỉ ra một chút nước trong mắt. Lý Mạc Sầu thấy vậy càng điên tiết hơn, xoắn tai khiến gã kêu lên oai oái:
– Hừ, ta không ở bên chàng hai năm, chàng cũng phong lưu bay bướm gớm nhỉ.
Dương Khang kêu gào thảm thiết:
– Oan cho ta quá. Sầu muội. Ta không có. Mục cô nương này không phải như muội nghĩ đâu, nàng là dưỡng nữ của cha ta. Cũng miễn cưỡng coi là nghĩa muội của ta.
Trời đất chứng giám. Cô ta đúng là em nuôi của ta, bất quá nuôi để thịt.
Mục Niệm Từ nhìn hai người chằm chằm đột nhiên đôi mắt lóe lên tinh quang, giọng chợt thập phần ủy khuất rồi cất giọng nũng nịu nói:
– Khang lang, sao chàng lại nhẫn tâm tới vậy? Trước khi quy thiên, nghĩa phụ đã ký thác ta cho chàng. Tại sao chàng vừa mới gặp vị tỷ tỷ này chàng lại kêu ta là nghĩa phụ? Ngay cả cái thứ nước đó chàng cũng bắn lên người ta rồi chàng nói có nghĩa huynh nào bắn cái thứ đó lên người nghĩa muội của mình không?
Hai người phụ nữ tại đương trường đều đã trải qua chuyện nam nữ giao hảo làm gì không biết…
“Cái thứ nước” trong lời Mục Niệm Từ là gì? Đến cả tinh trùng cũng bắn lên người nàng rồi còn mở mồm xưng là nghĩa huynh hay sao?
Cừu Thiên Xích giơ ngón tay cái về phía Dương Khang cười khanh khách:
– Hay lắm, tiểu đệ đệ, ngươi thật giỏi, lão nương khinh bỉ ngươi.
Còn Lý Mạc sầu không nói một câu nhưng cánh tay đang véo lên người gã đã gia tăng thêm mấy thành lực đạo.
Dương Khang lệ rơi đầy mặt chỉ biết trợn mắt há mồm không nói một lời quên cả Lý Mạc Sầu đang rít lên véo mạnh gã. Trời ạ, Dương Thiết Tâm đúng là ký thác Mục Niệm Từ cho Dương Khang thế nhưng gã dám chắc ông ta chỉ muốn gã trông coi nàng như một người huynh trưởng chăm sóc cho nàng, làm gì có chuyện muốn định ước chung thân như nàng nói, hơn nữa lần gã bắn tinh lên người nàng tuyệt đối là tai nạn do Cửu Dương Chân Khí trong cơ thể gã lần đầu tiếp xúc với Huyền Âm Chi Thể của nàng. Thế nhưng sao từ miệng nàng nói ra lại trở thành mười phần ám muội như vậy? Đây có phải là Mục Niệm Từ đằm thắm dịu dàng cô khổ một đời mười phần tội nghiệp của Kim Dung không? Ông trời ơi, Bao đại nhân ơi, ngài nhất định phải trọng sinh phải xuyên việt đến thế giới này để giải oan cho tấm thân tội nghiệt, à nhầm, tội nghiệp này.
Dương Khang bình thường mồm miệng như tép nhảy ngay cả bậc cao thủ như Nam Đế Nhất Đăng Đại Sư, bậc trưởng bối như Khưu Xử Cơ cũng bị gã chửi cho sói trán không cãi nổi nửa câu. Thế nhưng gặp phải Mục Niệm Từ này thì lại có miệng cũng chẳng thể nói, có oan mà không biết giải trình thế nào. Ôi thần linh ơi.
Cừu Thiên Xích cầm một tấm áo choàng trùm qua cơ thể của ả rồi cười rộ nói:
– Tiểu đệ đệ, ngươi quả thật bỉ ổi đê tiện nha, lão nương càng lúc càng thích ngươi rồi đấy.
Dương Khang âm thầm nguyền rủa: “Thích cái bà nội ngươi, đầu dây mối nhợ chuyện này không phải do ngươi mà ra sao? Ta nguyền rủa con ả lồn khắm nhà ngươi theo tiêu chuẩn quốc tế.” Thế nhưng tâm linh lay động lại nói:
– Chà, thiếu chút nữa quên mất, để ta giới thiệu chút, vị này chính là phu nhân của Tuyệt Tình Cốc, ngoài ra còn có một thân phận cực kỳ khủng bố, chính là em gái của Thiết Chưởng Bang Bang Chủ Cừu Thiên Nhận đại danh đỉnh đỉnh có thể sánh ngang với Võ Lâm Ngũ Bá đương thời.
Cừu Thiên Xích nghe gã tâng bốc ca ca của mình như vậy thì gật đầu hài lòng. Thế nhưng Lý Mạc Sầu lại hừ lạnh một tiếng: “Hứ, sánh ngang với Ngũ Bá thì sao? Có gì là to tát chứ?”
Dương Khang thầm kêu bỏ mẹ, sao lại quên chứ? Lý Mạc Sầu xuất thân từ đâu? Tổ sư bà bà Lâm Triều Anh là kẻ tâm cao khí ngạo, ngay cả Trung Thần Thông còn chẳng để coi vào đâu thì một Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu sao có thể được bà ta cho vào mắt. Nàng từ nhỏ sống trong Cổ Mộ đương nhiên cũng bị ngạo khí của tổ sư làm ảnh hưởng cho dù là Cừu Thiên Nhận xuất hiện ở đây nàng cũng chẳng để ý, nói gì đến em gái của lão.