Tân anh hùng xạ điêu

Chương 19



Phần 19

Dương Khang còn đang âm thầm kêu khổ thì Mục Niệm Từ không biết từ lúc nào đã âm thầm đi đến bên cạnh gã nàng đưa tay ôm lấy cánh tay của gã giở giọng nũng nịu như mèo kêu:

– Khang Lang, hai người này là ai vậy?

Mẹ tôi ơi, Mục tỷ tỷ của tôi ơi, Mục cô cô, Mục bà bà ơi, có biết Cừu Thiên Xích còn đang muốn đè ta ra mà cưỡng bức hay không? Ta và cô đều không phải đối thủ của ả chỉ dựa vào Lý Mạc Sầu mà chống đỡ thôi. Giờ là lúc nào cô lại bày trò như vậy? Nếu đã nàng ta nổi cơn ghen lên thì chúng ta chết không có chỗ chôn đâu.

Mải suy nghĩ lại không để ý cánh tay của Mục Niệm Từ đang ôm lấy mình, gã đột nhiên rùng mình một cái, một cảm giác sướng khoái từ con cặc của gã truyền đến, Dương Khang thầm kêu hỏng bét nhưng không sao kiềm chế được, cả người rung lên, lập tức phóng tinh.

Cừu Thiên Xích và Lý Mạc Sầu đang trong tình trạng gương cung bạt kiếm đột nhiên thấy gã xuất tinh thì ngây người ra hồi lâu Cừu Thiên Xích đột nhiên cười đến gập cả người:

– Cực phẩm, quả là cực phẩm. Tiểu đệ đệ, hồi nãy ta mới chỉ hơi hơi phục ngươi thôi thế nhưng bây giờ ta thật sự bội phục tiểu đệ rồi. Hắc hắc. Như vậy mà cũng xuất tinh được. Ta phục ngươi sát đất rồi.

Lý Mạc Sầu tuy cùng gã có quan hệ thể xác nhưng chung quy cũng không phải là loại dâm nữ mặt dạn mày dầy như Cừu Thiên Xích, thấy Dương Khang xuất tinh đương trường thì không khỏi mặt mũi đỏ bừng thầm liếc gã và Mục Niệm Từ thầm rít lên: “Dâm tặc, dâm nữ, không biết xấu hổ.”

Mục Niệm Từ đột nhiên thấy gã xuất tinh cũng không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng mặt, vội vàng buông tay gã ra, lời nhiếc móc của Lý Mạc Sầu gã hoàn toàn nghe rõ nhưng lại không biết phản bác ra sao, chỉ hậm hực trừng mắt liếc gã.

Dương Khang tuy da mặt có dầy hơn vạn lý tường thành nhưng giữa thanh thiên bạch nhật phọt tinh trước mặt ba nữ nhân thì cũng xấu hổ đến mức mặt đỏ như mào gà nhất thời lúng túng nhưng cũng chẳng biết làm sao.

Chẳng qua trong cái rủi cũng có cái may, nhờ màn xuất tinh độc nhất vô nhị này của gã, không khí căng thẳng của Cừu Thiên Xích và Lý Mạc Sầu đã biến mất. Dương Khang vội vàng tranh thủ cơ hội ôm quyền hướng Cừu Thiên Xích nói:

– Cừu mỹ nhân, bọn chúng tôi lạc nhầm vào Tuyệt Tình Cốc tuyệt đối không có ác ý, đã làm phiền rồi. Thôi xin cáo từ.

Gã chẳng chờ Cừu Thiên Xích phản ứng, vội vàng túm lấy tay của Lý Mạc Sầu và Mục Niệm Từ toan bỏ chạy.

Nào ngờ Cừu Thiên Xích chẳng hề có ý định đuổi theo, đợi Dương Khang chạy mấy bước rồi thản nhiên nói:

– Cứ thong thả mà đi, phía trước là cơ quan của Tuyệt Tình Cốc chúng ta.

Dương khang thiếu điều muốn ngã nhào xuống đất. Bà nội nó, đúng là trí thông minh của ông đây tỷ lệ thuận với số lượng tinh trùng mà, vừa xuất tinh xong đã quên mịa mất đây là nơi nào. Tuyệt Tình Cốc sau này đến cả bọn Chu tử Liễu thầy trò Lý Mạc Sầu còn bị cơ quan vây khốn thì gã và hai nữ nhân bên cạnh là cái đinh gì.

Gã cười khành khạch quay lại:

– Ở đây phong cảnh non nước hữu tình, là mỹ cảnh nhân gian, chà, ta cũng bắt đầu thấy thích nơi này rồi. Sầu muội, Niệm Từ muội tử, chúng ta cứ ở nơi này du ngoạn ít hôm nhé. Sầu muội hai năm không gặp lại rồi, nhớ muội quá.

Nói rồi gã tự nhiên như chỗ không người cúi xuống hôn chụt một cái vào má nàng.

Lý Mạc Sầu hơi ngẩn người ra, Cừu Thiên Xích lại cười rộ lên:

– Tiểu bại hoại ngươi đó…

Chợt nghe Dương Khang quát lớn một tiếng:

– Đánh.

Lời chưa ra khỏi miệng, gã đã vung song chưởng, vận đủ mười thành Bát Dương đánh về phía Cừu Thiên Xích.

Lý Mạc Sầu sớm đã được gã nhân nụ hôn vừa rồi nói nhanh vào tai gã, chỉ chờ gã quát lên rồi lăng không bay tới trường kiếm đâm thẳng về phía Cừu Thiên Xích.

Khinh công của Cổ mộ Phái thiên hạ vô song, Lý Mạc Sầu sau khi gặp gỡ Dương Khang trở về theo lời gã tìm ra Ngọc Nữ Tâm Kinh và Cửu Âm Chân Kinh của Vương Trùng Dương để lại, võ công tăng tiến vượt bậc, chỉ thấy nàng tuy xuất thủ sau nhưng lại đến trước, kiếm quang loang loáng như điện chớp đánh thẳng vào mặt Cừu Thiên Xích.

Cừu Thiên Xích vốn chẳng coi Dương Khang vào đâu, vốn định vung thiết chưởng tiếp kiếm của Lý Mạc Sầu nào ngờ chưởng lực chưa đến nơi, chưởng phong đã phả một luồng lực nóng rát vào gương mặt của ả khiến ả không khỏi giật mình kinh hãi. “Tên tiểu tử này tuổi chưa đến hai mươi, tại sao nội công lại thâm hậu đến bậc này, so với nhị ca ta e rằng chỉ thua nửa bước cứ tính là hắn luyện công từ trong bụng mẹ cũng không tính đủ hỏa hầu. Ta mới ẩn cư ở Tuyệt Tình Cốc vài năm, trên giang hồ sao lại xuất hiện tên quái thai kinh khủng như vậy?”

Tuy chiêu số của gã thì tệ hại chỉ thuộc hàng nhị lưu trên giang hồ nhưng nội lực kinh khủng cỡ này ngay cả Cừu Thiên Xích cũng không dám ngạnh tiếp thế nhưng kiếm chiêu của Lý Mạc Sầu lại như độc xà khóa chặt lấy ả.

Kiếm chiêu của Lý Mạc Sầu không phải tầm thường, chưởng lực của Dương Khang lại càng không thể trực tiếp đón đỡ lại bị cả hai ra tay bất ngờ nhất thời luống cuống tay chân chỉ đành lui lại phía sau.

Dương Khang và Lý Mạc sầu sớm đã tâm ý tương thông, hai người một chưởng lực đơn giản nhưng kèm theo nội công hùng hậu, một người dựa vào khinh công nhanh nhẹn, chiêu thức tinh xảo để khóa mọi cử động của đối phương bên ngoài nhìn thì đơn giản thế nhưng Cừu Thiên Xích ở bên trong có khổ mà không sao kể xiết, tránh không tránh nổi, chặn cũng chẳng xong.

Đúng lúc ấy, hai tia sáng một vàng một đen xé gió bay vút tới. Bóng đen nhắm vào trường kiếm của Lý Mạc Sầu, bóng vàng lại bổ thẳng xuống đầu Dương Khang.

Chỉ nghe keng một tiếng, kiếm của Mục Niệm từ vừa chạm vào vật đen xì kia thì cổ tay nàng đã cảm thấy tê rần, không tự chủ được kêu khẽ một tiếng, tay buông kiếm thối lui lại phía sau.

Phía bên này, Dương Khang nhìn thấy đạo kim quang lóe lên nhằm chẳng ngực của mình thì hơi giật mình, nhưng gã chẳng lui lại nửa bước, dồn nội công vào đôi tay, vỗ mạnh vào thanh đao.

Chỉ nghe một tiếng choang khe khẽ vang lên, thanh đao rơi thẳng xuống đất, chưởng phong của Dương Khang chỉ dừng lại đôi chút liếc lại nhìn thanh vật vàng ở dưới chân chính là một thanh kim đao đã vặn vẹo không ra hình dáng gã thầm giật mình thầm hô: “Đến rồi, Công Tôn Chỉ đến rồi.”

Quả nhiên một thanh niên tuổi chừng hai ba hai tư chậm rãi đi tới, tướng mạo khôi ngô đường đường, phong tư đĩnh đạc, đúng chuẩn quân tử, thế nhưng khi hắn nhìn đến thanh kim đao bị chưởng của Dương Khang đánh thành vặn vẹo nằm dưới đất ánh mắt ánh mắt lộ vẻ cay độc rồi nhìn về phía Dương Khang ánh mắt lại trở nên ôn hòa, nhã nhặt.

“Mẹ kiếp, vợ trần truồng đứng đây thì đếch thèm ngó, lại để ý đến thanh vũ khí nằm dưới đất, rõ ràng là hận muốn chết lại cố giữ vẻ độ lượng, đúng là chuẩn ngụy quân tử đây. Xem ra tên Công Tôn Chỉ này đúng là khốn nạn từ tuổi trẻ khốn nạn đi. Ta phắc.”

Công Tôn Chỉ bước tới đưa áo choàng choàng qua người Cừu Thiên Xích dường như lại chẳng hề để ý đến việc ả trần truồng trước mặt người lạ, gã bước tới chắp tay chào Dương Khang:

– Khách quý ghé thăm không thể nghênh tiếp từ xa, có gì mạo phạm xin thứ lỗi. Tại hạ Công Tôn Chỉ chính là chủ nhân của Tuyệt Tình Cốc này. Hân hạnh.

Nói đến đó ngước nhìn hai thiếu nữ bên cạnh Dương Khang bất chợt ngẩn ra, hai cô gái đều ăn mặc đơn sơ mộc mạc nhưng vẻ kiều diễm thanh xuân không thể che giấu, trong mắt hắn không khỏi lóe lên một tia sáng nhìn Dương Khang.

“Quả nhiên là tên ngụy quân tử. Bất quá bây giờ hắn vẫn chỉ là thanh niên tuổi đôi mươi, vẫn còn chưa phải tên cáo già hỉ nộ không lộ ra mặt như hai mươi năm sau.”

Dương Khang cười cười:

– Công Tôn tiên sinh, đao kiếm song tuyệt, tiểu đệ Dương Khang ngưỡng mộ đã lâu quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt.

Công Tôn Chỉ thấy gã câu đầu tiên đã nói đến tuyệt kỹ sở trường của mình thì không khỏi ngẩn người ra: “Tuyệt Tình Cốc xưa nay không qua lại với thế giới bên ngoài, người khác nói ngưỡng mộ thường chỉ là lời nói sáo rỗng, thế nhưng thằng nhãi ranh này một lời đã nói được tuyệt kỹ độc môn của mình, chẳng lẽ hắn đã sớm biết đến ta?”

Lại nhìn lại kim đao đã vặn vẹo thành một đống sắt vụn ở dưới chân Dương Khang nhớ đến một chưởng kinh thế hãi tục của gã, ngay cả Cừu Thiên Xích cũng không dám ngạnh tiếp thì không khỏi toát mồ hôi lạnh toàn thân, ngay cả quần lót cũng ướt đẫm.

– Thật không ngờ tiểu huynh đệ niên kỷ còn trẻ mà lại là bậc chân nhân bất lộ tướng.

Dương Khang thấy hiệu ứng cao thủ rởm đời của mình đã đạt được hiệu quả thì không khỏi tự sướng trong lòng. Tuyệt Tình Cốc này vào dễ ra khó, cạm bẫy trùng trùng, ngay cả Châu Bá Thông còn bị vây hãm thì gã là cái đếch gì. Cứ khoác da hổ giả làm cao nhân tên Công Tôn Chỉ này ít ra còn e dè. Nếu gã cứ như vậy tiễn bọn họ rời cốc là tốt.

Dương Khang cười cầu tài:

– Công Tôn đại ca quá lời rồi, cái gì là chân nhân, tay nhân so với Công Tôn đại ca còn thua xa lắm.

Công Tôn Chỉ thấy vậy lại tỏ vẻ khiêm nhường.

Mục Niệm Từ thấy hai tên cứ đứng mà tâng bốc lẫn nhau không khỏi ngứa mắt hừ một tiếng nói:

– Này, muốn nói gì thì nói, cũng là nên mặc quần vào đã.

Dương Khang lúc này mới ngẩn người ra nhìn lại, bỏ mẹ, đúng là tinh trùng bung não. Giờ mới nhớ ra gã chỉ khoác hờ một chiếc áo, vẫn còn tồng ngồng đứng bắt tay bắt chân xưng huynh gọi đệ với người ta. Chẳng qua da mặt gã so với Vạn Lý Trường Thành còn dầy hơn, chỉ cười ha hả nói:

– Thật ngại quá, tại hạ vừa đến quý cốc đã vướng vào bụi gai đến rách toạc cả quần. Đã vậy lại gặp lệnh phu nhân đẹp như tiên thiên hạ phàm, rúng động trước nhan sắc kiều diễm chỉ có ở cõi tiên của nàng khiến tại hạ quên cả vô lễ mạo phạm. Cốc chủ, hai người quả là bậc trai tài gái sắc trời sinh một cặp, nam tài nữ mạo…

Vô sỉ, cực độ vô sỉ, cái lý do vậy mà cũng nói ra mà không trẹo lưỡi à? Lại còn tranh thủ cơ hội tâng bốc vợ người ta. Ngươi sao không tự đái một bãi mà soi xem, Cừu Thiên Xích có thể sánh với hai nữ nhân của ngươi ư?

Tuy Công Tôn Chỉ nghĩ vậy nhưng nhìn lại Cừu Thiên Xích mặt cười tươi như hoa cũng không tiện vạch trần bộ mặt giả dối của gã, chỉ cố rặn ra một nụ cười méo xệch nói:

– Quá khen, quá khen. Tự thẹn không dám nhận.

Cừu Thiên Xích thấy gã tâng bốc mình như vậy bèn cười khúc khích:

– Tiểu đệ đệ, da mặt của ngươi cũng thật dầy quá đi. Được rồi. Lão nương tuy thích nghe ngươi nói nhưng cũng biết mình biết người. Ta so với hai vị hồng nhân tri kỷ của ngươi còn thua xa lắm. Sao không giới thiệu họ luôn cho ta biết.

Công Tôn Chỉ nghe đến vậy hai mắt cũng sáng rực lên tỏ vẻ mong chờ.

Dương Khang âm thầm khinh bỉ tên họ Công Tôn này một phen nhưng cũng không thể không trả lời:

– Đây là nội tử (vợ) e hèm, chưa quá môn của ta, truyền nhân của Cổ Mộ phái Lý Mạc Sầu, còn đây là… nghĩa muội của ta, Mục Niệm Từ.

Gã chưa kịp nói tiếp, Mục Niệm Từ đã nói chen:

– Ủa đây cũng là đại tẩu hay sao? Thế còn Mai tỷ tỷ thì sao? Chà, Khang lang, chàng lợi dụng Mai tỷ tỷ mù lòa nên ra ngoài lừa gạt Lý tỷ tỷ có phải không? Hay là chàng lợi dụng lúc Lý tỷ tỷ không có mặt nên lừa Mai tỷ tỷ?

Mắt Lý Mạc Sầu thiếu điều phun lửa.

Dương Khang lệ rơi đầy mặt, Kim Dung, tôi nguyền rủa ông, Mục Niệm Từ hiền dịu đoan trang đây hay sao?

Chương trước Chương tiếp