Thần thám

Chương 108



Phần 108: Kiến đạn nam phi

Hoàng Tiểu Đào nói: “Nhưng mà bây giờ chúng ta cũng đang bị đàn kiến này bao vây!!”

“Không phải lo! Tôi có bảo bối đây rồi!”

Tôi liến rải 1 phần lớn đường trắng vào 1 chỗ góc nhà, mặc kệ chúng mày là kiến gì, đã gặp đồ ngọt như đường thì có muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được! Thế là đàn kiến đang lao về phía chúng tôi như thủy triều liền lập tức lui lại, hướng thẳng về phía chỗ đường mà tôi vừa đổ ra, đám kiến tụ về chỗ đó ùn lên thành 1 đống nhỏ! Hóa ra cái đầu của nữ quỷ mà tôi trông thấy lúc nãy là do bọn kiến này tụ lại chỗ đường tôi vội vàng đổ ra mà thành.

Tôi liền kéo tay Hoàng Tiểu Đào lao ra khỏi phòng, khắp hành lang toàn là đám kiến đạn này, tôi ném nốt 1 phần đường còn lại về phía cuối hành lang, thu hút sự chú ý của lũ kiến.

Nếu không phải do thằng Vương Đại Lực sơ ý mua 1 túi đường cát, khả năng cao là chúng tôi đã mất mạng ở đây đêm nay rồi! Lúc chúng tôi chạy được xuống dưới lầu, đã thấy Vương Đại Lực đang lăn lộn trên mặt đất, bám đầy người nó là lũ kiến đạn kia! Tôi liền chạy lại lột nhanh áo ngoài của nó ra, lại nhét luôn vào mồm nó 1 viên “minh tâm đan” nữa! Vương Đại Lực hét lên: “Hóa ra không phải hỏa hoạn à!”

“Chạy mau!”

Chúng tôi chạy 1 hơi ra ngoài biệt thự, sau đó mệt mỏi ngồi phệt xuống đất mà thở.

Hoàng Tiểu Đào nhìn ngón tay của mình, đau lòng: “Liệu có để lại sẹo không nhỉ?”

Tôi muốn lập tức thổ huyết ra đây luôn và ngay! Tìm được đường sống từ tử địa mà cái cô ấy quan tâm lại là có để lại sẹo hay không à! Vương Đại Lực ai oán: “Tiểu Đào tỷ, tỷ còn ngon chán! Nhìn em này, chỗ này, chỗ này, cả chỗ này…” Nói xong nó còn định lột luôn quần ra cho chúng tôi xem, may mà tôi cản kịp! Vương Đại Lực đúng là thê thảm nhất trong 3 người chúng tôi, khắp người đều bị kiến đốt!!

Tôi bảo là không quan trọng lắm đâu, chỉ là dịch của mấy con kiến tiết ra mà thôi, về nhà dùng nước sát trùng rửa sạch là mấy sau có thể kết vảy thôi, không có gì phải lo lắng.

Hoàng Tiểu Đào định đi vào trong để chụp lại chứng cứ mấy con kiến, tôi nói cứ để mai hãy chụp cũng không sao, lũ kiến vẫn cứ ở đó không chạy đi đâu mà sợ! 2 người họ cũng vô cùng tò mò vì sao mà chúng tôi nhìn thấy đàn kiến lại thành ra những máu huyết với hỏa hoạn là thế nào? Trong lòng tôi lúc này cũng đã đoán được đến 7 – 8 phần, nhưng mà cũng chưa hoàn toàn chắc chắn, nên đành nói là mai sẽ giải đáp 1 thể.

Ngày hôm sau, chúng tôi quay lại hiện trường để tìm chứng cứ! Người của tổ kỹ thuật cạy tường ra, phát hiện phía dưới toàn bộ là kiến đạn, đang ngủ say sưa, Tiểu Chu liền bắt lấy vài con mang về làm xét nghiệm.

Tôi bảo anh ta cũng lấy luôn 1 ít mẫu sơn tường về kiểm tra xem sao, cái này cũng có thể coi là 1 sơ xuất lớn của tôi, căn phòng rõ ràng là cũ nát bỏ hoang, nhưng lớp sơn trên tường lại còn khá là mới! Thế mà lần trước tôi lại không chú ý đến, có thể thấy là mọi sự đều không thể chỉ học trong sách được, phải thông qua cả thực tiễn mới đầy đủ.

Tiểu Chu đem nọc độc của kiến đạn so sánh với phần vật chất thu được từ trên da của thi thể, qua đó xác định nạn nhân đúng là bị kiến đốt chết!

Từ trong sơn tường, Tiểu Chu cũng phát hiện ra 1 số thành phần khá đáng nghi, nhưng anh ta không rõ đó là gì, tôi liền viết cho anh ta 1 đơn thuốc, kêu anh ta đi bốc theo đúng đơn đó rồi sắc lên để so sánh! Kết quả hoàn toàn trùng hợp!

Khi mọi thứ đã xong thì đã là giữa trưa, Hoàng Tiểu Đào sáng nay chưa ăn gì, hơi mỏi mệt hỏi: “Tống Dương! Bây giờ thì cậu công bố đáp án được chưa?”

Tôi cười cười: “Vậy là cô thiếu tôi 1 bữa cơm nha!”

Hoàng Tiểu Đào đấm đấm tôi vài cái: “Để tôi gọi toàn bộ người trong tổ chuyên án tới đây, để nghe cậu giải thích 1 thể! Nhưng mà bữa cơm này, người trả tiền là cậu!”

“Được!” Tôi gật đầu, cười.

Hoàng Tiểu Đào liền chọn 1 quán cơm ở gần đây, chờ mọi người đều đã yên vị, tôi giải thích: “Kiến đạn này vốn dĩ là loài ở Nam Phi, được liệt kê trong danh sách 10 loài vật có nọc độc độc nhất! Nó có thể phóng ra 1 loại dịch vô cùng nguy hiểm, nếu tử vong do bị loại dịch đó dính vào, biểu hiện của nạn nhân sẽ giống hệt như bị thiêu chết! Tôi cũng suýt chút nữa không thể phá được vụ án này, bởi vì tổ tiên của tôi cũng chưa ai có điều kiện nghiên cứu về loài kiến đạn này cả!”

Hoàng Tiểu Đào nói: “Được rồi, được rồi, mấy cái này mọi người ở đây đều biết cả! Chúng tôi muốn biết là vì sao lại sinh ra loại ảo giác như kia cơ!”

“Có 1 loại huyễn dược gọi là “đêm khuya nhớ nhà”.” Tôi nói.

“Đêm khuya nhớ nhà?” Mọi người vừa kinh ngạc, lại vừa kinh hãi.

Tôi giải thích thêm, “đêm khuya nhớ nhà” là 1 loại nước hoa được các kỹ nữ thời xưa khá ưa chuộng, nói là nước hoa nhưng lại không có mùi hương gì cả, nhưng lại có thể mê huyễn người hít phải vô cùng mãnh liệt. Vì sao lại gọi là “đêm khuya nhớ nhà”? Bởi vì loại huyễn dược này ban ngày không phát huy chút tác dụng nào, chỉ lúc đêm khuya mới có tác dụng!

Tiểu Chu bồi thêm 1 câu: “Loại hợp chất này khá là không ổn định, ở nhiệt độ thường sẽ bị phân giải thành CO2 và 1 loại nước khá vô hại! Nhưng lại khá bền ở nhiệt độ thấp, thế nên chỉ có tác dụng vào ban đêm!”

Hoàng Tiểu Đào hơi gắt: “Đừng ngắt lời!”

Tôi tiếp tục, sau khi “đêm khuya nhớ nhà” phát huy tác dụng, tâm trí của người hít phải sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, dễ dàng chịu tác động về mặt tâm lý! Kỳ thật mấy thứ ma quỷ mà chúng tôi nhìn thấy đều chỉ là ảo giác, Vương Đại Lực hẳn sẽ không bao giờ quên chuyện, lúc mà tôi mới xuống lầu thì không thấy gì, nhưng chỉ nghe lời của nó nói đã lập tức nhìn thấy hình ảnh 1 nữ quỷ kê dao vào cổ Hoàng Tiểu Đào! Nên có thể nói, tất cả những thứ mà tối qua chúng tôi nhìn thấy, đều chỉ là chính mình dọa mình, tự kỷ ám thị mà sinh ra những hình ảnh như thế!

Vương Đại Lực nhìn thấy hỏa hoạn, còn Hoàng Tiểu Đào nhìn thấy là máu, bởi vì tin tức mà 2 người đọc được lúc trước là khác nhau! Vương Đại Lực cũng giống như đại đa số người, cho rằng đã từng có hỏa hoạn xảy ra ở căn nhà kia! Nhưng Vương Viện Triều sau khi điều tra ra rằng, hỏa hoạn chỉ là lời dồn, chuyện này lại chỉ có tôi và Hoàng Tiểu Đào biết, còn Vương Đại Lực lại chưa được nghe qua.

2 chú cháu nạn nhân làm nghề “hung trạch thí trụ viên” kia hẳn là đã điều tra qua tin tức căn nhà, nhưng mà dĩ nhiên tin tức thu được hẳn là vụ hỏa hoạn kia, thế nên đến lúc đàn kiến đạn kia tấn công họ, hẳn là họ đã nhầm tưởng là hỏa hoạn, chạy từ căn phòng nọ sang căn phòng kia, cuối cùng bị đàn kiến kia vây công mà chết!

Vương Đại Lực thở hắt ra: “Thế tức là nhà kia không phải bị quỷ ám đi!”

“Quỷ ám hay không ám, tao không dám nói trước, nhưng tao chắc chắn ma quỷ tối qua chúng ta thấy, đều là đồ giả hết!”

Hoàng Tiểu Đào vỗ bàn: “Nhưng mà Tống Dương, cậu cứ miên man nói từ nãy đến giờ, nhưng hung thủ là ai thì vẫn chưa biết mà! Chúng ta làm sao ép hắn lộ mặt đây!”

Mắt tôi lấp lóe: “Việc này đơn giản thôi, cứ để đàn kiến đạn kia dẫn chúng ta đi tìm hung thủ!”

“Hả?” Hoàng Tiểu Đào vẫn chưa hiểu ra.

Tôi giải thích, sở dĩ hung thủ có thể thao túng cả đàn kiến như vậy, trong tay hắn ta chắc chắn phải có kiến chúa, đàn kiến kia đều tồn tại vì mục đích phục vụ kiến chúa, sống chết mà làm. Cô có nhớ tối qua có 1 chiếc SUV đen đỗ ở bên đường rồi bỏ chạy đó không? Chắc chắn là hung thủ thả ra con kiến chúa ở trên xe, lũ kiến thợ kia ngửi được mùi nên mới điên cuồng chui ra khỏi vách tường đi giải cứu!

Hoàng Tiểu Đào hỏi mọi người có ai điều tra được tin tức của chiếc xe kia không, mọi người đều lắc đầu! Mọi người vẫn đang theo dõi ở gần những đại lý ô tô 4S theo dõi nhưng chưa thu được tin tức gì!

Tôi nói: “Cô cứ bảo mọi người đang làm nhiệm vụ theo dõi về nghỉ đi! 3 người chúng ta đi làm là đủ rồi!”

Vương Viện Triều cũng nhàn nhạt: “Tôi cũng đi!”

Hoàng Tiểu Đào đứng dậy kêu lên: “Cơm còn chưa ăn, đã muốn đi luôn???”

Tôi nói: “Đừng xúc động thế, kiến đạn này sống ở Nam Phi, ban ngày ở đó vô cùng nóng bức nên bọn nó phải tới đêm mới đi săn! Chúng ta chờ buổi tối mới đi!”

Hoàng Tiểu Đào không yên tâm: “Nhưng nhỡ chúng ta lại bị bọn nó bao vây thì làm thế nào?”

Tôi nói: “Cô tìm giúp tôi 1 thứ!” Sau đó ghé vào tai cô ấy nói thầm.

Hoàng Tiểu Đào kinh hãi: “Như thế là phạm pháp đó! Cũng may là cậu nói với tôi đó, nếu chính cậu đi lấy, tôi sẽ lập tức bắt cậu lại!”

Tôi cầu khẩn: “Làm ơn, làm ơn đi mà!”

Mấy người cảnh sát thấy tôi với Hoàng Tiểu Đào cứ thì thầm to nhỏ, liền lộ ra mấy điệu cười khá là xấu xa, Hoàng Tiểu Đào đỏ mặt, đập bàn đánh bốp: “Không được cười! Chúng tôi đang bàn công việc!”

Thế là tối hôm đó, chúng tôi lại đến căn biệt thự kia, để đề phòng thứ huyễn dược “đêm khuya nhớ nhà” kia, chúng tôi mỗi người ngậm trước 1 viên “minh tâm đan”. Sau đó tôi dùng 1 cái chai nhựa đã bị cắt vát đi, cạy cái vách tường kia ra, bên trong vẫn còn 1 lũ kiến đạn nằm đó. Bởi vì không có lệnh của kiến chúa, chúng nó tuy có phản kháng nhưng chỉ là hành động bộc phát của cá thể, không có chuyện cả đàn cùng xông lên như mọi khi. Nhưng mà người ta nói “1 lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng”, Hoàng Tiểu Đào và Vương Đại Lực vẫn luôn sợ hãi đề phòng mọi hành đồng của lũ kiến kia.

Sau đó chúng tôi đi tới chỗ chiếc SUV đỗ đêm qua, đem thả vài con kiến đạn xuống, chúng nó lập tức lao như điên về 1 phía!

Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: “Thật không thể hiểu nổi! Nếu lúc này chúng hăng hái đi tìm kiến chúa như thế, tại sao không tự rời bỏ căn biệt thự kia mà đi tìm nhỉ?”

Tôi nói: “Vấn đề này tôi cũng nghĩ tới rồi! Vừa nãy tôi có đi quanh nhà 1 chút, có ngửi thấy xung quanh có mùi long não, chắc chắn là việc làm của hung thủ, mục đích là vây đàn kiến ở trong biệt thự không cho ra ngoài!”

Hoàng Tiểu Đào hít sâu 1 hơi: “Giảo hoạt thật!”

Chương trước Chương tiếp