Thần thám
Chương 109
Mấy con kiến bò dọc theo mép tường, tốc độ tuy nhanh nhưng vẫn còn quá chậm so với tốc độ đi bộ của chúng tôi. Thời điểm bọn chúng băng qua đường, chúng tôi đều nơm nớp lo sợ, vạn nhất bọn chúng bị xe cán chết thì chúng tôi liền phí công sức!
Lũ kiến không hiểu cái gì là đèn xanh đèn đỏ, để hộ tống bọn chúng, chúng tôi phải nhiều lần làm trái quy tắc giao thông. Cưỡng ép dừng một cỗ xe đang đi trên đường, liền bị cảnh sát giao thông vặn hỏi nhiều lần, Hoàng Tiểu Đào phải xuất trình thẻ cảnh sát hình sự, nói chúng tôi đang điều tra vụ án.
Cũng may ban đêm có ít xe cộ trên trường, lũ kiến bò suốt 3 giờ đồng hồ, quá trình này quá giày vò, cuối cùng chúng tôi đến một toà nhà chung cư, Hoàng Tiểu Đào chỉ vào chiếc ô tô, mừng rỡ nói: “Nhìn kìa, là chiếc xe tối hôm qua!”
Tôi quan sát kĩ, quả nhiên là chiếc SUV màu đen, chủ xe đã tháo biển số nhưng không thấy vết đạn bắn vào đuôi xe. Tôi dùng tay cảm nhận mới hiểu được, hóa ra hung thủ đã tự mình sửa xe, rất có bản lĩnh nha.
Chúng tôi đi theo đàn kiến tới trước một căn chung cư, lúc này đã ba giờ sáng, lấy cớ kiểm tra đồng hồ nước thì không ổn cho lắm, cửa nhà được thiết kế ở bên trong, đạp cũng không ra mà cạy khóa thì dễ dàng gây động tĩnh.
Tôi đề nghị: “Hay là chúng ta cứ “lấy đạo của người, trả cho người”!”
Hoàng Tiểu Đào hỏi: “Làm như thế nào?”
Tôi xé vào tờ giấy thông báo điện nước trên tường xuống cho Vương Viện Triều nhóm lửa, rồi bảo Vương Đại Lực bắt đầu hô, hắn ngầm hiểu hô lớn: “Cháy rồi! Cháy rồi!”
Toàn bộ cư dân đều kinh hoàng chạy đến xem, đang định lên tiếng khiển trách thì Hoàng Tiểu Đào xuất trình thẻ cảnh sát hình sự ra, rồi nhìn bọn họ làm động tác im lặng. Đám cư dân liền đứng trên cầu thang xem náo nhiệt, có người nhỏ giọng hỏi: “Đồng chí cảnh sát à, gia đình này phạm tội gì?”
Hoàng Tiểu Đào nghiêm túc nói: “Đây là bí mật của cảnh sát, không tiện tiết lộ”.
Một bác gái bắt đầu mở máy hát: “Tôi đã sớm cảm thấy tiểu tử này có điểm không đúng, chuyển đến đã nửa năm mà anh ta suốt ngày đóng cửa, ra ngoài cũng không chào hỏi bà con hàng xóm, xem ra không phải người đứng đắn gì”.
Tôi hỏi: “Cô biết hắn tên gì không?”
Một bác gái khác giơ tay nói: “Tôi biết, tôi thường thu phí điện nước ở đây, người thuê phòng này tên là Kim Bảo Sơn”.
Chúng tôi kinh ngạc, hóa ra là ông ta! Lúc này cửa mở ra, quả nhiên gương mặt Kim Bảo Sơn xuất hiện sau khe cửa, ông ta nhìn thấy bên ngoài toàn là người thì lập tức đóng cửa lại, cũng may Vương Viện Triều đã nhanh chóng chặn chân vào cửa.
Kim Bảo Sơn liền quay đầu bỏ chạy, bày ra tư thế nhảy cửa sổ trốn thoát, Vương Viện Triều là cao thủ cỡ nào cơ chứ? Trực tiếp ném ông ta ngã nhào trên ghế sô pha.
Hoàng Tiểu Đào ôm tay hỏi: “Kim Bảo Sơn, ông chạy cái gì, có tật giật mình hả?”
“Tôi biết tại sao các người tới tìm tôi rồi, tối qua tôi đi ngang qua hiện trường án mạng bị phát hiện, tôi chỉ đi ngang qua, muốn nhìn ngôi nhà trước kia của mình một chút thôi. Không có ý gì khác, không ngờ các người lại nổ súng, cho nên tôi sợ hãi bỏ chạy”. Kim Bảo Sơn trả lời.
Hoàng Tiểu Đào cười lạnh: “Đừng giở trò này, thành thật khai ra đi, tội giết người của ông!”
Kim Bảo Sơn mờ mịt hỏi: “Tội giết người gì, tôi không biết các người đang nói cái gì?”
Tôi hỏi: “Kiến đạn Nam Phi từ đâu mà đến?”
Kim Bảo Sơn giật mình, tôi dùng Động U Chi Đồng bắt được biểu cảm này của ông ta, không nghi ngờ gì nữa người này chính là hung thủ, ông ta đột nhiên cười to nói: “Lợi hại! Thời gian ngắn như vậy đã biết rõ ràng, xem ra là tôi đánh giá thấp các người.”
“Thành thật khai báo đi!” Hoàng Tiểu Đào quát lên một tiếng.
“Làm ơn, bỏ tay ra khỏi người tôi, cái tư thế này làm tôi rất khó chịu”. Kim Bảo Sơn nói.
Hoàng Tiểu Đào đưa mắt nhìn Vương Viện Triều, Vương Viện Triều lập tức buông lỏng tay ra.
Kim Bảo Sơn từ dưới đất bò dậy, phủi phủi tro bụi dính trên quần áo, đĩnh đạc ngồi trên ghế sô pha châm một điếu thuốc, khi nghi phạm muốn nhận tội, hầu hết cảnh sát đều sẽ nhân nhượng một chút, đây là thời điểm duy nhất khiến bọn chúng có thể càn rỡ.
Kim Bảo Sơn nuốt mây nhả khói, nhàn nhạt nói ra tất cả nguyên nhân. 5 năm trước ông ta làm việc trong một nhà xuất bản nhỏ, vất vả lắm mới tích lũy được chút tiền mua nhà, thế nhưng vào ban đêm, căn nhà kia thường phát ra tiếng động kỳ lạ, ông ta và vợ không dám ở, mà cho thuê cũng không được, mọi người đều nói đây là một căn nhà ma, nhưng trước kia chưa từng xảy ra vụ án mạng nào!
Mua phải căn nhà mục nát, ông ta chỉ có thể thừa nhận là mình không may, sau đó vợ ông ta bị bệnh nặng, đành phải bán căn nhà lấy tiền chữa bệnh cho vợ.
Khi đó có một đôi chú cháu tự xưng là “hung trạch thí trụ viên”, có thể thanh tẩy sạch sẽ ngôi nhà ma, Kim Bảo Sơn trong lòng vui sướng, liền thuê bọn họ. Nào ngờ sau khi bọn họ đến ở lại nói nhà này dữ quá, chi bằng bán rẻ cho bọn họ, coi như bán đất.
Bọn họ ra giá quá thấp, Kim Bảo Sơn vốn không định bán, nhưng lúc đó ông ta thiếu tiền nên đành phải đáp ứng!
Chút tiền ít ỏi đó không đủ để thanh toán tiền phẫu thuật cho vợ, cho nên vợ ông ta cứ thế mà chết đi. Trong lúc Kim Bảo Sơn bực bội đã đến một quán bar uống rượu, vừa vặn gặp đôi chú cháu kia, hai người bọn họ đều đang uống say, nói khoác rằng mình mới nhặt được món hời lớn!
Có một căn nhà mỗi đêm đều phát ra tiếng động kỳ quái, bọn họ liền đến đó, thử đoán xem? Hóa ra có một con cá vàng bị mắc kẹt trong bồn cầu, hàng đêm nhả ra bong bóng, bọn họ đem cá vàng vứt đi, rồi mua ngôi nhà kiếm lời ba trăm vạn.
Kim Bảo Sơn tức giận muốn đi lên đánh bọn hắn, thế nhưng ông ta vốn là một kẻ yếu đuối, động thủ chắc chắn sẽ thua thiệt, ông ta vĩnh viễn không quên được vẻ mặt tham lam xấu xí của đôi chú cháu kia, thế là trong lòng nổi sát tâm.
Ông ta âm thầm điều tra tình hình của đôi chú cháu này và biết được hai người này thường đi khắp nơi kiếm tiền phi nghĩa, lừa không biết bao nhiêu người, người bị lừa còn mang ơn bọn hắn, Kim Bảo Sơn quyết định khiến bọn hắn gieo gió gặp bão, chết trong nhà ma!
Thế là ông ta thay đổi hình dạng, tới thành phố Nam Giang mà hai chú cháu đang ở, tìm một công việc, sau đó vay tiền mua một căn nhà hung nhất. Kim Bảo Sơn không tin nhà ma có thể giết người cho nên ông ta quyết định sử dụng đầu óc của mình.
Ông ta loại trừ rất nhiều phương án sau đó mới nghĩ ra một cách an toàn nhất, kiến đạn Nam Phi! Mấy năm trước ông ta từng tham gia biên soạn một bộ sách “Thú vị động vật đại bách khoa”, cho nên mới nghĩ đến loại sinh vật không mấy phổ biến này.
Có điều kiến đạn còn chưa đủ, ông ta muốn đôi chú cháu kia phải chết trong sợ hãi, thế là ông ta tìm tư liệu, phát hiện có một loại mê hồn hương mà kỹ nữ cổ đại thường sử dụng, chính là “Dạ bất tư hương”, sau nhiều lần nếm thử mới điều chế ra được, sau đó trộn với sơn tường và sơn lên.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, ông ta mời đôi chú cháu kia đến ở thử trong căn nhà ma, còn nói lần trước nhờ có hai người bọn họ nên mới bán được nhà, hai người như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không biết đây là một cạm bẫy chết chóc!
Những việc phát sinh sau đó đúng như suy đoán của tôi, hai chú cháu kia chết thảm trong vòng vây của kiến đạn, lúc đó Kim Bảo Sơn ngồi trong xe ngoài biệt thự, tay nắm chặt kiến chúa, vui vẻ nghe tiếng kêu thảm thiết của bọn họ, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu thống khoái.
Sau khi sự việc kết thúc, ông ta không tiến vào, sợ lưu lại chứng cứ, lại thành khéo quá hóa vụng.
Dù sao đàn kiến đạn kia có tuổi thọ ngắn, lại còn không hợp khí hậu, không sống được bao lâu nữa, ông ta tin rằng trên đời này không ai có thể phá giải vụ án của mình!
Thẳng đến khi chúng tôi tìm đến ông ta, trong lòng mới có chút sợ hãi. Bởi vì ông ta nghe nói gần đây cảnh sát thuê một cố vấn đặc biệt để phá mấy vụ án lớn.
Từ đó về sau, ông ta luôn theo dõi chúng tôi, lúc phát hiện chúng tôi dự định qua đêm ở căn nhà ma, liền nhân cơ hội này giết chết chúng tôi, diệt trừ hậu họa vĩnh viễn!
Nếu như căn nhà ma kia lại xuất hiện ba cỗ tử thi kỳ quái thì chắc chắn cảnh sát không dám điều tra nữa. Như vậy ông ta có thể an tâm kê cao gối ngủ.
Thế nhưng không ngờ chúng tôi chẳng những còn sống trở về, mà trong một ngày ngắn ngủi đã tìm ra đáp án, đối với điều này ông ta chỉ thấy thán phục!