Thời học sinh oanh liệt

Chương 15



Phần 15

Tôi chạy xe về phòng…

– Adu anh hùng cứu mỹ nhân đã về haha…
– Im m…

Nhìn vào thì thấy thằng Quang, Hoàng đang dán salonpas…

– Bay có sao không…

Tôi hỏi han…

– Có gì đâu mai 7 ly nước mía được rồi kkk…

Thằng Long chơi đòn kinh tế…

– Ok mai t bao…

Được 1 lúc thì nhỏ Thảo dt cho tôi…

– Anh nghe nek…
– A về nhà chưa, tay anh có bị sao không?
– A không sao em đi ngủ đi, tối mai anh qua…
– Dạ hì…

Haizzz tôi sờ vào cái tay bị đau lúc nãy, cởi áo ra xem…

Đậu, hơi bầm… thôi không gãy là ok rồi…

Thôi đi ngủ mai tính tiếp…

Tới chiều đi làm, hôm nay nhỏ không tới, tôi cũng thấy hơi nhớ nhớ…

Đang chuẩn bị về thì có tin nhắn của nhỏ Nhi…

– Mai nhớ đúng hẹn nghe chưa…
– Dạ em biết rồi chị 2…

Tới tối tôi lại chạy tới nhà nhỏ Thảo…

Hôm nay nhỏ ăn mặc mát mẻ quá…

Nhìn là muốn… à mà thôi…

– Nè nay mình học hóa nha…
– Dạ hì…

Buổi học cứ diễn ra bình thường mà tôi để ý nhì nhỏ có nhìn lén tôi thì phải…

Không biết là ý gì đây ta…

Tới lúc về thì nhỏ mới níu tay tôi lại…

– Anh… em xin lỗi…
– Ơ cái con bé này chuyện qua rồi anh có để ý nữa đâu…
– Dạ…

Nhỏ cầm tay tôi lên và…

– Ơ sao móng tay anh dài vậy?
– Ờ…

Nhỏ làm tôi chợt nhớ ra là tôi phải nuôi móng tay để chơi đàn, thôi để mai qua nhà bác Trường mượn đàn…

– À hì để anh móc…

Tôi giấu chuyện chơi đàn…

– Anh móc cái gì…

Nhỏ ngay thơ hỏi…

Thôi bỏ mẹ rồi nói cái gì không nói nói móc làm gì nữa không biết…

– À thì anh móc cái đó đó…
– Ơ anh này cái đó là cái gì cơ…
– Thì cái đó là cái đo đó đó…

Tôi cố nói tránh vì chưa nghĩ ra cái đó là cái gì nữa…

– Ơ anh nói gì vậy nó rõ xem nào…
– À HA anh móc mũi hì hì…

Nhỏ nhìn tôi nhăn mặt…

– Eo ơi gớm quá sao anh dơ vậy…
– Ơ thì… kệ anh… mà thôi anh về nha…
– Khoan…
– Gì nữa…

Nhỏ chìa cho tôi lọ thuốc…

– Anh về nhớ thoa cẩn thận nha…

Nhỏ trìu mến nhìn tôi…

Tôi đứng hình trước em…

– Nhìn gì vậy người ta đẹp quá phải không hì hì…
– À ừ làm gì có…

Tôi nhận lấy lọ thuốc ra về…

– Anh về cẩn thận nha, nói rồi ẻm nhún chân hôn cái chụt vào má tôi hiz… hiz.

Tôi bất ngờ chôn chân tại chỗ…

Vậy là sao nhỏ thích mình à…

– Hì hì… anh đừng có mà tưởng bở, em chỉ mún cảm ơn anh chuyện hôm qua thôi…

Tôi đần mặt ra vì bị nhỏ troll…

– À ừ… thôi anh về đây…

Hì hì trên đường về tôi vẫn còn ngẩn ngơ ra vì cái hôn vào má của nhỏ lúc nãy…

Không có gì nên tôi tua đến sáng…

9h sáng thì dt tôi reo lên, cái nhạc chuông ầm ầm… làm cả phòng tôi nhốn nháo lên…

– Vl dt thằng nào kìa bay tắt đi coi cho t còn ngủ…

Thằng Nam miệng vẫn còn ngái ngủ nói…

Tôi choàng tỉnh dậy khi nhìn vào đt là nhỏ Hồng Nhi gọi… ặc mình quên mất… hiz chắc bị nhỏ treo cổ mất…

– Alo…
– Anh đang làm cái gì mà giờ chưa tới…
– Ơ… tôi ngủ quên… xin lỗi hì hì…

Và từ đầu dây bên kia nhỏ nạt tôi rất lớn… đến độ mấy thằng đang ngủ còn nghe thấy cơ mà…

Sửa soạn lại body tôi mặc cho mình cái áo sơ mi thêm cái quần jean…

Bắt xe bus ra quán nơi nhỏ Nhi đang chờ… tới nơi thì thấy nhỏ đang đứng đó… nay trông nhỏ xinh ghê hì hì…

Nhìn thấy tôi nhỏ nhăn mặt…

– Anh tới muộn có biết là tôi…
– Rồi rồi tôi biết lỗi rồi mà xl nha…

Tôi cắt ngang cơn tức giận…

– Uk tha cho anh đó…
– Uk hì đi thôi…
– Uk anh chở đi nhỏ chỉ cho tôi về chiếc vespa…

Hiz… nhà giàu ghê… chả bù cho cái thằng này toàn phải đi xe bus…

– Ne đi đâu vậy…
– Hì ra bigC đi…
– Hả ra bigC làm gì…
– Đi mua sắm, ơ anh hỏi kỳ…
– Uk thì đi… tưởng nhỏ hẹn đi đâu hóa ra rủ đi siêu thị…

Đến nơi tôi gửi xe, rồi cùng nhỏ bước vào trong…

Còn phải nói bước vào thì cũng có khá là nhiều ánh mắt đổ về phía chúng tôi… hiz đúng là đi cùng hot girl đôi khi cũng hãnh diện ghê hì hì…

– Nek ra quầy thực phẩm đi…

Nhỏ níu áo tôi…

– Uk đi thôi…
– Mà nek cô tính mua nhiều thức ăn vậy tính mời ai ăn vậy…

Nhỏ đang lựa đồ thì quay lại nhìn…

– Thì anh với gia đình tôi chứ ai…
– Hả tôi với gia đình cô á hả?

Tôi hoảng…

– Uk…

Nhỏ dửng dưng…

– Ơ bộ cô tính dắt tôi về ra mắt bố mẹ cô à…
– Uk…

Nhỏ nói như đang trêu tôi…

– Hả cô điên à, tôi với cô là…
– Nhỏ cắt lời, có gì đâu chỉ là mời anh về ăn với gia đình tôi 1 bữa thôi mà chứ có gì đâu mà anh hoảng vậy…
– Ả vậy hả hì hì…
– Thế bộ anh tưởng muốn làm rể nhà tôi bộ dễ lắm à…

Nhỏ troll…

– Ơ hì… tôi đâu có nói cái đó…
– Rõ ràng là lúc đầu anh có nghĩ tới chuyện đó…

Nhỏ được nước lấn tới…

– À… ừ thôi cô mua đồ lẹ đi rồi còn về…

Tôi đánh trống lảng…

Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Lòng vòng quầy thực phẩm 1 hồi thì 2 cái tay tôi đã mỏi vì đồ ăn mà nhỏ Nhi đã chất đầy tay tôi rôi…

– Ak đúng rồi mua thêm tôm nữa đi…

Nhỏ nói…

– Sax tôi lạy cô, cô tính mời cả làng ăn hả…
– Hì… nói đùa thôi chúng ta về nào…
– Hả… hả cô vừa nói cái gì cơ?

Thì tôi nói về chứ có cái gì đâu…

– Không… không ý tôi là cái từ trước từ về cơ…
– À… hì hì…

Nhỏ hơi đỏ mặt khi bị tôi hỏi…

– Thì ở đây có 2 người anh và tôi thì là chúng ta là đúng rồi…
– Ơ…
– Ơ… ơ cái gì. Về thôi…

Nói rồi nhỏ kéo tay tôi ra quầy tính tiền…

Ra về mà thức ăn mà chất 1 nùi trên xe tưởng như nhỏ Nhi đang mua thức ăn dự trữ cho cả năm vậy, hì nói quá rồi…

Chạy về tới nhà nhỏ…

Ôi…

Tôi cũng phải công nhận là nhà của nhỏ Nhi là còn lớn hơn cả nhà nhỏ Thảo…

Hiz chắc bố mẹ nhỏ này làm lớn lắm…

– Nek anh còn ngây ra đó làm gì… còn không mau dắt xe vào…
– À ừ… tôi vào liền…

Dắt xe vào sân… tôi cùng nhỏ mang đồ vào bếp…

– Anh còn đứng đó lo vào phụ tôi đi…
– Ơ… à hì hì tới liền tới liền…

Anh nhặt rau đi còn tôi ướp thịt…

Làm muốn mỏi cả tay đã vậy nhỏ còn sai tới sai lui tôi…

Bực thật…

Nhìn 2 người bọn tôi giờ chẳng khác gì vk ck mới cưới…

30p sau đồ ăn gần như xong hết chỉ còn canh hải sản là đang nấu…

Nhìn bàn ăn bây giờ chẳng khác gì bữa trưa của các vua chúa, mà cái bụng nó lại réo lên… ọc ọc…

Hiz… sáng chưa ăn gì cả…

Tôi vào trong xem còn gì phụ nữa không, được 1 lúc thì có tiếng chuông ngoài cổng…

“King cong…”

– Chắc bố mẹ tôi về đó hì…

Nhỏ Nhi lau tay rồi hí hửng chạy ra ngoài…

Tôi dòm ra ngoài thì ngoài bố mẹ Nhi thì còn 2 người thanh niên nữa, chắc là anh em họ hàng gì đó…

Và họ bước vào nhà còn nhỏ Nhi thì nhanh chân chạy vào bếp nơi tôi đang núp…

– Ra thôi còn đứng đây làm gì…

Tôi đứng chôn chân tại chỗ vì nửa ngại nửa lo…

– À ukm ra thôi…

Tôi lắm bắp…

Và nhỏ Nhi không biết đã khoác tay tôi từ khi nào…

Nhìn thấy tôi và nhỏ Nhi đang đứng cạnh nhau, tôi cất lời trước…

– Dạ con chào 2 bác, em chào 2 anh.

Riêng mẹ nhỏ thì không thèm nhìn tôi mà chỉ hắng giọng 1 cái, còn cái người thanh niên kia thì nhìn tôi như không ưa cho lắm…

– Ukm, cháu là người mà con bé Nhi hay nhắc tới à…

Bố Nhi đáp lại tôi, phá tan sự im lặng…

– Chào em, anh là anh của bé Nhi…
– Dạ…

Tôi đáp… rồi quay sang nhìn nhỏ Nhi vì lời của bác trai nói vừa rồi…

Vậy là ý gì sao nhỏ lại nhắc tên tôi cho người nhà nhỏ biết, nhỏ Nhi cắn môi thẹn thùng không dám nhìn tôi…

Nhỏ đỏ mặt…

Còn mẹ của nhỏ và cậu thanh niên kia thì bất ngờ…

Mẹ nhỏ:

– Cái gì cậu là người bé Nhi nhà tôi hay nhắc đến sao…
– Cậu là cái gì mà lại có tư cách đứng với con gái tôi chứ, RA KHỎI NHÀ TÔI…

Tôi điếng hồn trước lời nói sắc như dao cạo từ mẹ nhỏ…


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp